Huyền Anh lướt nhẹ bàn tay nhỏ bé của mình lên gò má hốc hác của anh. Cô bặm môi nhìn Duy.
- Tại sao anh lại gầy đi như thế này?
Duy quay mặt sang chỗ khác như để tránh ánh mắt cùng câu hỏi của cô. Huyền Anh đưa tay lên nắm chặt lấy tay anh, kéo anh ngồi cạnh mình.
- Em xin lỗi! Là do em phải không?
- Không! Là tại anh!
Cô nhổm dậy, ôm chầm lấy anh, mắt nhắm chặt lại.
- Em xin lỗi!
Duy mỉm cười, anh hôn nhẹ lên trán cô, tay vuốt lấy mái tóc đen dài.
- Anh biết rồi! Em đói chưa?
Cô gật đầu.
- Anh mang đồ ăn lên cho em nhé! Chờ anh tý.
Anh đứng dậy, trước khi ra ngoài không quên nháy mắt cô cái. Huyền Anh khẽ cười vì hành động đó của anh. Cô ôm chặt lấy cái chăn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có ánh nắng đang chiếu xuống, rọi vào bóng dáng cao ráo với mái tóc hung đỏ đang di chuyển trong bệnh viện đông người qua lại.
“Cảm ơn anh!”
Trang chạy lên tầng với tốc độ nhanh nhất có thể. Trước đây cô đã từng tham gia vào câu lạc bộ thể dục thể thao của trường cấp nên thể lực của cô khá tốt. Cô có thể chạy mạch lên tầng thứ… chứ tầng thì nhằm nhò gì. Chỉ trong vài phút, cô đã có mặt ở trước cửa phòng bệnh của Huyền Anh.
Rầm…
Cánh cửa vừa được mở ra, đập ngay vào mắt cô là khuôn mặt ngơ ngác của Vy, Kevin và Huyền Anh.
- Aaaaaaaaaaaaaa… Huyền Anhhhhhhhhhhhhhhh…
Trang lao đến ôm chặt lấy Huyền Anh khiến cô không kịp định hình được cái gì vừa vụt đến với tốc độ kinh khủng.
- Huhu… Huyền Anh ơi! Tớ nhớ cậu quá! Huhuhuhu…
Bây giờ Huyền Anh mới biết được ai là người đang ôm mình. Cô mỉm cười hạnh phúc, ôm lại Trang, nước mắt cũng đã rơi từ lúc nào.
- Tại sao bây giờ cậu mới tỉnh? Bà Toán không có ai để bắt nạt nên cũng buồn ra phết kia kìa!- Trang buông cô ra, phụng phịu.
- Vậy à? Thế tớ phải đi học để bị bà ý bắt nạt vậy!
- À, cậu ăn gì chưa? Tớ mang sữa cho cậu này!
- Không có mỳ Ý à?
- Cậu cố gắng khỏi bệnh đi! Tớ sẽ làm cho cậu mấy chục đĩa luôn! bg-ssp-{height:px}
- Thật nhé?
- Thật!
cô nàng mải nói chuyện, cười đùa mà quên mất sự có mặt của Vy và Kevin.
- Trang à! Em đâu rồi?
Vy, Kevin ngạc nhiên lần khi thấy Đạt đang thở dốc, tay bám vào cánh cửa, người hơi cúi xuống. Huyền Anh cũng ngạc nhiên không kém khi nhận ra người nổi tiếng mà cô rất hâm mộ.
- Đạt?- người cùng đồng thanh.
- Ơ! Vy, Kevin cũng ở đây à?
- Kia chẳng phải là… anh Duy… Duy Đạt sao?- Huyền Anh run rẩy chỉ tay về phía anh.
Khi nhìn thấy cô, anh đứng thẳng người, chỉnh chỉnh cà vạt, vuốt nhẹ tóc của mình để giữ nếp cho thẳng, anh tiến đến gần Huyền Anh, nở nụ cười thân thiện.
- Em biết anh à?
Trang lườm nguýt Đạt khi nhìn cái hành động như đang chuẩn bị… cưa gái của anh. Cô định đẩy anh ra thì bị Huyền Anh nhăn mặt chặn tay lại.
- Nào! Tớ đang nói chuyện với anh ý mà!
Trang thở dài, không quên “tặng” cho anh phát lườm nữa rồi quay ra đứng đằng sau Huyền Anh như kiểu vệ sĩ để bảo vệ cho cô khỏi tên “sát gái” kia.
- Em hâm mộ anh lắm! Hôm ra mắt bộ sưu tập mới của tập đoàn anh Kevin thì em cũng thấy anh ở đó nhưng ngại không dám đến gần!
- Cần gì phải vậy? Anh luôn chào đón mọi người mà!- Đạt dang tay.
Nhưng khi vừa hành động thì cái lườm sắc lẹm của Trang làm anh phải dừng ngay lại.
- người sao vậy? Nãy giờ cứ lườm nguýt nhau là sao? Mà Trang à, hôm đó cậu còn không dám đến gần anh ấy cơ mà, sao bây giờ lại quen nhau thế?
Trang gãi đầu, khuôn mặt đau khổ nhìn cô.
- Chuyện dài lắm! Khi nào mình sẽ kể sau!
Đạt thở dài, anh nắm lấy tay Trang rồi giơ lên trước con mắt ngạc nhiên của Huyền Anh, Vy và Kevin.
- Đây là bạn gái của anh!
- Hả???- Cả cùng đồng thanh.
Vy không tin vào mắt mình, cô tiến đến gần Đạt để nhìn cặp đôi “chênh lệch” này. Anh thì vênh mặt lên nhìn cô còn Trang thì xấu hổ cúi mặt xuống chẳng dám ho he gì. Kevin thì có vẻ bình tĩnh hơn người kia, có lẽ anh đã hiểu được phần nào mọi chuyện. Anh mỉm cười nhìn người bạn thân trong suốt năm cấp của mình.
“Thằng này… khá đấy!”