Ánh đèn màu tím lam của quán bar chiếu rọi vào trên mặt, tạo thêm vài phần ái muội.
Hoàn cảnh ồn ào làm Diệp Kỳ Sâm cho rằng vừa nãy mình mới xuất hiện ảo giác.
Vốn dĩ anh không tính toán để ý tới thanh âm này, đã quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Bàn một cái, nhướng mày nói: "Cho nên hôm nay cậu tìm tôi tới, rốt cuộc là vì sao?"
Tiểu Bàn cười hề hề: "Thì lần trước đó, em nhận một cô em nuôi, nhìn thấy anh rồi thì không buồn ăn uống, muốn nhờ em giúp nó làm quen với anh chút xíu."
Diệp Kỳ Sâm trầm mặc một lát, quay đầu đi ngay.
Tiểu Bàn đuổi theo: "Sâm ca, cho huynh đệ cái mặt mũi với, em đã nói trước mặt em nó rồi. Hai ta hồi cao trung là quan hệ tốt nhất mà."
Diệp Kỳ Sâm cười nhạo: "Có liên quan gì tới tôi? Lâu vậy không gặp rồi, nên có phải cậu đã quên, tôi là kiểu người như thế nào rồi không?"
Tiểu Bàn: "......" Anh ta ngượng ngùng cười, biết là Diệp Kỳ Sâm tức giận thật, anh ta cũng chặn lại nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, anh, chủ yếu là em cũng bị cô em đó phiền chết, sẽ không có lần sau nữa."
"Mau đi ngăn cản Diệp Minh!" Bên tai lại lần nữa truyền đến thanh âm kia, lúc này đây thậm chí còn có chút nôn nóng.
Diệp Kỳ Sâm theo bản năng quay đầu nhìn về phía Diệp Minh với Hứa Thư Yểu.
Lúc này, chẳng biết Diệp Minh hô biến ở đâu ra một đóa hoa hồng, đưa đến trước mặt Hứa Thư Yểu.
Dưới ánh đèn, trên mặt cậu thiếu niên có vài phần ngượng ngùng, càng có rất nhiều kiên định cùng thành khẩn mà trước kia chưa bao giờ có. Cặp mắt đen kia, rực rỡ lấp lánh, phá lệ lộng lẫy.
"Diệp Kỳ Sâm, mất đi Hứa Thư Yểu, anh sẽ hối hận." Giọng nói bên tai nặng nề mà tang thương, thậm chí Diệp Kỳ Sâm có thể cảm giác được hối hận, còn có cả tuyệt vọng đến từ sâu trong đáy lòng.
"Anh là ai?" Diệp Kỳ Sâm thấy trái tim căng thẳng, không thể không chất vấn trong lòng: "Sao mà anh biết, Hứa Thư Yểu là...... Là vợ tương lai của tôi?"
Lúc này giọng nói bên tai lại nhiều thêm một tia thần bí: "Tôi là...... chính anh đến từ tương lai. Nếu anh không muốn để tương lai mình phải hối hận, đi ngăn cản Diệp Minh ngay!"
Diệp Kỳ Sâm: "......" Thật sự không phải ảo giác! Này đây liền hơi bị khoa học viễn tưởng rồi!
"Sâm ca?" Tiểu Bàn thấy Diệp Kỳ Sâm lại đột nhiên dừng lại, anh ta vui sướng: "Không đi rồi sao?"
Đôi môi mỏng của Diệp Kỳ Sâm hơi mím lại, quay đầu đi vào bar lần nữa.
Tiểu Bàn thấy vui vẻ trong bụng mà nghĩ Sâm ca quả nhiên đau lòng người anh em như mình đây, anh ta theo sát phía sau, đi theo sau lưng Diệp Kỳ Sâm vào bar.
"Anh ơi, bên này......" Tiểu Bàn ý đồ chỉ dẫn phương hướng, nhưng mà, Diệp Kỳ Sâm đã trực tiếp nhằm về phía Diệp Minh mà bước qua.
"Khéo vậy sao, sao mấy đứa lại ở đây?" Diệp Kỳ Sâm vờ như vô tình đi ngang qua đây, đôi môi ngậm cười đi qua.
