Trong khi nó và cậu đang cực kỳ tình củm ở tháp Namsan thì nhỏ bắt hắn đi đến phố Tteokbokki Sindang-dong ở Seoul để thưởng thức những món ăn cay đặc trưng của xứ Hàn.Đi đến đâu,đến quán ăn vặt nào nhỏ cũng muốn thử:
-Anh em ăn cái này-tay nhỏ chỉ vào chiếc bánh mì trứng thơm ngon
-Em cũng muốn ăn cái kia nữa-khi nhỏ nhìn thấy tteokbokki
-Cả cái đó nữa anh à-nhỏ chỉ tay vào quán mì tương đen
Hắn bị xoay như chong chóng,mồ hôi tuôn ra như tắm trước tốc độ ăn của nhỏ
-Em ăn nhiều thứ như thế một lúc không sợ đau bụng à-hắn hỏi
Nhỏ vẫn tiếp tục ăn đầu lắc lia lịa.Khoé miệng xinh xắn của nhỏ còn dính chút nước sốt.Hắn nhìn mà bật cười,đến bây giờ cô nhóc này vẫn chưa tự chăm sóc cho bản thân mình thì khi hắn đi du học sao có thể yên tâm được,Hắn liền rút khăn giấy lau miệng cho nhỏ.Bỗng nhỏ ngừng ăn phụng phịu nói:
-Trong phim Hàn,nam chính toàn hôn nữ chính để lau miệng có.Anh chẳng lãng mạn gì cả
-Ơ.Thôi anh xin lỗi.Anh không biết mà-đúng thật về khoản Hàn xẻng thì hắn chắc chắn là không am hiểu rồi.Lạnh lùng là vậy nhưng với người yêu thì chiều chuộng hết sức.Nhỏ bỗng cười phá lên trước vẻ mặt lúng túng của hắn:
-Em đùa đấy.Anh tưởng thật à?
Hắn tỏ vẻ không có gì nhoài người hôn lên trán nhỏ rồi tỉnh bơ nói:
-Phạt em đấy.Cái tội làm người ta hết hồn tưởng giận.
Nhỏ cũng đâu phải dạng vừa.Bao nhiêu năm ròng cày phim Hàn quốc không uổng công.Đợi lúc hắn không để ý nhỏ đứng dậy rồi hôn lên má hắn:
-Trả thù nè-nói xong nhỏ cúp đuôi chạy trước,rồi còn quay lại đằng sau lè lưỡi trêu người hắn.Minh nhanh chóng thanh toán tiền ăn và chạy theo nhỏ,hắn nắm lấy đôi bàn tay của nhỏ rồi nói:
-Phạt em ở mãi bên anh thôi.
Đến tối hôm ấy sau khi ăn cơm tối ở nhà hàng trong khách sạn.Mọi người ai nấy trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.Vì nó,nhỏ cùng với hắn đều đi chơi về muộn nên chưa có kịp tắm và thay quần áo.Trong phòng của nó và nhỏ,khi nó chuẩn bị lấy quần áo thì nhỏ đang nằm ườn ra trên giường than thở đau bụng hồi chiều ăn hơi quá đà.Nó bước vào phòng tắm treo quần áo vào móc,xong chợt phát hiện ra một sinh linh bé bỏng có chân có lông đang bám ở vách tường.Mặt mũi nó lấm la lấm lét đi ra rồi gọi nhỏ:
-Kỳ ơi!giúp tao cái này đuổi con này đi hộ tao với.
Kỳ uể oải bò dậy rồi vào phòng tắm,nhỏ giật mình khi nhìn thấy con nhện đen thùi lùi.Nhỏ la toáng lên xong đứng ra sau nó,nó thì mặt tỏ ra không có gì nhưng thực tâm cũng rất sợ mấy con có nhiều chân đặc biệt là bé nhện này.Nó vội vơ lấy một chiếc hộp nhựa trong phòng rồi ném về phía con nhện.Chú nhện đang yên đang lành bị kích động thì nhảy xuống sàn nhà tắm bò về phía tụi nó.Lúc này thì cả nhỏ và nó vất cả hộp nhựa lao ra khỏi phòng.
