Trên TV có bao nhiêu trường hợp ông chủ nhà vào cô giúp việc lập lờ ra trò rồi. Đương nhiên anh ta không nhằm vào Tô Trạm, chỉ có điều anh ta cảm thấy không ổn lắm thôi Bà cụ nói: “Bà thấy rất được mà. Bà hỏi một câu, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”. Cô hộ lý trẻ nói: “Năm nay cháu mười chín tuổi.” Cô gái có giọng nói trong trẻo, nói năng rõ ràng, bà cụ có rất có thiện crm. “Còn trẻ thật đấy, cháu tên gì?” Bà cụ lại hỏi. “Cháu tên là Trần Tuyết.” Cô ta cười trả lời. Bà cụ gật đầu. Tổng giám đốc không dám thúc ép bà. Cô gái này là do một người bạn giới thiệu. Vì còn trẻ nên khi đến nhiều người không muốn nhận, chê trẻ quá, hơn nữa còn có dáng dấp. Gia đình có thể thuê hộ lý điều dưỡng, thường điều kiện đều khá tốt, nhận người trẻ vào làm việc, lại sợ xảy ra mấy chuyện ngoại tình máu chó, cho nên hộ lý trẻ không được ưa chuộng. Tổng giám đốc mỗi lần giới thiệu sẽ thêm cô ta vào, chỉ muốn nhanh chóng thu xếp cho cô ta. Tuy nhiên, nhìn thái độ vừa rồi của Quan Kình, có vẻ như thấy cô ta còn trẻ quá, không dám chào mời cô gái này, đành giới thiệu với họ vài người khác: “Những người này đã có kinh nghiệm chăm sóc người già, siêng năng, cũng biết cách nói chuyện để người khác vui lòng”. Trần Tuyết cũng biết tình cảnh của mình. Cô ta không có bằng cấp, làm việc gì lương cũng rất thấp, bây giờ lương hộ lý điều, bảo mẫu khá cao, đặc biệt là nhân viên ở đây cao hơn ngoài thị trường nhiều. Bởi vì danh tiếng tốt, nhân viên trong công ty đi ra ngoài đều đều kiếm được công việc ổn. Cô ta là do người quen giới thiệu vào công ty này, nếu không ai cần, có lẽ cô ta phải rời khỏi đây. Cơ hội ngày càng ít đi, có lần nào phải cố gắng lần đấy. Cô ta chủ động bước tới: “Cháu nghĩ bà cũng trạc tuổi bà nội cháu, vậy cháu gọi bà là bà nội nhé. Cháu ở đây được gần ba tháng rồi. Nhiều nhà thấy cháu còn trẻ, sợ cháu làm việc không tốt, nhưng cháu rất chăm chỉ, gì cũng làm được.” Lúc bình thường tổng giám đốc sẽ không cho bọn họ nói chuyện, nhưng đây đây là củ khoai nóng phỏng tay cần phải ném gấp, cho nên dung túng cô ta, hi vọng cô ấy có thể gây ấn tượng với bà cụ, để bà thuê cô ta. Bà cụ quay đầu nhìn Tần Nhã: “Nhã, cháu thấy thế nào?” “Bà nội, bà thích là được.” Tần Nhã không xen vào, không tác động đến suy nghĩ của bà cụ. Bà ấy tầm này tuổi rồi, sống vui vẻ là được. “Bà thấy rất được, nhà nghèo, tìm việc không dễ gì, chúng ta coi như làm việc thiện, cháu nghĩ thế nào?” Bà lão nhìn Tần Nhã hỏi. Tần Nhã nói: “Cháu nghe bà.” “Vậy thì cô ấy đi.” Bà cụ quyết định. Tổng giám đốc thở ra một hơi, thầm nghĩ cuối cùng cũng xong xuôi, nếu không anh ta lại phiền. “Vậy thì chúng ta làm thủ tục nhé?” Tổng giám đốc vui vẻ rạng rỡ. Quan Kình đứng lên, Tần Nhã cũng đứng lên nói: “Để tôi đi làm.” Quan Kình nói để anh đi cùng cô. Họ đi theo tổng giám đốc để làm thủ tục. Quan Kình nói: “Tôi thấy mấy người khác không tệ, cô gái còn quá trẻ, có chắc làm được việc không?” “Bà thích cô ấy, tôi cũng không tiện nói.” Tần Nhã nói. Quan Kình gật đầu: “Đúng vậy, với người già, quan trọng nhất là phải vui vẻ.” “Đây là hợp đồng.” Giám đốc đưa tới. Tần Nhã vươn tay nhận lấy, Quan Kình nói. “Tôi sẽ xem giúp cô.” Tần Nhã đưa bản hợp đồng cho anh ta. Sau khi thấy không có vấn đề gì, Tần Nhã ký hợp đồng. Mức lương hàng tháng là 30 triệu, bao gồm cả tiền ăn và ở. Cái giá này nhờ nể mặt Quan Kình nên mới được giảm. Nói chung, những hộ lý, hay bảo mẫu ở công ty này đều phải từ 35 triệu một tháng trở lên. Mức lương không thấp, so với mặt bằng chung cũng khá cao. Sau khi rời khỏi công ty dịch vụ giúp việc, Quan Kình đưa họ trở lại nhà họ Tô.” Bởi vì Tô Trạm còn ở bệnh viện, Tần Nhã phải trở lại bệnh viện chăm sóc Tô Trạm, nên ở nhà không được bao lâu, bà cụ nói: “Cháu yên tâm đi, bây giờ trong nhà có người rồi”. Tần Nhã gật đầu, bảo hộ lý mới đến chăm sóc bà cụ.