Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

chương 42: c42: diệp kỳ sâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xe chạy băng băng trên đường, Diệp Minh giao điệp hai tay với nhau, chậm rãi mở miệng chất vấn hỏi: "Chú út, không phải trước đó chú đã nói là, không thích Hứa Thư Yểu sao?"

Lúc này, bên tai Diệp Kỳ Sâm còn có tiếng chất vấn của chính mình đến từ tương lai: "Cậu nam sinh vừa nãy là ai? Vì sao cậu ta sẽ về nhà chung với Hứa Thư Yểu?"

Diệp Kỳ Sâm chợt phân thần, xe suýt nữa đã đụng vào lan can lề đường, may mà anh phản ứng nhanh, ổn định xe lại.

Mà động tác kia của Diệp Kỳ Sâm lại làm trái tim Diệp Minh cũng đột nhiên chìm xuống. Cậu chàng hiểu chú út của mình, nếu không phải chột dạ, sao sẽ ngay lái xe cũng bất ổn?

Diệp Kỳ Sâm đang vướng bận tiếng nói trong lòng, đối mặt với câu chất vấn của cháu trai, anh bị chất vấn đến á khẩu không trả lời được, thậm chí còn có chút chật vật.

Trước đó không lâu mới vừa thề thốt bảo rằng không thích con gái người ta, lúc này lại có một giọng nói đến từ tương lai nói cho anh rằng, Hứa Thư Yểu là bà xã tương lai của anh.

Cái giọng nói trong đầu kia cười lạnh, lại trộn lẫn vài phần châm chọc: "Thế nào hả, Diệp Minh thích Yểu Yểu?"

"Ừm."

"Cho nên, anh muốn nhường vợ của mình cho cháu trai mình sao?"

Diệp Kỳ Sâm: "......"

Đưa Diệp Minh về đến cửa nhà rồi, Diệp Kỳ Sâm dặn dò: "Nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Diệp Minh đứng tại chỗ, dừng một chút, cuối cùng cũng chưa nói cái gì, xoay người lên lầu. Bầu không khí giữa hai chú cháu, lần đầu tiên đông cứng đến thế.

Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng dựa vào ghế dựa sau lưng, một tay nhéo nhéo mi tâm, một tay lấy hộp thuốc lá trong túi ra, sau đó dùng một tay cầm bật lửa châm một điếu thuốc.

Cái giọng nói trong đầu kia lại lần nữa vang lên: "Yểu Yểu không thích mùi thuốc lá, cũng không thích anh hút thuốc."

Diệp Kỳ Sâm sửng sốt, hồi lâu sau anh hừ nhẹ một tiếng, nhưng lại vẫn dụi tắt đi đầu thuốc.

Anh vừa khởi động xe, vừa nói: "Chậc, anh còn biết được chi tiết nào nữa, đều nói ra đi."

"Trở về, tìm cô ấy."

"Người anh em này, tôi mới vừa đưa người ta về nhà, anh nhìn thử coi mấy giờ rồi được chứ?" Diệp Kỳ Sâm không để ý đến thanh âm này nữa, chất vấn ngược lại: "Anh nói anh là tôi ở tương lai, anh có chứng cứ gì? Chí ít anh phải chứng minh cho tôi thấy tính chân thật của chuyện này chút đi chứ."

Giọng nói kia lại lần nữa vang lên: "Tôi không cần chứng minh bản thân, anh chỉ cần biết, tôi tới đây là để trợ giúp anh."

"Tôi cần anh trợ giúp cái gì?" Diệp Kỳ Sâm cảm thấy buồn cười.

Giọng nói kia đột nhiên trở nên bi thương, tựa hồ đang ẩn nhẫn bi thương cùng thống khổ cực lớn: "Hiện tại anh vĩnh viễn sẽ không biết được, trong tương lai không lâu, anh sẽ gặp phải cái gì......"

Đột nhiên, Diệp Kỳ Sâm trầm mặc. Có thể là bởi vì cái phiên bản chính mình đến từ tương lai này đang ở ngay trong thân thể anh, thế cho nên anh cũng có thể cảm nhận được cảm giác bi thương cùng bất lực trong nháy mắt đó.

