“Em sẽ chăm sóc bà, chị yên tâm đi.” Trần Tuyết nói. Tần Nhã đi rồi, Quan Kình vẫn chưa đi, nhân tiện đưa cô ấy đến bệnh viện. Khi đến bệnh viện, cô ấy phát hiện Thẩm Bồi Xuyên đang ở đó. Vốn hôm nay những chuyện này là Thẩm Bồi Xuyên làm, tuy nhiên sau khi cục trưởng Tống đi, anh ấy càng nhiều việc, phải đợi sau khi tan làm mới có chút thời gian ra ngoài. Sau khi đến bệnh viện, anh ấy mới biết bà cụ đã xuất viện nên đến thăm Tô Trạm. Tô Trạm nói với anh ấy, Tần Nhã đã xử lý xong mọi chuyện. Thẩm Bồi Xuyên lúc này mới yên tâm tới, nhìn anh ta, nói đùa: “Không giả vờ à?” Tô Trạm cười khổ một tiếng: “Cứ giả vờ nữa, tôi sợ xôi hỏng bỏng không.” “Làm sao, bị phát hiện à?” Thẩm Bồi Xuyên không hiểu ý của anh ta. Tô Trạm không thể nói thể giải thích được, nhưng không giải thích lại thấy không ổn: “Không…” Ngay lúc này Tần Nhã mở cửa đi vào, hỏi anh ta: “Không cái gì?” Tô Trạm nói: “Không có gì, vừa hỏi cậu ta tân hôn ổn không.” Anh ta cố ý đổi chủ đề, dùng Thẩm Bồi Xuyên đánh lạc hướng. Thẩm Bồi Xuyên: “…” Tần Nhã nói: “Anh Bồi Xuyên đột nhiên kết hôn, chưa kịp chuẩn bị quà cáp gì cả.” “Sau này em có thể bù lại cho anh.” Thẩm Bồi Xuyên nói: “Nếu em đến rồi, vậy anh đi đây.” Thẩm Bồi Xuyên đứng dậy, nghĩ để lại không gian cho họ. Tô Trạm cố ý trêu chọc anh ấy: “Bởi vì có người ở nhà đợi, nên chắc muốn nhanh về nhà làm nóng người.” Thẩm Bồi Xuyên cực kỳ muốn xé miệng anh ta, anh ấy hừ lạnh: “Hôm nay tôi nể mặt Tần Nhã, nên bỏ qua cho cậu.” Tô Trạm cười: “Không phải anh thấy tôi là người bệnh, thương tích đầy mình, nên mới bỏ qua cho tôi sao?” Thẩm Bồi Xuyên cười ha ha một tiếng: “Cậu chưa đạt cái tầm đó”. Nói xong, anh ấy chào hỏi Tần Nhã rồi đi ra khỏi phòng bệnh. Tần Nhã đi tới, hỏi Tô Trạm có khá hơn không. Tô Trạm nói cảm thấy khỏe hơn rồi, kéo Tần Nhã ngồi ở bên giường: “Có mệt không?” Tần Nhã lắc đầu nói: “Không mệt.” “Anh thấy em rất mệt mỏi.” Tô Trạm thấy sắc mặt Tần Nhã không tốt, mấy ngày nay cô không nghỉ ngơi. Anh xoa xoa mu bàn tay cô: “Tiểu Nhã, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn, sau đó về nhà đi.” Lần trước chỉ tổ chức đám cưới, nhưng chưa đi đăng ký. “Anh vẫn đang bị thương.” Tần Nhã bảo anh ta đừng nghĩ vớ vẩn nữa. “Không sao. Ở nhà hồi phục cũng vậy, chỉ khác là vết thương ở đầu nặng hơn chút, mấy ngày nữa đi tháo băng là được. Ở trong bệnh viện thật sự chán quá rồi.” “Bác sĩ nói có thể không?” Tần Nhã hỏi. Tô Trạm đáp: “Anh hỏi rồi, bác sĩ nói có thể.” Tần Nhã nói vậy thì theo ý anh. “Tiểu Nhã, em thật tốt.” Tô Trạm nắm lấy tay cô ấy, hôn lên môi cô ấy: “Anh không chăm sóc em, lại phải để em bận lòng chăm sóc anh. Việc này khiến anh cảm thấy rất có lỗi.” Tần Nhã mím môi, một lúc sau mới nói: “Chúng ta không phải là người nhà sao? Cần gì phải khách sáo với em như vậy? Nếu như thực sự thấy có lỗi với em, vậy anh đối xử với em tốt hơn là được.” Tô Trạm ngồi dậy, động đến vết thương trên người, có chút đau nhưng cũng không biểu hiện ra, vùi đầu vào trong vòng tay của Tần Nhã. Tần Nhã không dám chạm anh vì sợ đụng vào vết thương của anh nên chỉ ngồi, nói: “Tô Trạm, sao anh giống như một đứa trẻ vậy.” Tô Trạm úp mặt trong ngực cô mè nheo: “Vậy sau này em xem anh là con trai em đi.” Tần Nhã: “…” “Vớ vẩn.” Tần Nhã không nhịn được cười, vươn tay vỗ lưng Tô Trạm, không dùng lực nhưng Tô Trạm vẫn nũng nĩu nói: “Đau quá, xoa cho anh đi”.