An Bình đỏ mặt, vui sướng hài lòng thầm nói, "Thật là giống cái người nào đó à, cài tính cứ thích ai là lại thích làm mấy hành động thân mật. . . . . ."
An Tâm Á là rất cảm động, đoán chừng là An Bình sợ trong lòng cô suy nghĩ lung tung, cho nên, mới nghĩ tới đây giúp cô tiêu trừ áp lực trong lòng đấy mà. Đứa bé này thật rất sâu sắc.
Những lời nói của cậu giống như là cho An Tâm Á một liều thuốc trợ tim vậy. Tất cả lo lắng cũng tan mất, quan tâm chi tới cái chuyện anh em họ hay không phải anh em họ, chỉ cần quan tâm tới chuyện kết hôn là tốt rồi, cùng lắm thì về sau không sinh con nữa là được rồi, cô đã có Trữ Trữ cùng Lẳng Lặng rồi, có nữa hay không cũng không sao cả.
Hai mẹ con nằm chung trên một cái giường o o ngủ, An Tâm Á có An Bình ở bên người quan tâm, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.
An Bình mơ mơ màng màng nghĩ, Lẳng Lặng đã ngủ cùng bà ngoại, về sau Trình Quân Hạo lại cùng ngủ với mẹ, chẳng lẽ về sau cậu phải một người ngủ một cái phòng? ! Mẹ nó, tại sao cậu lại bị bỏ qua một bên mất rồi. . . . . .
Trình Quân Hạo chuẩn bị cả đêm, sáng sớm thị trường chứng khoán ở Newyork của Mĩ vừa mới mở của quả nhiên bị công kích, nhanh chóng, mãnh liệt, lại rất quả quyết. . . . . . Nguồn vốn lưu động liên tục không ngừng, chỉ chăm chăm đánh vào một loại cổ phiếu của ngân hàng Vương thị này.
Rất nhanh cũng có các nhà đầu cơ cũng nhìn thấy dấu hiệu này, nhìn thấy tình hình không ổn, diễn biến tình huống ban đầu không đúng, lập tức cũng bắt đầu bán tháo cổ phiếu của ngân hàng Vương thị, trong lúc nhất thời thị trường vô cùng rối loạn . . . . . .
Tin tức truyền vào trong nước, ngân hàng Vương thị lập tức rơi vào trong khốn cảnh, rất nhiều cổ đông lớn của ngân hàng, từng người từng người một rối rít gọi điện thoại tới hỏi lý do tại sao, cùng với những khách hàng đang có tài khoản tiền gửi ở ngân hàng Vương thị cũng bắt đầu rối loạn náo động lên, thành phố A lập tức rơi vào loạn cảnh.
Mới sáng sớm Vương lão đang ở trong giấc mộng bị nhao tỉnh, Quản gia thở hồng hộc có chút gấp gấp chạy tới đây, kêu lên, "Lão gia, không xong rồi, Trình Quân Hạo ở thị trường chứng khoán Newyork tiến hành phát động đợt công kích đầu tiên rồi, chỉ sợ một khi bắt đầu phiên giao dịch đầu tiên trong nước, thì thị trường chứng khoán trong nước sẽ là trận địa cho đợt công kích thứ hai, phải làm sao đây? !"
Ngân hàng Vương thị được xem là ngân hàng mạnh nhất nước, cho nên lúc đưa cổ phiếu của mình ra thị trường chứng khoán Newyork ở bên Mĩ thì cũng chỉ những người có tài lực mạnh mẽ mới có thể mua nổi, cho nên muốn dùng kế để tác động đối với giá cổ phiếu bên đó cũng rất khó khăn.
Nếu như, thị trường trong nước vừa mới mở của giao dịch cũng gặp phải thế công như vậy, thế cục hai mặt giáp công này, lão còn có thể cầm cự được đến ngày mai sao? !
Vương lão vừa nghĩ xong, mồ hôi lạnh liền toát ra toàn thân , "Tại sao lại như vậy? Làm sao hắn có thể có nguồn vốn hùng hậu như vậy?"
"Nghe nói đây vốn dĩ là nguồn vốn sẳn có của riêng bản thân hắn, không có liền hệ gì tới khoản tiền lưu động hiện tại của CBD cả, bây giờ mới lấy ra toàn bộ để đánh vào thị trường, chưa kể đến thực lực của CBD, chuyện này. . . . . . Cái này căn bản chính là trò chơi dùng tiền, hiện tại giá cổ phiếu của ngân hàng Vương thị chúng ta đang lao dốc không phanh rồi, lão gia. . . . . ." Chóp mũi của Quản gia nhanh chóng đổ mồ hôi hột, mơ hồ còn có thể nghe tiếng chuông điện thoại dồn dập trong thư phòng.
