Trang ngồi bên cạnh đã nghe thấy tất cả, khóe miệng cô khẽ nhếch lên thành đường cong. Cô nằm gục xuống bàn, mong cho thời gian kéo dài thật lâu thì giờ ra chơi sẽ không bao giờ hết để cô có thể được nằm ngủ cách thoải mái.
Chợt đứa con gái chỉ tay ra phía cửa lớp, hét lên:
- Ô! Bọn mày ơi! Nhìn kìa! Anh đứng ở trước cửa lớp mình đẹp trai quá!
- Ơ ơ ơ! Kia chẳng phải anh Duy Đạt trong “Tam đại hotboy” sao?- Đứa bên cạnh xen vào.
Nghe thấy chữ “Tam đại hotboy” thì ngay lập tức cả đám con gái hướng mắt ra ngoài cửa lớp.
Mái tóc màu bạch kim ánh lên dưới nắng, chiếc khuyên màu bạc sáng lên. Anh, đúng là anh! Người con trai với nụ cười của nắng, tính cách y hệt như trẻ con. Kể cả bộ vét đang khoác trên người cũng không thể che đi cái dáng cao gầy vốn có của anh. Anh mỉm cười, đút tay túi quần, ung dung bước vào lớp trong con mắt ghen tị và hâm mộ của những người xung quanh. Nghe thấy tiếng hét của lũ con gái, Trang nhăn mặt ngẩng đầu lên.
“Cái bọn chết dẫm này! Muốn ngủ cũng khó nữa!”
Cả lớp đều ồ lên khi nhìn thấy anh, chỉ trừ người. Người đó há hốc mồm ngạc nhiên, cúi đầu xuống để không bị anh nhìn thấy, tay run rẩy cầm lấy balo định chuồn ra ngoài.
Nhưng đã quá trễ, anh đã nhìn thấy cô từ lúc nào.
- Nguyễn Phương Trang! Đứng lại!
Cô dừng lại theo lệnh của anh. Cô sợ nếu chạy công khai trước mặt anh, anh mà bắt được thì cô chỉ có nước chết thôi.
Anh cười thành tiếng, mắt híp lại. Thấy nụ cười đó của anh thì đám con gái chết như điếu đổ, người thì chụp ảnh, người thì dũng cảm hơn chạy ra xin chữ kí…
Anh xua tay, tiến đến gần cô. Trang nín thở nhìn cái tên cao kều kia đang tiến về phía mình. Cô có thể nghe rõ mồn một từng tiếng bước chân chậm rãi của anh, cô cảm nhận tim mình đang đập thình thịch, tay nắm chặt lấy cái balô.
- Chào cưng! Anh nhớ em quá!
Trang nhăn mặt, ra hiệu với anh. Ý là đừng tỏ ra thân mật ở đây, không thì chỉ vài giây nữa thôi, cô sẽ xuống địa ngục sớm.
Nhưng dường như ai đó không hiểu được điều đó, anh bật cười khi nhìn khuôn mặt khó coi của cô.
- Em sao thế? bg-ssp-{height:px}
“Trời ạ! Đồ ngốc này!”
Trang thấy lạnh hết cả sống lưng, chưa gì cô đã cảm nhận được những ánh mắt nảy lửa, ghê gớm hình viên đạn đang hướng về phía cô, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng cả bẻ tay răng rắc ở phía sau anh nữa. Bây giờ phải chuồn thôi! Anh mà đi thì cô sẽ die ngay!
Đạt mỉm cười như hiểu cho cô, anh cầm lấy tay cô, quay lên nhìn mọi người.
- Đừng! Đừng mà!
Trang bặm môi, gạt tay anh ra, ánh mắt tội nghiệp như đang cầu cứu. Nhưng anh chẳng mảy may quan tâm, thậm chí còn chẳng nhìn ánh mắt đáng thương ấy, cứ giữ chặt lấy tay cô, giơ lên cao trước mặt mọi người.
- Chào mọi người! Tôi là Trần Duy Đạt – cựu học sinh của trường Royal. Sau đây tôi xin thông báo điều: Nguyễn Phương Trang – học sinh lớp A sẽ là bạn gái hiện tại và vợ tương lai của tôi!
“Ôi không! Tôi xác định rồi!”
Trang nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn nữa. Vậy là cô chuẩn bị ra bã rồi! Chắc chắn đám con gái hám trai kia sẽ lao tới và xâu xé cô không thương tiếc cho mà xem.
“Ôi trời ơi! Sao số tôi nó khổ thế này cơ chứ?”
- Hoan hô! Xin chúc mừng!
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên, Trang mở to mắt nhìn họ, há hốc mồm ngạc nhiên. Những đứa con gái thường ngày mà cô hay gọi là “bà chằn” hoặc là “cuồng zai” nay lại trở nên khác hẳn. Không hề tức giận hay ghen tị mà thay vào đó là những nụ cười tươi roi rói cùng những động tác tỏ ý chúc mừng mặc dù nó hơi “dồ” tý.
đứa trong đám đó lao đến, cầm lấy tay còn lại của Trang, đung đưa liên tục rồi hét lên.
- Ôi Trang à! Chúc mừng cậu nhé! Tớ ghen tị với cậu đó!
- Cảm ơn Minh Anh!- Cô cười với nụ cười méo xệch.
Bề ngoài vậy thôi nhưng trong lòng cô lại nổi lên thứ cảm xúc lạ kì, khuôn mặt đau khổ bên ngoài của cô đối lập hoàn toàn so với những suy nghĩ bên trong, nó cứ liên tục đấu tranh với nhau như vậy khiến Trang không biết phải theo cái nào. Đôi khi bản thân còn chẳng hiểu được mình đang làm gì, nói gì, hoàn toàn không thể kiểm soát được.