"Anh nói cho rõ ràng đi, tương lai, đến tột cùng sẽ xảy ra chuyện gì?" Diệp Kỳ Sâm truy vấn.

Nhưng mà, giọng nói kia lại lần nữa biến mất, mặc kệ anh kêu thế nào cũng không có lời đáp lại.

Đột nhiên biết được nhiều chuyện đến vậy, Diệp Kỳ Sâm có chút tiêu hóa không nổi. Trở lại chung cư của mình rồi, anh ý đồ kêu vài lần nữa, nhưng vẫn không có bất kỳ lời đáp lại nào như cũ. Mang theo một loại cảm xúc bất an khó hiểu, Diệp Kỳ Sâm nằm trên giường ngủ rồi.

Thời gian tích tắc trôi đi, Diệp Kỳ Sâm vốn dĩ đang còn ngủ say bỗng chốc mở to mắt, đôi mắt đào hoa vẫn luôn ngậm ý cười lấp lánh kia vào lúc này lại phá lệ u ám nặng nề, thậm chí, trong mắt còn mang theo tơ máu.

Động tác anh cứng đờ lại thong thả mà ngồi dậy, sau đó mặc quần áo vào, chậm rì rì đi ra ngoài phòng.

Lúc đi ngang huyền quan cửa nhà, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cái gương bên cạnh mình, nhìn chính mình xa lạ lại quen thuộc trong gương kia, hồi lâu sau, anh chậm rãi than thở một tiếng, quay đầu lại lần nữa ra cửa.

Theo ký ức, Diệp Kỳ Sâm lái xe đến chỗ mình đã đưa Hứa Thư Yểu về nhà trước đó. Anh đậu xe ở ven đường, nắm di động trong tay, trên di động còn có một tin nhắn vừa mới gửi đi.

"Yểu Yểu, đã ngủ chưa? Nếu chưa ngủ, có thể ra đây một chút chứ?"

Anh không biết cô có thể ra đây hay không, cho nên, chỉ có thể yên lặng chờ ở ven đường.

Qua chừng một phút, trong con ngõ nhỏ phía trước có truyền đến chút tiếng vang. Hô hấp Diệp Kỳ Sâm hơi hơi cứng lại, anh khẩn trương lại chờ mong mà nhìn qua.

"Meow ~" Một tiếng mèo kêu truyền đến, rồi sau đó là một con mèo đen nhánh chạy ra khỏi con ngõ nhỏ.

Không phải cô ấy.

Diệp Kỳ Sâm thu hồi ánh mắt, chỉ cảm thấy vào lúc này, một giây đồng hồ cũng gian nan đến thế.

"Chú gọi con ra đây có việc gì sao?" Giọng nói Hứa Thư Yểu đột nhiên xuất hiện bên tai, Diệp Kỳ Sâm bỗng ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn nhìn về phía cô.

Lúc này, cô đang mặc một chiếc váy nhỏ in hình gấu nhỏ, trên người còn khoác một chiếc áo khoác, còn trên chân là một đôi dép lê tai thỏ. Tổng thể cách ăn mặc vừa có chút trẻ con lại lộ ra phần đáng yêu.

Yết hầu anh hơi lăn lăn một chút, chung quy vẫn là không đánh lại tưởng niệm trong lòng, ba bước cũng thành hai bước mà đi đến bên cạnh cô, đưa tay ra ôm chặt cô vào lòng.

Hứa Thư Yểu ở trong lòng anh ngây dại rồi.

Anh làm sao vậy?

"Yểu Yểu, rốt cuộc anh đã tìm được em......" Giọng anh khàn khàn, nhẹ nhàng lại run rẩy mà gọi tên cô, phảng phất cứ như ngay sau đó cô sẽ lại biến mất trước mặt anh vậy. Trên người cô còn có mùi hương như vừa tắm gội, quen thuộc đến thế.

Hứa Thư Yểu ngẩn người, do dự một lát, vẫn là giơ tay nhẹ nhàng túm chặt vạt áo anh: "Chú út, chú làm sao vậy?" Anh của lúc này, sao lại kỳ quái thế nhỉ? Thế mà còn gọi cô là Yểu Yểu?