Vương lão còn chưa có suy nghĩ được gì, liền nghe cửa trước có người đến kêu cửa, các trưởng bộ phận lớn trong ngân hàng toàn bộ đều tập trung tới đây, cũng muốn hỏi xem phải làm thế nào? ! Bọn họ cũng là mới sáng tinh mơ liền bị một đám khách hàng từng người từng người một gọi điện thoại tới đánh thức dậy, từng người một ai nấy cũng đều chưa tỉnh táo không hiểu ra làm sao cả, chỉ có thể làm được duy nhất một chuyện đó là chạy tới đây hỏi tình huống một chút mà thôi.
Từng người một đều không biết phải làm gì, nhất là, bọn họ hoàn toàn không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ biết là giá cổ phiếu đang rơi xuống, một lượng khách hàng lớn đang muốn lấy lại tiền trong tài khoản ngân hàng, còn có cổ phiếu, cùng với Bất Động Sản tất cả nhưng gì bọn họ ký gửi tại ngân hàng, còn có tất cả châu báu trong tủ bảo hiểm... Vật phẩm quý giá, đây quả thực giống như đang nghĩ đến chuyện ngân hàng Vương thị sắp phá sản đến nơi vậy, một đám người vừa nổi nóng vừa giận dữ đến đây trước tiên chỉ muốn nhanh chóng lấy lại những tài sản thuộc sở hữu của mình mà thôi. . . . . .
Hơn nữa không chỉ có những khách hàng nhỏ không thôi, mà những nhân vật có mặt mũi cũng có mặt tại đây, trong lúc nhất thời các quản lý cao cấp của ngân hàng đều có chút loạn.
Vương lão trầm ngâm một hội, trấn định lại, gọi điện thoại, chuẩn bị phản đòn trở lại. Lão cũng có tiền bạc, ít nhất vẫn có thể xoáy sở ra một con đường sống.
"Các người bình tĩnh một chút, chờ giá cổ phiếu ổn định trở lại, bọn họ sẽ trấn định lại thôi. . . . . ." Vương lão nói chắc chắn. Nhưng thật ra thì trong lòng cũng rất lo lắng.
Tất cả trưởng bộ phận hai mặt nhìn nhau một lần, lại lo lắng nói: "Sắp đến giờ mở cửa làm việc rồi, chỉ sợ trước cửa ngân hàng tập trung không ít người dân, độ tin cậy đối với ngân hàng chúng ta không chừng sẽ giảm xuống rất nhiều, nếu bọn họ muốn lấy lại tiền gửi ngân hàng thì phải làm thế nào? ! Nhiều người như vậy rất dễ dàng gặp sự cố, hơn nữa còn có các ký giả của các tờ báo, chỉ sợ. . . . . . Sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu, một truyền mười, việc tốt không ra tới cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chỉ sợ người tới lấy tiền sẽ càng tới càng nhiều, sự cố sẽ tái diễn. . . . . ." Tuần hoàn không có hồi kết, sự việc sẽ chuyển biến càng ngày càng xấu. . . . . . Ngân hàng Vương thị nhất định chết chắc.
Trưởng bộ phận dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Còn nữa. . . . . . Số lượng nhân viên của chúng ta có hạn, chỉ sợ cũng đáp ứng không kịp. . . . . ."
Vương lão uy nghiêm mà lạnh lùng nghiêm túc nói: "Không làm được cũng phải làm được cho ta, hiện tại chủ yếu là phải duy trì chử tín của ngân hàng, để cho mọi người xếp hàng rút tiền, bất kể lấy bao nhiêu, tất cả đều đáp ứng cho ta, sắp xếp mười chiếc xe chở tiền qua đó, trước tiên ổn định lòng người, để cho bọn họ an tâm lấy tiền, từ từ xếp hàng, không được rối loạn. . . . . . Bên chổ ký giả nhất định phải sắp xếp thật tốt, tuyệt đối không thể để phát sinh những ảnh hưởng tiêu cực, hiểu chưa? ! Nếu như không ổn định được an ninh, yêu cầu đến hỗ trợ, đây cũng là chức trách của bọn họ, ngộ nhỡ thành phố A xuất hiện hỗn loạn, bọn họ cũng chịu trách nhiệm không nổi đâu, lập tức đi làm cho ta, thay vì dây dưa ở đây, không bằng chuẩn bị người cho đầy đủ, đi làm xong mọi việc cho ta. . . . . ."
Các trưởng bộ phận vừa nghe xong, giống như tĩnh ra, nói, "Vương lão, chúng tôi hiểu, ngay lập tức đi chuẩn bị. . . . . ."
Đoàn người lại oanh oanh liệt liệt rời đi.
Quản gia nói: "Lão gia, hiện tại. . . . . ."
Vương lão nỗi giận, "Tên nhóc họ Trình kia thế nhưng lại dám bất ngờ chơi ta một vố như vậy, ta nhất quyết phải cùng hắn đấu một trận, triệu tập mọi người, giữ vững toàn bộ cho ta, ta cũng không tin với sự chuẩn bị hơn hai mươi ba năm của ngân hàng Vương thị này, lại không đối phó được một CBD, hừ. . . . . ."
"Dạ . . . . ." Quản gia vội vã đi gọi điện thoại.