-Mày mà cũng sợ nhện hả Bảo Anh.Tao cứ tưởng…-Nhỏ nói
-Tưởng với chả tượng.Ai mà chả phải sợ cái gì đấy không cái này thì cái kia-nó cãi lại cố biện minh cho mình
-Thế giờ làm thế nào.chả nhẽ không định vào phòng à?-Nhỏ sau khi ghé mắt qua cửa mà vẫn thấy bé nhện lì lợm nằm chềnh ềnh giữa cửa ra vào
-Thì sang nhờ Lâm với anh Minh chứ sao nữa-nó tìm cách giải quyết
Nhỏ gật đầu đồng tình.
-Anh Minh này.Anh không định nói cho Kỳ biết anh sẽ đi du học à-trong khi nhỏ và nó đang đi đến phòng của cậu và hắn thì cậu hỏi
-Anh cũng chưa biết nữa.Anh không biết phải nó như thế nào.Lỡ như…-hắn trả lời
-Haizz..Dù không muốn nhưng anh vẫn phải quyết định-cậu thở dài
Hắn không nói gì gật đầu khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng xen lẫn buồn rầu.Hắn không biết làm thế nào.Liệu như nhỏ có thể chờ hắn ba năm được không?Ba năm yêu xa liệu nhỏ có chấp nhận?Đang suy nghĩ mông lung thì tiếng gõ cửa làm hắn trở về hiện tại.Cậu chạy ra mở cửa thì nhìn thấy nó đẩy nhỏ vào phòng.Nhỏ chạy lại chỗ Minh giật giật tay áo nói:
-Anh Minh đi theo em.Có chuyện quan trọng-Mặt nhỏ hình sự.Hắn còn chưa kịp hiểu gì thì đã bị nhỏ lôi xềnh xệch đi.Cậu nhìn sang nó tìm câu trả lời thì mặt nó cũng nghiêm túc không kém nên cũng lẽo đẽo theo sau nó.Đến trước cửa phòng của nó và nhỏ,nó bắt hắn mở cửa vào trước,còn hai đứa tụi nó bám theo sau.Nhìn thấy con nhện là nó hét lớn:
-Anh Minh con nhện kia kìa.Đập nó đập nó.
Hắn liền đưa mặt thấy con nhện nhưng không đập mà cầm lấy chiếc hộp nhựa mà nó vừa vứt ở sàn nhà và bắt gọn chú nhện vào trong hộp.Đến lúc này nhỏ với nó mới thở phào nhẹ nhõm.Nhưng không ý đồ của hắn đâu chỉ bắt xong thả,hắn nhìn mặt là biết nó sợ nhện nên cố tình dí sát hộp nhện vào mặt nó.
-Đừng anh Minh.Em sợ.Lâm bảo anh Minh đi …huhuhu-nó cầm vội cái áo khoác treo ở tường rồi che mặt
Nhưng hắn vẫn không tha tiếp tục hù doạ nó.Nhỏ và cậu nhìn cũng thấy thương bảo hắn dừng lại mà hắn không rượt nó khắp phòng.Cuối cùng nó chạy đến chỗ cậu,vòng tay qua eo,úp mặt vào vai cậu rồi lí nhí nói:
-Anh đừng trêu nữa.Em méc Lâm đó nha.
Hắn bật cười lúc này mới thôi và trả tự do lại cho bé nhện.Cậu cũng đến chịu với nó,mà cứ mỗi lần nó mà sợ thì y như rằng đều đễ thương.Cậu xoa đầu nó rồi nói:
-Anh Minh vất nhện đi rồi.Không sợ nữa.
-Thật không –nó hỏi cho chắc
-Thật-cậu dịu dàng trả lời
Lúc này nó mới ngẩng mặt lên nhìn xung quanh không nhìn thấy con nhện thì nó mới buông cậu ra.
-Thôi.Anh với Lâm về nghỉ ngơi đi.-Nó nói với hắn
Hắn và cậu đồng ý.Trước khi ra khỏi phòng cậu xoa đầu nó rồi còn chúc ngủ ngon nữa.Còn hắn thì cũng không quên nhiệm vụ của mình với nhỏ đó là chúc ngủ ngon như phim Hàn nữa.Đêm yên tĩnh ai cũng say giấc nồng rồi mà hắn không thể nào ngủ được.Du học hay không? Có nên nói cho nhỏ biết hay không?Nếu nói thì phải nói thế nào?Liệu nhỏ có đồng ý?Bao nhiêu thứ cứ rối tinh hết cả vào không tài nào gỡ ra được…..