Tiếng nói lanh lùng vang lên khiến bà giật mình , quay lại .
- Mạc Phong , cậu vào đây làm gì ?
- Liên quan tới bà sao ? - Mạc Phong vững vàng nói .
- Cậu ... cậu không thấy tôi đang dạy dỗ con dâu tôi sao ? Cút ngay đi cho tôi .
- Ồ , hay ghê . Dạy dỗ hay là hành hạ vậy ?
- Đường dường là chủ tịch tập doàn danh tiếng mà lại nhiều chuyện vào gia đình người khác sao ?
- Haha .. Bà nghĩ tôi không biết gì sao ? Bà tưởng chuyện bà vừa làm cả thế giới không biết sao ? Bà quên con trai bà đã tỉ mỉ kêu người lắp chiếc camera ở kia sao ?
Vừa nói rồi anh chỉ về phía góc tường , nơi rất ít người để ý tới . Thoáng chốc , khuôn mặt bà có vẻ tái nhợt đi một chút nhưng bà nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh , kiêu ngạo của mình .
- Cậu nghĩ tôi sợ Thiên Ngạo biết sao ? Nó cũng như tôi , rất ghét mấy cái loại đàn bà này . Có lẽ nó đã cho Thiên ngạo uống bùa mê thuốc lú gì đó khiến nó với cười nó . Chứ nó đâu có đủ tư cách .
- Sao tôi lại phải cho con trai vàng ngọc của bà biết ? Mà tôi sẽ cho cả giới truyền thông biết . Rồi thế nào nhỉ ? Một phút sau nữa thôi , những tin đồn bất lợi không chỉ cho bà mà có khi là tập đoàn Đường Thiên . Như vậy sẽ như thế nào nhỉ ? Hahaha ...
- Cậu ... được lắm . Có một ngày , cậu nhất định sẽ bại dưới tay tôi .
- Vậy sao . Tôi sẽ chờ . Cứ tự nhiên .
Rồi anh nhún vai một cái , cười rồi giơ tay ra cửa ý bảo bà về . Bà cảm thấy vô cùng nhục nhã và tức giận , quay qua lườm cô một cái và quay gót đi ra . Mải nói chuyện với bà ta , anh không để ý đến cô gái nhỏ kia đang ngồi khóc .
- Ngọc Băng à , em có sao không ?
Anh ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô . Cô nhìn anh , một khuôn mặt anh tuấn , nó toả ra tia vô ùng ấm áp . Và đột nhiên , cô ôm chầm lấy anh , khóc to hơn .
Anh ôm cô gái nhỏ bé trong lòng , một cảm giác khó diễn tả nổi lên trong lòng anh . Anh muốn ôm cô mãi mãi , không bao giờ rời ra . Anh muốn anh sẽ luôn là người bảo vệ cô mỗi khi cô cần . anh muốn anh sẽ luôn ở bên cô mỗi khi cô khóc rồi an ủi cô .
SAu khoảng vài phút , cô bớt khóc và như tỉnh táo hơn , cô buông anh ra , bối rối , mặt sau hai cái tát đã đỏ giờ lại càng đỏ hơn .
- Tôi ... tôi xin lỗi anh . Tôi không có cố ý . Tôi chỉ là ... tôi ...
Cô ngượng ngùng , nói không nên lời . hai tay liên tục cào cào lẫn nhau .
- Tôi ... tôi ...
Cô cứ đứng đó tôi tôi tới nửa ngày trời , còn anh chỉ nhìn cái khuôn mặt bối rối của cô , nở một nụ cười thật tươi .
- Này , em định đứng đó tôi tôi cả ngày hay sao ? Tôi biết tâm trạng em lúc này . Thôi , đừng khóc nữa nhé - Rồi anh lấy tay lau nhưng giọt nước mắt còn vương trên khuôn mặt cô - Tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh em . Và em có thể mượn vai của tôi bất cứ lúc nào em cần .
Anh nhẹ nhàng nói , lời như rót mật vào tai . Đây là lần đầu tiên cô nghe những lời ngọt ngào này từ một người đàn ông dành cho cô . Cô không khỏi ngây ngất . Là một dân ngôn tình chính hiệu , nghe những lời ngọt ngào đã quen , nhưng đây là lần đầu cô được nghe ngoài đời thực , cô thấy rất ngọt ngào . Cứ đứng đò người ra đó , nước mắt lại tiếp tục rơi bởi sự nhẹ nhàng của anh .
- Cảm ơn anh - Cô khẽ nói .
- Mà này , tại sao anh lại an ủi tôi ? Chúng ta đâu quen biết .
- Tôi là Mạc Phong , và tôi thấy chúng ta có duyên với nhau nên tôi giúp em .
- À , cái tên hay đâu . Còn tôi là Ngọc Băng , rất vui được quen biết với anh .
Cô vừa khóc vừa cười nói :
- Trông em thật vừa đáng yêu vừa đáng ghét mà .
Anh nói một cách vô cùng nhẹ nhàng . Hai người cười nói với nhau một lúc , cô cười rất vui vẻ , hai má núm hiện lên rất rõ ràng . Trông cô cười rất xinh , ất xinh khiến anh phải ngây ngất . Còn cô , từ khi nói chuyện với anh , cô chỉ luôn cười , như chưa từng quen biết với nỗi buồn .
- À , hay từ giờ , tôi gọi em là ma khóc nhè nhé . Lêu lêu lêu .. Ma khóc nhè .
- Cái đồ đầu đất kia , tại sao lại gọi tôi như vậy ?
- Vì em vừa khóc , lại còn làm ướt hết cả vai áo của tôi . Đây là hàng hiệu đó , em có đền nổi không ?
Cô ngượng ngùng nhìn lên vai áo anh , nó đúng thật al đang ướt . Cô nhìn anh , cúi đầu xuống .
- Em đang nghĩ gì vậy ? NGhĩ sao để đền áo cho tôi sao ? Có một cách , hôm trước tôi có nghe ngày xưa , người ta thường dùng thân để báo đáp đó . Hay là em ...
Nhận thức được những gì anh vừa nói , cô lập tức đỏ hết cả mặt ,nói :
- Này , thì ra anh cũng biến thái như bọn họ hả ? Không chơi với anh nữa .
- Này , đùa chút thôi mà .
Anh dùng giọng điệu xấu xa nói . Cô lườm anh một cái , quay lưng lại với anh , nói .
- Thôi , Mạc Phong công tử à , tôi muốn thay đồ . Mời anh ra ngoài giùm .
- À , được thôi . Đây là số điện thoại của tôi . Khi nào cần , em hãy gọi cho tôi nhé . Bye .
Nói xong , anh lặng lẽ bước đi . Cô nhìn theo bbóng lưng anh tuấn của anh , cười mỉm một cái . Và không biết muộn phiền bay đi từ lúc nào . Cô nhìn xuống dòng số mà anh vừa đưa cho cô . Trên cái thẻ đó vẫn còn hơi ấm từ bàn tay của anh . Cô nắm chặt trong tay , như cảm nhận cái sự ấm áp còn sót lại . Rồi cô nhắm mắt lại cảm nhanh . Vì cô biết ngoài anh , có lẽ không ai có thể cho cô cái ấm áp này . Chẳng lẽ cái tên chồng kia của cô sao ? Cả người chỉ toàn là đen tối và giá băng .