Bên thị trường chứng khoán Newyork lại xuất hiện dao động, Trình Quân Hạo không ngừng đập tiền vào, Vương lão cũng không ngừng cung tiền vào thị trường, tư thế cổ phiếu ngân hàng Vương thị hiện ra chợt cao chợt thấp, chỉ là, dần dần tiết trời cũng ấm lại, chỉ là có vẻ hơi khó khăn, dù sao Vương lão phản kích đã hơi muộn một chút.
Giá cổ phiếu chợt cao chợt thấp, cũng đang chậm rãi tăng trở lại.
Vương lão nhìn màn ảnh lớn, hừ lạnh một tiếng, nói: "Chỉ bằng cái tên nhóc như người, mà dám đùa bỡn ta trong lòng bàn tay sao? Tìm chết, đem tin tức thả ra ngoài cho ta, nói về tất cả lời đồn của CBD cùng Trình nhị thiếu, An Tâm Á, An Như Ý, tung ra ngoài hết cho ta, cách nói càng chân thật càng tốt. . . . . ."
Quản gia thấp ứng, ". . . . . . Vâng"
Vương lão hừ lạnh, Trình nhóc con, bằng mày, mà cũng muốn chơi trên cơ của tao sao? ! Sức mạnh của dư luận, khi lời đồn lan rộng, mày có thể chơi qua tao được sao? ! Tao chính là muốn lợi dụng lời đồn đùa chết mày . . . . . .
Vương lão cực kỳ tự phụ, lão thấy phần thắng ở phía trước là rất lớn, vẫn thích đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay, lão chưa bao giờ thua, cho dù là Trình Quân Hạo.
Ban đầu, bất kể là An thị, hay là Trình lão, cùng với tất cả bọn họ. . . . . . Lão cũng là thắng, hiện tại chỉ còn lại Trình Quân Hạo, mặt dù hắn chưa lần nào thất thủ trên tay lão, nhưng càng như vậy lão càng thấy kích thích, càng thú vị. . . . . . Nếu cuộc sống mà không có đối thủ, chẳng phải là rất không thú vị sao?
P/s: Để giải thích về quá trình đánh nhau trên thị trường chứng khoán của Trình Quân Hạo và Vương lão mình sẽ giải thích sơ lược chút ít ( Cái này không ảnh hưởng đến nội dung truyện nên các bạn không đọc cũng không làm đứt mạch truyện đâu ^^!).
Hành động của Trình Quân Hạo mình không nhớ tên gọi là gì ( vì đã học lâu rồi nên quên mất ^^!) nhưng đại khái cũng có thể hiểu là làm cho giá cổ phiếu của một công ty giảm xuống thật thấp để mình mua vào với giá rẻ nhằm thâu tóm công ty đó.
Trước tiên Trình Quân Hạo muốn làm vậy anh ta phải có một số lượng cổ phiếu khá lớn của ngân hàng vương thị trên thị trường chứng khoán Newyork, Mỹ. Nếu anh ta không có nhiều anh ta phải thuyết phục được người nắm giữ một lượng lớn cổ phiếu của ngân hàng này cùng vào chơi trò mua bán này với anh ta. Đầu tiên anh ta phải bán cổ phiếu ngân hàng Vương thị với giá thật thấp, thấp ở mức làm mấy nhà đầu tư bất đầu cảm thấy có vấn đề, có thể họ nghĩ ngân hàng có vẫn đề tài chính, nợ xấu nhiều, lỗ nặng, có tin tức ảnh hưởng xấu đến hình ảnh ngân hàng….. nên mới bán thấp như vậy ( tất nhiên giá này khiến anh Trình bị lỗ không nhỏ ^^). Những nhà đầu tư ngoài này bắt đầu sợ và bán hàng loạt cổ phiếu nhỏ lẻ của Vương thị do mình nắm giữ cũng với giá thấp như vậy. Thế là anh Trình của chúng ta sẽ mua lại với giá thấp đó. Cứ như vậy giá cứ càng ngày càng thấp và người ta càng ngày càng sợ ^^!.
Khi Vương lão nhảy vào mua nhiều với giá cao hơn, thì giá sẽ được đẩy lên cao trở lại. Vương lão làm như vậy nhằm làm tăng giá trở lại cũng nhằm để không làm mất hết cổ phần nhỏ lẻ vào tay một người.
Tất nhiên đây chính là trò chơi với tiền. Anh Trình muốn làm vậy thì anh phải có một số tiền rất lớn mới dám mua cao mà bán thấp, tiền anh bán ra không đủ để anh mua vào các cổ phiếu khác nên anh phải có tiền sẳn có của mình để bù vào. Anh làm vậy nhằm đẩy giá Vương thị đến thấp nhất rồi mua vào để thâu tóm công ty Vương thị. Và tất nhiên khi giá nước ngoài dao động lớn như vậy trong nước cũng biết và thế là họ bán ra hàng loạt với giá thấp, còn anh Trình nếu có đủ tiền sẽ mua vào hết. Thế là Vương thị sẽ thuộc về anh nếu anh đủ tiền và tiền này là của An Bình cho =)).