Quá kỳ quái!

Diệp Kỳ Sâm buông cô ra, bàn tay to lại nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, dùng ánh mắt miêu tả bộ dáng của cô thật tỉ mỉ, phảng phất như nhìn bao nhiêu cũng không đủ vậy.

Hồi lâu sau, anh khàn khàn giọng hỏi: "Chú út? Hiện tại em gọi anh là chú út?"

Hứa Thư Yểu: "......" Cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt có vẻ phá lệ tang thương của anh, không hiểu sao thấy trong lòng lộp bộp một tiếng: "Em...... Không phải con vẫn luôn gọi chú là chú út sao?" Cô hơi hơi lùi về sau một bước, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy Diệp Kỳ Sâm của lúc này có chút kỳ quái.

"Ừm......" Diệp Kỳ Sâm trầm ngâm một lát, anh chậm rãi cười.

Nụ cười kia, bất đồng với vẻ lấp lánh trương dương ngày xưa, ngược lại nó như nhiều thêm vài phần như trút được gánh nặng, cùng với mất mà tìm lại được. Nhưng Hứa Thư Yểu thấy anh cười như thế, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.

"Cho nên, đã trễ vậy rồi, chú gọi con ra đây, đến tột cùng có chuyện gì?"

"Không có gì, chỉ là anh nhớ em."

Hứa Thư Yểu: "......"

Cái này...... như này tính cái gì? Thổ lộ à?

Hứa Thư Yểu khó hiểu nhìn anh: "Chú út, chú làm vậy là như thế nào? Thổ lộ ngược hướng? Không phải trước đó chú đã cự tuyệt con sao? Con cảm thấy, có lẽ chú nói rất đúng, cảm giác của con với chú trước kia, hẳn chỉ là sùng bái mà thôi."

Diệp Kỳ Sâm: "......" Yểu Yểu của lúc này thế mà đã từng thổ lộ với anh?!

Tuy rằng anh còn chưa có làm rõ được vì sao mình năm 23 tuổi đã quen biết Yểu Yểu trước tiên, nhưng mà việc làm cho anh càng không thể tượng tượng chính là – mình của lúc này thế mà lại cự tuyệt lời thổ lộ của Yểu Yểu?!

Thiếu đánh đòn đi!

Hứa Thư Yểu mím môi, ra vẻ xa cách nói: "Chú út, cảm ơn chú vì lần trước đã đề điểm, nếu không còn chuyện gì khác, con đi về." Nói rồi, cô xoay người đi về.

Diệp Kỳ Sâm nhìn chằm chú vào bóng hình cô, đột nhiên mở miệng nói: "Yểu Yểu, nếu em giận vì chuyện lần trước, anh xin lỗi em, về sau sẽ không!"

Hứa Thư Yểu hơi hơi tạm dừng một lát, mím môi nói: "Không cần." Sau đó lại lần nữa biến mất trong con ngõ đen như mực.

Diệp Kỳ Sâm lại chờ đó mười mấy phút, sau đó mới lần nữa khởi động xe, tính toán về biệt thự trên núi của nhà họ Diệp một chuyến.

Lúc này đã sắp hơn 11h, người giúp việc mở cổng cho Diệp Kỳ Sâm, anh lái xe vào garage, sau đó vào thang máy đi lên nhà.

Lúc lên lầu hai, vừa lúc gặp được Diệp lão gia tử đang một tay cầm bình giữ ấm, một tay cầm kính lão đi ra khỏi thư phòng.

Bước chân Diệp Kỳ Sâm lập tức chững lại, ánh mắt sâu hút nhìn về phía ba đang đi về phía mình.

"Sao trễ vậy rồi con còn mới từ bên ngoài về vậy?" Lão gia tử thấy Diệp Kỳ Sâm, thuận miệng hỏi một câu.

Yết hầu Diệp Kỳ Sâm giật giật, giọng nói khàn khàn: "Ba." Trong giọng nói chứa đầy ngàn vạn loại cảm xúc phức tạp.

Lão gia tử sửng sốt: "Làm sao vậy?"

