Sau khi nghe tin chị Vân tỉnh, anh hai chạy ngay lên phòng bệnh, đập cửa là bóng dáng chỉ vân đang ngồi uống cốc nước. Anh hai chạy tới ôm lấy chị Vân vào lòng, cô đi vào rồi lôi con bạn ra ngoài cho hai người họ có không khí riêng tư.
Cô kéo Nhã Phương tới một quán ăn, đi vào gọi đồ ăn ngon ra, hai người cắm cúi vào ăn rồi nói suy đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra ở bên trong căn phòng đó, kèm theo là nụ cười nham hiểm
Trong phòng bệnh
- Bỏ ra đi, tôi mệt rồi - Chị Vân nói
-...- Ngô Hàn vẫn im lặng ôm chặt chị Vân hơn
- Bỏ ra - chị Vân dun sức đẩy anh
Nhưng đối với một người bệnh mới tỉnh lại thì không thể đủ sức mà đẩy được, cơ thể còn quá yêu giống như là mất hết sức lực vậy. Đối với Ngô Hàn cái đẩy của chị Vân chỉ như con kiến mà thôi.
- Tôi bảo bỏ ra - chị Vân nói kèm theo nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt hốc hác
- Đừng khóc...anh hứa từ nay sẽ không như vậy nữa nên hay tha thứ cho anh - Ngô Hàn nói
- Tôi không muốn nghe - chị Vân kím nén nước mắt mình trừng trừng anh
- Không nghe cũng phải nghe, em là bảo bối của anh, vậy nên anh không cho phép em có quyền rời xa anh - Ngô Hàn bá đạo nói
Sau khi nghe câu đó chị Vân chết lặng, và tự nhủ rằng tại sao mình lại yêu một người đàn ông chó tính độc chiếm cao như vậy, đúng là Vân rất yêu Ngô Hàn, nhưng lại sợ rằng sẽ bị phản bội lần nữa, dù sao nếu đã yêu thì phải tin tưởng người mình yêu tuyệt đối, vì quá yêu Ngô Hàn, Vân sẽ tin tưởng Ngô Hàn một lần nữa, sẽ chọn cách tha thứ, vì quá yêu Ngô Hàn, Vân có giả vờ như không biết anh ở bên ngoài như thế nào, chấp nhận anh có nhiều phụ nữ, sẽ không ích kỷ độc chiếm anh.
-...Tôi hơn cậu tuổi đấy gọi chị xưng em nghe chưa - Chị Vân cười nói
- Vâng em yêu chị - Ngô Hàn cười
Cô và Nhã Phương sau khi lấp đầy cái bụng liền ôm bụng đi vào viện xem xét tình hình trong phòng thế nào, vừa bước tới cửa đã thấy hai người cười cười nói nói, như vậy cô và Nhã Phương có thể yên tâm rồi. Mở cửa bước vào phòng cô ôm lấy chị Vân thật chặt, Nhã Phương cũng ôm nữa
- Rồi rồi hai đứa bỏ chị ra -chị Vân cười nói
Cô và Nhã Phương bỏ ra rồi ngồi xuống hai bên hỏi thăm tình hình, chị Vân cười trả lời vẻ mặt rất tươi tắn, sau đó anh hai khuyên cô và Nhã Phương nên về nhà vì mấy ngày nay cô và Nhã Phương luôn túc trực ở bệnh viện không về. Cô nhìn Nhã Phương cười hiểu ý anh hai, Cô lấy túi sách kéo Nhã Phương về luôn.
- Hai đứa này lớn rồi mà cứ như trẻ con vậy, không biết chăm sóc cho bản thân gì cả - chị Vân cười nhìn cô và Nhã Phương rời đi
- Tối này anh sẽ chăm sóc em - Ngô Hàn nói
Chợt hiểu lời nói có của có ý nghĩa gì, mặt chị Vân đỏ bừng hết lên. Bây giờ chị đã hiểu vì sao Ngô Hàn lại đuổi đứa kia về.
Cô và Nhã Phương khi ra cổng bệnh viện thì mỗi người một ngả, tạm biệt nhau xong, cô bắt chiếc taxi về. Vừa đến nhà, mở cửa ra Hạo Minh đã ôm lấy chân cô vẻ mặt vui vẻ.
Cô cười rồi ôm lấy thắng bé xoa đầu con rồi hỏi
- Con ăn cơm chưa ? Con tắm chưa - cô hỏi
- Rồi ạ - Hạo Minh cười trả lười sau đó vùi mặt vào vai cô
Bây giờ cũng muộn rồi gần chín giờ tối rồi, cô cũng đã ăn tối với Nhã Phương rồi, bế thằng bé lên tầng, đặt xuống giường, cô cũng nằm xuống dỗ dỗ Hạo Minh ngủ. Hạo Minh thấy mẹ ngủ cùng cũng yên tâm vùi mặt vào ngực mẹ ngủ, tìm chỗ thoải mái nhất. Khi thấy thằng bé đã yên lặng, thở đều đều, cô nghĩ thằng bé đã ngủ rồi, nhẹ nhàng đứng dậy lấy quần áo đi tắm.
Vào phòng mình cô lấy quần áo ra xong chạy vào phòng tắm, nước nóng chảy lên người làm cô rất thoải mái. Sau khi tắm xong cô cầm khăn trắng ra ngoài lau khô tóc. Cô mặc mọt bộ quần áo ngủ bằng tơ tằm màu xanh nước biển nhạt rất hợp. Đi xuống dưới bếp làm một tách trà uống thì cô nghe thấy tiếng động bên ngoài
- Mở cửa ra...mau mở cửa ra - một tiếng phụ nữ hét lên
Cô thấy thế liền chạy ra mở cửa, người phụ nữ đó xông vào, nhìn mặt rất trẻ chắc ít tuổi hơn cô, tầm ngoài hai mươi thôi, nghĩ đến đây cô cũng đã thấy mình già, thứ hai tuần sau là cô sinh nhật thứ còn gì, thời gian trôi qua nhanh thật đó.