Hứa Diễn còn đang lo không có cách nào đánh gãy thế công thổ lộ của Diệp Minh với Hứa Thư Yểu đây, thấy được Diệp Kỳ Sâm, anh chàng y như thấy thân nhân ấy, vội vàng phất tay chào hỏi: "Chú út, sao chú lại tới đây? Tới tới tới, mau tới ngồi nè chú, bọn con đang chúc mừng đây."
Nói rồi, anh chàng cực kỳ nhiệt tình mà túm Diệp Kỳ Sâm tới bên cạnh Hứa Thư Yểu, cứng rắn ngăn cách Hứa Thư Yểu với Diệp Minh.
Diệp Minh: "???"
Diệp Minh giơ tay, giữ chặt cánh tay Hứa Diễn, kéo anh bạn của mình sang một bên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hứa Diễn, cậu đừng có quấy rối được không hả?"
Hứa Diễn thuận thế đi qua, ôm lấy vai Diệp Minh, hai người đầu kề sát đầu, rồi thấp giọng nói: "Tiểu tử cậu đừng có cho là tui đây không biết cậu đang có cái chủ ý gì! Mình nói rồi, trước lúc làm xét nghiệm DNA, cậu đừng có mơ tới gần Hứa Thư Yểu."
Diệp Minh: "......" Vì sao Hứa Diễn lại chấp nhất với vụ làm xét nghiệm DNA tới vậy hả trời?!
Đậu!
Diệp Kỳ Sâm hơi hơi nghiêng người, nhìn về phía cô bé ngồi bên cạnh mình, ánh đèn lập lòe chiếu vào sườn mặt trắng nõn của cô, bóng đen dưới lông mi nữa, rồi khắc trong đôi mắt lấp lánh của cô, có vẻ hết sức xuất sắc.
Từ sâu trong đáy lòng, đột nhiên có một loại cảm tình cực kỳ phức tạp trào ra, tràn ngập cảm quan của anh, Diệp Kỳ Sâm đột nhiên có một điều xúc động, anh muốn ôm lấy cô.
Bị ý tưởng của chính mình dọa đến, Diệp Kỳ Sâm vội vàng thu liễm tâm thần, khắc chế lại tất cả xúc động trong lòng, thuận tay lấy qua một ly đồ uống trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
Hứa Thư Yểu trừng anh, thở nhẹ: "Đây là ly của con......"
Cầm cái ly không, Diệp Kỳ Sâm: "......"
Hồi lâu sau, anh lặng im không tiếng động thả ly xuống, giọng nói từ tính mang theo chút ý cười nói: "Không sao hết, chú không chê."
Hứa Thư Yểu: "???"
Lúc này, bartender đưa rượu mà bàn bọn họ mới vừa gọi tới đây, Diêm Minh Vũ chia cho các bạn từng ly một rồi nói: "Rượu mới vừa pha chế xong, các cậu nếm thử đi."
"Chú út, chú có muốn uống một ly chung không?" Diêm Minh Vũ hỏi.
Diệp Kỳ Sâm lắc đầu: "Không được, chú uống nước ngọt là được rồi." Nói rồi, anh vẫn cứ cầm lấy cái ly của Hứa Thư Yểu, lại rót ra non nửa ly mà uống.
Đỗ Xán cười hỏi: "Chú út, sao chú cũng ra chơi luôn vậy?"
Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng lắc lư ly nước ngọt, khóe môi lại cười nói: "Chỉ có người trẻ tuổi như mấy đứa mới được ra chơi sao?"
Đỗ Xán cười hắc hắc: "Không có không có."
Hứa Thư Yểu yên lặng nâng ly rượu trong tay lên, cẩn thận mà xem xét rượu trong ly. Dưới ánh đèn, ly rượu này thế mà phô bày ra ánh sáng trông như sao trời ấy, trông đẹp cực kỳ.
Cô nhẹ nhàng li3m li3m cánh môi, có chút ngo ngoe rục rịch mà đưa ly đến bên môi, nhợt nhạt nếm một hớp.
Vị cồn không phải quá mạnh, cũng không gắt, hương vị thế mà là ngọt lành, rất thích hợp để con gái nhấm nháp.
Diệp Kỳ Sâm thấp giọng nhắc nhở nói: "Loại rượu ngọt này lúc uống không cảm thấy gì, nhưng mà không thể uống nhiều, nếu không vẫn sẽ cứ say như thường. Đặc biệt là, đây vẫn là lần đầu tiên con uống rượu."
Giọng nói của anh ở ngay bên tai, tới gần một bên lỗ tai của cô, có chút xíu tê dại, là cái loại tê dại râm ran kia. Hứa Thư Yểu giấu đi rung động trong lòng, lại uống một hớp rượu lớn như giận dỗi vậy, khóe môi mang theo nụ cười xa cách nói: "Cảm ơn chú út đã quan tâm."
Dưới ánh đèn, cánh môi mới vừa dính vào rượu của cô lúc này phá lệ bóng mượt căng mọng.
Ánh mắt Diệp Kỳ Sâm dừng trên đôi môi cô, ánh mắt lại càng thêm sâu hút. Trong nội tâm đột nhiên sinh ra một loại khát vọng khó hiểu, làm anh không phân biệt được, đến tột là anh muốn, hay nó đến từ chính mình của tương lai kia.
Diệp Kỳ Sâm chậm rãi thở dài một tiếng, cúi đầu lại lần nữa uống sạch sẽ nước ngọt trong ly.
Anh hỏi ở trong lòng: "Anh có chứng cứ gì có thể chứng minh rằng, Hứa Thư Yểu là vợ tương lai của tôi?"
Nhưng mà lúc này đây lại không có câu trả lời, phảng phất giọng nói đối thoại với anh mới nãy kia thật sự chỉ là ảo giác của anh.
Tình huống thế nào vậy? Diệp Kỳ Sâm nhíu mày.
Xem ra, ngày mai anh cần thiết phải đi khám khoa tinh thần, chứ không thì sao sẽ vô duyên vô cớ nghe được giọng nói không thể hiểu được như thế.
Diệp Minh lại lần nữa ngồi xuống bên cạnh Diệp Kỳ Sâm: "Chú út, lần này khi nào chú rời đi?"
Diệp Kỳ Sâm thu liễm tâm tư, cười cười nói: "Qua mấy hôm nữa sẽ đi."
Nghe thấy câu trả lời đó, Diệp Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ là nhìn thấy chú út ngồi bên cạnh Hứa Thư Yểu, anh chàng lại cảm thấy có chút khó chịu.
Đỗ Xán đề nghị: "Chút nữa chúng ta đi hát được chứ?"
Lý Mạn coi giờ, lắc đầu nói: "Không được, mẹ mình bảo mình trước 8h tối phải về nhà, giờ đã sắp 8 giờ rồi nè."
Diệp Kỳ Sâm gật đầu nói: "Đừng tưởng rằng tốt nghiệp cao trung là mấy đứa chính là người lớn rồi, về sớm một chút là đúng, mấy đứa lại còn uống rượu nữa." Nói rồi, anh dừng một chút, nói: "Vừa lúc chú lái xe tới đây, để chú đưa mấy đứa về đi."
Lý Mạn rụt rè thả cái ly trong tay xuống: "Thật tốt quá, cảm ơn chú út."
Đỗ Xán nói: "Con thì không cần chú út đưa đâu, làm phiền chú út đưa Lý Mạn về nhà."
Diệp Kỳ Sâm lại nhìn về phía Hứa Thư Yểu: "Con với Hứa Diễn là về bây giờ, hay là chờ lát nữa chú lại đến đón tụi con về?"
Hứa Thư Yểu nghe hai lựa chọn anh đưa ra, yên lặng quay đầu nhìn anh: "Cảm ơn chú út, không cần chú đưa về, bọn con có thể tự mình gọi taxi về nhà."
Buổi tối gọi taxi không an toàn, không bằng cùng nhau đi nhé, xe đủ chỗ ngồi." Diệp Kỳ Sâm cười rạng rỡ.
Hứa Diễn nói: "Phải đó, xe taxi nào có thoải mái bằng Porsche của chú út chứ?"
Hứa Thư Yểu: "......"
Đoàn người đi theo Diệp Kỳ Sâm cùng ra khỏi quán bar, bartender đã lái xe của Diệp Kỳ Sâm đ ến cửa quán bar rồi. Nhìn con tọa giá Porsche màu đen thuần kia của Diệp Kỳ Sâm, hai mắt Hứa Diễn sáng lên, dạo vòng quanh xe một vòng. Lần trước vì sốt ruột cứu Hứa Thư Yểu nên cũng chưa kịp nhìn kỹ.
Anh chàng hỏi: "Con có thể ngồi ghế phụ chứ?"
Diệp Kỳ Sâm cười gật đầu: "Được chứ."
Diệp Minh hừ một tiếng, quay đầu lại mở cửa ghế sau ra, sau đó nghiêng người nhìn về phía Hứa Thư Yểu: "Lên xe đi."
Hứa Thư Yểu hơi hơi mỉm cười: "Cảm ơn."
Mày Hứa Diễn nhăn túm lại, động tác càng nhanh hơn mà giữ chặt Hứa Thư Yểu, trực tiếp đẩy cô lên trên ghế phụ: "Đột nhiên em không muốn ngồi ghế trước nữa, chị lên ngồi đi." Sau đó đóng cửa xe lại, nhìn về phía Diệp Minh, dùng biểu cảm của mình mà đối thoại với anh bạn
Không làm xét nghiệm DNA, cậu đừng có mơ mà có bất kỳ tiếp xúc gì với Hứa Thư Yểu!
Diệp Minh: "......" Hứa Diễn thiệt sự là phiền quá đi à!
Diệp Kỳ Sâm lái xe, hỏi rõ địa chỉ nhà Lý Mạn, đưa cô nàng về nhà trước.
Lý Mạn cười phất tay: "Tạm biệt Yểu Yểu, có việc gì chúng ta liên hệ qua điện thoại nha."
Hứa Thư Yểu vịn vào cửa sổ vẫy vẫy tay với cô bạn: "Tạm biệt."
Chờ hai nàng nữ sinh cáo biệt nhau xong, Diệp Kỳ Sâm tiếp tục lái xe, anh đột nhiên hỏi: "Hai đứa có điện thoại rồi hả?"
Hứa Diễn thò đầu qua: "Đúng vậy. Chú út, nếu không chúng ta trao đổi số điện thoại chút nha?"
Diệp Minh tức giận nói: "Cậu xin số điện thoại chú út mình làm gì?"
"Lỡ như về sau mình có việc muốn tìm chú nhờ hỗ trợ, không phải có thể trực tiếp liên hệ chú sao?" Hứa Diễn đã lấy di động mới của mình ra: "Chú út, số điện thoại chú là gì, để con lưu chút."
Diệp Kỳ Sâm: "139****0520."
"Oà, di động hết pin rồi......" Hứa Diễn cảm thấy, cái di động đồ cổ này tính năng không được, lượng pin cũng kém đến thái quá. Anh chàng nhìn về phía Hứa Thư Yểu: "Dùng di động chị lưu chút đi."
Hứa Thư Yểu dừng một chút, yên lặng lấy di động của mình ra.
Diệp Kỳ Sâm cười nói: "Trực tiếp bấm gọi số chú rồi lưu số liên hệ là được rồi."
Rất mau, di động Diệp Kỳ Sâm vang lên, anh liếc mắt nghía tên báo trên điện thoại một cái. Hứa Thư Yểu yên lặng cúp điện thoại, cúi đầu lưu lại số điện thoại của Diệp Kỳ Sâm.
Diệp Kỳ Sâm đang lái xe ở một bên nhìn thấy, ý cười trong mắt càng đậm hơn.
Diệp Minh ngồi đằng sau không cam lòng: "Hứa Thư Yểu, mình cũng chưa có số của cậu đâu, cậu có muốn lưu số điện thoại của mình chút không?"
Hứa Thư Yểu gật đầu: "Được chứ."
"Cậu có số điện thoại của mình còn chưa đủ à?" Hứa Diễn cản lại.
Diệp Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Hứa Diễn, 3h chiều ngày kia, chúng ta đi bệnh viện!"
Hứa Diễn vui vẻ: "Được!"
Hứa Thư Yểu: "......" Cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm.
Diệp Kỳ Sâm kỳ quái: "Mấy đứa đi bệnh viện làm gì?"
Chuyện như này, vẫn là đừng để quá nhiều người biết, nên Hứa Diễn với Diệp Minh trăm miệng một lời nói: "Không có gì!"
Đưa Hứa Diễn với Hứa Thư Yểu đến cửa nhà rồi, Diệp Kỳ Sâm yên lặng nhìn hai người biến mất sau ngõ nhỏ mới lái xe rời đi.
Đột nhiên, cái giọng nói trong đầu kia lại lần nữa vang lên: "Cậu nam sinh hồi nãy là ai? Vì sao cậu ta sẽ cùng nhau về nhà với Yểu Yểu?"