Diệp Kỳ Sâm tiến lên hai bước, duỗi tay ôm lấy cha già nhà mình, hồi lâu sau anh mới nhàn nhạt nói: "Không có gì, chỉ là lâu rồi không gặp ba."

Diệp lão gia tử: "Tiểu tử thúi, vừa nãy con kêu một cái, làm ba sợ nhảy dựng!"

Nhẹ nhàng ôm ba mình rồi, Diệp Kỳ Sâm buông lỏng Diệp lão gia tử ra, như là nhớ tới gì đó, anh nói: "Ba, con tính về nước, về công ty giúp đỡ ba."

Lão gia tử vui lắm: "Ba sớm đã biểu con về rồi, con lại cứ nói không muốn để chị dâu con khó xử, mà sao giờ lại nghĩ thông rồi?"

Diệp Kỳ Sâm cười cười, trên nét mặt nhiều vài phần ngoan tuyệt, chẳng qua đã bị anh che giấu rất nhanh: "Có một số việc, con sớm đã nên nghĩ thông."

"Được, chừng nào con chuẩn bị sẵn sàng liền trực tiếp tới công ty là được."

"Đúng rồi, con tính toán sắp xếp trường học ở nước ngoài cho Diệp Minh, hiện tại nó xuất ngoại đi học thì khá thích hợp."

Lão gia tử gật đầu: "Đúng vậy, ba cũng vẫn luôn muốn để Minh Minh xuất ngoại, chẳng qua khoảng thời gian trước nó nói với ba là không muốn xuất ngoại, không muốn rời khỏi nhà. Ba nghĩ con ở nước ngoài, kiểu gì cũng không thể đưa Minh Minh đi ra nữa, liền đáp ứng nó sẽ suy xét một chút."

Diệp Kỳ Sâm nói: "Vẫn là đưa nó đi nước ngoài đi, để nó học mấy năm rồi về, đối với nó không phải chuyện xấu."

"Được, chuyện này con xem mà làm, bên chị dâu con, có ba ở đây." Lão gia tử cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai con trai: "Thời gian không còn sớm, đi nghỉ ngơi đi."

Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ."

Lão gia tử vui vui vẻ vẻ mà về phòng mình, Diệp Kỳ Sâm đột nhiên lại gọi ông: "Ba."

"Còn có việc sao?"

"Không có gì...... Chỉ là muốn nói với ba, bớt thức đêm, đảm bảo sức khỏe là quan trọng nhất." Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng nói.

"Biết rồi." Diệp lão gia tử cười vui vẻ gật đầu, trong lòng lại không khỏi buồn bực nghĩ vì sao hôm nay con trai hiếu thuận vậy? Thế mà còn chủ động quan tâm người?

——

Sáng sớm hôm sau.

Vẻ mặt Diệp Kỳ Sâm buồn bực mà nhìn nơi mình tỉnh dậy, hoài nghi có phải hôm qua mình mộng du hay không.

Không phải hôm qua anh về lại chung cư của mình sao? Vì sao lại sẽ xuất hiện trong phòng mình ở biệt thự trên sườn núi?

Mà dù có là mộng du, cũng không đến mức chạy từ nội thành tới chỗ này đi? Mười mấy km lận đó!

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, giọng Diệp phu nhân vọng vào: "Con trai, con tỉnh chưa? Mẹ vào đó nha."

Diệp Kỳ Sâm lên tiếng: "Mẹ, mẹ vào đi."

Diệp phu nhân cười tủm tỉm đi vào phòng, ngồi bên mép giường Diệp Kỳ Sâm, vẻ mặt vui vẻ nói: "Con trai, tối hôm qua ba con nói với mẹ rồi, con tính về nước hả?"

Diệp Kỳ Sâm nghi hoặc: "Khi nào?"

"Không phải ngày hôm qua con đã nói với ba con là mình muốn về công ty giúp ổng sao?" Diệp phu nhân nhướng cặp mày liễu: "Thế nào hả? Qua một đêm rồi con còn không chịu nhận nợ?"

Diệp Kỳ Sâm: "......"

Lúc này, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến thanh âm dị thường phẫn nộ của Diệp Minh: "Chú út, vì sao chú lại phải nói với ông nội là muốn đưa con ra nước ngoài?!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio