Chợt cô gái khác trong đám học sinh đó rụt rè tiến đến gần Đạt, cúi đầu không dám nói gì. Anh mỉm cười nhìn cô gái đó.
- Em có gì muốn nói với anh à?
Nhìn bên ngoài cũng có thể biết là cô gái đó đang run cầm cập khi tiếp xúc với anh, môi mấp máy thành tiếng cách khó khăn.
- Em… em rất… rất hâm mộ… anh… anh ạ! Anh… anh có thể… cho em… xin… xin… xin… chữ… kí được không ạ?- Cô gái giơ lên trước mặt anh cuốn sổ hình Doremon màu xanh nước biển rất đáng yêu.
Anh bật cười thành tiếng, cầm lấy cuốn sổ và cái bút.
- Em không cần phải ngại ngùng thế đâu!
Anh kí lên cuốn sổ đó. Từng đường nét trên ngón tay thon dài của anh đều được mọi người quan sát rất kĩ không sót … tích tắc. Kí xong, anh nhẹ nhàng gập cuốn sổ lại, đưa cho cô gái cùng với cái bút cũng hình Doremon.
- Em thích Doremon à?
- Vâng… vâng ạ!- Cô gái vẫn không thể thoát khỏi sự rụt rè, cứ run rẩy khi khi đứng trước anh.
- Ồ! Giống anh quá! Anh cũng thích Doremon mà!
Cô gái mở to mắt nhìn anh, cả những người xung quanh cũng ngạc nhiên không kém, chỉ trừ người con gái đang bị anh giam giữ bên cạnh. Cô bĩu môi, lè lưỡi nhìn anh.
“Đúng là háo sắc! Thấy gái xinh là sáng mắt lên! ‘Anh cũng thích Doremon mà!’ Nghe giọng ngọt thấy ớn à!”
- Vậy… vậy ạ?
- Ừ! Anh thích Doremon từ hồi học lớp rồi! Hồi đó anh thích cả Superman và bây giờ cũng vậy!
Cả lớp ồ lên tràng, mỗi người có suy nghĩ khác nhau khi nhìn anh. Chắc chắn đám con gái thì nói rằng sở thích đó là đáng yêu, trẻ con rồi. Còn đám con trai thì khác, họ cho rằng đó là sự biến thái đối với con người đã thực sự trưởng thành. Tiếng xì xầm, bàn tán càng lúc càng lớn.
- Không thể tin được là anh cũng thích Doremon! Anh lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn thích những cái này ạ?
- Lớn thì có nghĩa là không được thích hả em? Cái này dành cho mọi lứa tuổi mà!
Anh và cô gái đó mải nói chuyện mà quên đi sự xuất hiện của những người xung quanh.
Reng reng…
Tiếng chuông ra hiệu giờ ra chơi đã kết thúc, ai cũng chạy vội về chỗ ngồi của mình, lấy sách vở ra và học rất chăm ngoan.
- Huyền Anh à! Tại sao mãi mà em vẫn không tỉnh lại thế? Chị nhớ em quá!
Vy thở dài nhìn cô gái đang nằm ngủ, trên người cô ấy vẫn là những vết băng bó nhưng đã vơi dần. Cô nắm lấy tay Huyền Anh, đôi mắt chứa đựng sự buồn bã cứ nhìn chằm chằm, cô gục xuống khóc nức nở.
“Bao giờ em mới tỉnh lại đây? Đã tuần rồi!”
Chợt Vy thấy tay mình hơi rung rung, cô ngẩng đầu dậy thì thấy bàn tay nhỏ bé mà mình đang nắm lấy khẽ động đậy.
- Huyền Anh! Huyền Anh!
Cô lay lay liên tục để mong rằng tia hi vọng nhỏ nhoi mà mình vừa vun đắp lên sẽ được bừng sáng. Huyền Anh nheo mắt lại rồi dần dần mở ra, đón ánh nắng mặt trời mà tuần nay cô chưa được nhìn thấy.
Vy như không thể sung sướng hơn được nữa, cô hét lên, ôm chầm lấy Huyền Anh, nước mắt lại chực trào ra.
- Ôi! Huyền Anh! Cuối cùng em cũng tỉnh lại!
- Ch… chị… Vy! bg-ssp-{height:px}
- Ôi chị nhớ em quá! Em còn đau không?
Huyền Anh khẽ lắc đầu để trả lời cho câu hỏi của Vy.
- Bác sĩ! Đúng rồi! Chị phải gọi bác sĩ, em chờ chị nhé!
Tại quán Miu Coffee…
chàng trai mang màu mắt giống nhau nhưng mỗi người lại có một thứ cảm xúc riêng biệt, nhất là bây giờ.
Kevin nhẹ nhàng đặt ly capuchino xuống bàn, mắt hướng lên người em trai duy nhất đang im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, ly cà phê đen của anh đã trở nên nguội lạnh từ lúc nào.
- Em không uống à? Cà phê nguội rồi kìa!
- …
Anh khẽ lắc đầu, trông Duy càng ngày càng ốm yếu. Mới chỉ mấy ngày gần đây anh không đến bệnh viện mà Duy đã trở nên tệ hại thế này. Đôi mắt màu cà phê khẽ nhắm lại, anh giơ tay day day thái dương. Cơn nhức đầu chết tiệt ấy lại làm khổ anh rồi.
Bỗng bà Thu từ cửa bệnh viện bên đối diện hớt hải chạy vào bên trong, đập tay lên bàn, hét lên.
- Huyền Anh tỉnh lại rồi!
Không chần chừ thêm, Duy chạy một mạch về bệnh viện, chẳng để ý đến xung quanh nữa, có khi bị xe đâm anh cũng mặc kệ, mục tiêu của anh bây giờ là được đứng cạnh cô thôi. Vậy là ông trời đã mỉm cười với anh, không để cho người con gái anh yêu phải chết thảm như năm trước. Nếu cô mà chết thì anh cũng chẳng còn lý do nào để tiếp tục sống nữa.
Cạch…
Huyền Anh quay sang nhìn người con trai đang đứng trước cửa, cô mỉm cười.
Không gì có thể diễn tả được cảm xúc của Duy lúc này, có lẽ từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy hạnh phúc. Anh đến gần và cốc nhẹ lên đầu cô. Huyền Anh nhăn nhó ôm lấy đầu mình.
- Đau! Sao anh lại đánh em? Không tôn trọng người bệnh gì cả!
- Người bệnh mà mắc tội thì cũng phải đánh!
- Em mắc tội gì?
- Tự biết!
Cô bĩu môi nhìn anh, cái tính ngang tàn khó ưa vẫn còn đó, anh vẫn chẳng thay đổi gì cả. Đúng là đáng ghét mà!
Vy khẽ cười khi nhìn “couple” trước mặt mình đang lườm yêu nhau y như trẻ con vậy. Cô lẳng lặng bước ra ngoài vì không muốn làm phiền cặp đôi này.
Lúc này cô mới thấy Kevin đang chạy lên trên. Anh thở dốc nhìn cô.
- Huyền Anh sao rồi?
- Ổn rồi! Anh đừng vào!
- Tại sao?
- Duy đang ở trong đó! Ra ngoài với tôi đi!
- Nhưng mà…
Kevin còn đang ngơ ngác, chưa kịp hiểu gì thì đã bị Vy lôi ra ngoài từ lúc nào.