- Cho hỏi em tìm ai ? - cô nhẹ nhàng cất tiếng
- Còn chị sao chị lại ở nhà anh ấy - cô bé đó nói
Cô nghe vậy đã thấy không kính trọng bề trên rồi đang định lên tiếng giáo huấn thì mấu người giúp việc chạy ra ngăn cô bé kia lại, một người giúp việc đến giải thích cho cô. Hoá ra cô bé ấy trước đây từng được hắn mang về nhà yêu chiều, chắc tưởng mình sắp được cầu hôn, ai ngờ lại bị hắn ném qua một chỗ không thương tiếc. Cô thở dài ngao ngán, cô cũng thấy thương cho cô bé kia. Cùng là con gái với nhau mà sao không hiểu được cảm giác bị người mình yêu vất bỏ chứ.
- Có chuyện gì ồn ào thế - Hắn từ trên tầng mặc một bộ quần áo ngủ màu xám nói
- Dạ cậu chủ, vị tiểu thư lần trước đến tìm ạ, chúng tôi đã ngăn cản nhưng tiểu thư ấy xông vào - người quản gia nói
- Anh Nhật Duy, em đây, sao dạo này anh không tới chỗ em - cô bé đó kêu lên
Cô cũng không nói gì, chỉ đứng xem kịch vui. Còn hắn thì tức giận, sao cô ta có thể nói thế còn là ngay trước mặt cô nữa chứ. Cô sẽ nghĩ hắn như thế nào, chắc chắn sẽ càng ghét hơn, hắn đang định tao ấn tượng tốt với cô vậy mà lại bị phá hỏng hết. Trừng mắt nhìn cô ả kia, cô ta khi nhận được anh nhìn không mấy thiện cảm của hắn liền hoảng sợ biết mình đã chọc hắn tức giận.
- Thôi thôi, mấy người bỏ em ấy ra, em ấy có chuyện tới gặp chủ nhà mà, để anh ta tự giải quyết đi - cô lạnh nhạt nói sau đó liền cầm cốc trà nóng đi lên tầng
Hắn thấy cô lạnh nhạt nói liền hoảng sợ. Chắc chắn cô đang tức giận...vì ghen ư ? Nghĩ tới đây hắn nhất thời vui mừng, cô ghen vì hắn ư ? Sau khi cô đi lên tầng hắn ra lệnh đuổi cô gái kia đi.
- Những gì tôi cho cô đã đủ rồi mà, nhà biệt thự, xe ô tô, tiền, cô còn muốn gì nữa, đừng để tôi nhìn thấy mặt cô nữa. Biến - hắn lạnh lùng nói rồi đi lên tầng
Đi tới phòng của cô liền không nhìn thấy cô, đi sang phòng Hạo Minh cũng không thấy, hắn liền thấy ánh sáng ở khe hở phòng đọc sách. Mở cửa bước vào, cô đang yên lặng ngồi cầm một quyển sách đọc, bên cạnh bàn là một tách trà nóng khói màu trắng nghi ngút. Hắn bước tới chỗ cô ngồi, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô yên lặng nhìn cô đọc sách.
- Anh không đi làm việc à - cô nhìn hắn hỏi
- Anh đã làm xong hết mọi việc rồi - Hắn trả lời cô
Nghe vậy cô cũng chẳng nói gì nữa, cô vẫn chăm chú đọc sách.
- Vừa rồi là em ghen ư ? - hắn cười cười nhìn cô
- Không - cô trả lời trên miệng nở nụ cười vẫn chăm chú đọc sách
- Đúng rồi phải không - hắn cười nhìn cô
-...tuỳ anh nghĩ, không nhất thiết cứ có người phụ nữ nào đến tìm anh là tôi nhất định phải ghen - cô nói
Hắn nghe cô nói vậy trong lòng khó chịu và bực bội, hắn giành lấy quyển sách từ trong tay cô ra, cô cũng chả để ý tính trẻ con của hắn lấy quyển sách khác mở ra đọc, hắn lại cướp lấy quyển sách kia. Cô vẫn không nói gì cầm tách trà lên uống sau đó đi về phòng của mình.
Hắn thì đi theo cô về tận phòng của cô, hắn leo lên giường của cô ngủ, cô nói thế nào cũng không về, cô nhất thời bực tức lấy cái gối ném vào mặt hắn.
- Anh không đi tôi đi - cô nói rồi đi ra khỏi phòng
Đi thẳng vào phòng hắn, cô đọc rầm cửa lại rồi khoá trái cửa, nằm lên giường cô nhắm mắt lại cố gắng ngủ, nhưng lại cảm thấy trống vắng. Cô cảm thấy cô đơn, ánh trắng sáng chiếu vào ô cửa số, chiếu sáng cả thân thể cô, bốc chốc cô muốn hắn ở đây, muốn hắn ôm cô. Nhưng cô lại không muốn cùng hắn dây dưa...cô rối bời tâm tư, cô không biết mình đang nghĩ gì nữa..cô biết mình còn yêu hắn rất nhiều...nhưng càng yêu thì lại càn muốn tránh xa...cô cảm thấy mình có lỗi với Vũ Trung...với đứa con đã mất...Cô quá ích kỉ rồi, cô không nên chỉ nghĩ cho bản thân nữa...cô đã quyết định là sẽ không yêu nữa, thế này là ổn rồi...