Một tuần ở bên Hàn kết thúc thật nhanh.Ai cũng muốn ở lại,chưa muốn về. Hôm nay là đêm cuối cùng tụi nó ở đây nên nó quyết định một bữa liên hoan thật là hoành tráng có gà rán,và tất tần tật đồ ăn ở xứ xở kim chi. Đã chơi là phải chơi tới bến nên mọi người còn mua cả bia lẫn rượu soju.Đã sang Hàn mà không thử uống bia ăn gà rán và thử rượu soju thì quả là đáng tiếc.Trong buổi lên hoan nó chỉ ăn chứ không dám động đến bia rượu.Nhưng mọi người đổ dồn chú ý vào nó-người có công to nhất để có được chuyến du lịch này và ép nó uống rượu.Lúc đầu cậu uống hộ nhưng mọi người đâu có chịu bắt nó uống bằng được rồi còn nói rằng: “Bảo Anh chả nhẽ lại không cùng anh em uống một chút nhỉ?”.Thế là dù không muốn nhưng nó vẫn phải cầm cốc rượu lên mà uống.Mặt mũi nó nhăn nhó lại xém chút là nữa là bị sặc. Cậu vội đỡ lấy cốc rượu trên tay nó rồi đặt xuống.Tưởng nó sẽ được tha ai dè mọi người thấy nó uống được nên cứ mời nó uống.Vì không muốn phá hỏng cuộc vui nên nó cứ uống hết cốc này đến cốc khác.Trong đó nhỏ Kỳ thì muốn thử xem rượu soju như thế nào mà không được vì hắn không cho.Nhỏ ôm cánh tay của hắn tỏ vẻ dễ thương rồi nói:
-Anh cho em thử đi.Một tý thôi ờ.Nhớ nhớ?
-Không –hắn thẳng thừng
-Không thì thôi làm gì mà căng.Ứ thèm uống nữa –nhỏ lụng bụng trong miệng
Cuối cùng thì tiệc đã tàn ai cũng trong trạng thái ngà ngà say trở về phòng.Còn nó thì đã say khướt không còn biết trăng sao gì nữa.Cậu mới đỡ nó dậy mà cằn nhằn:
-Để anh đỡ em về phòng.Đã không uống được rồi còn bày đặt uống cho cố vô.
Nó hếch mặt lên,chỉ tay về phía cậu,giọng nhè nhè nhưng có phần gắt lên:
-Tôi không có say.Anh là ai mà dám xen vào,tôi tự về phòng được.Tránh ra coi
Lúc này cậu không còn kiềm chế được nữa,gắt um lên:
-Ya…Anh là bạn trai của em đó.
Nó tự nhiên cười cười rồi quay ra hỏi nhỏ đang ngồi bên cạnh:
-Anh đẹp trai này là bạn trai tao thật hả?
Thấy nhỏ gật gật thì nó mới tin nhưng chưa kịp nói câu gì thì say đến nỗi ngủ luôn xém chút là ngã đập đầu xuống bàn may mà có cậu đỡ.Thế là cậu phải cõng nó về đến tận phòng còn nhỏ thì lẽo đẽo đằng sau cầm ví và đồ cho nó.Còn hắn thì đã về phòng từ lâu.Nhẹ nhàng đặt nó xuống giường cậu hôn lên trán nó rồi quay ra nhờ nhỏ chăm sóc nó hộ cậu.
Sáng ngày hôm sau ai cũng trong trạng thái cuống cuồng ra sân bay do hậu quả của cuộc vui hôm qua.May mắn thay nó và mọi người vẫn kịp chuyến bay.Sắp xếp hành lí và ổn định chỗ ngồi xong nó mới bắt đầu thấy hơi mệt và đau đầu chắc hôm qua uống nhiều rượu quá.
-Tựa vào đây này-cậu chỉ vào vai mình và nói với nó.Thật ra cậu cũng chả để tâm chuyện hôm qua và nó cũng chẳng nhớ cái gì nên thôi cậu cũng không muốn nhắc lại.Nó thấy cậu nói thế không ngần ngại ngả đầu vào vai cậu rồi thiếp đi lúc nào không hay.Cậu khẽ vuốt tóc nó rồi thỉnh thoảng cựa mình nhẹ sợ làm nó tỉnh giấc.
-Anh này-nhỏ gọi hắn
-Anh-nhỏ gọi lại khi không thấy hắn trả lời
-Anh….-nhỏ dường như gắt lên thì hắn mới quay ra nhìn nhỏ.Quay ra thì thấy nhỏ đã phụng phịu
-Sao nà-hắn dịu dàng hỏi
-Chả sao –nhỏ trả lời giận dỗi
-Thôi.Giận làm gì xấu bây giờ đó-hắn đẩy vai vào người nhỏ mặt cố tỏ vẻ dễ thương nhưng không thành bởi có lẽ cái mác cool boy vẫn không thể nào gỡ ra được khỏi khuôn mặt của hắn.Lúc này nhỏ mới cười rồi khoác tay hắn.
-Ước gì lúc nào chúng mình cũng ở bên cạnh nhau như thế này nhỉ-nhỏ nói
Hắn không trả lời vì điều hắn muốn cũng chỉ có vậy nhưng sao khó quá.Hắn sẽ phải đi du học sẽ phải xa nhỏ.Giờ đây hắn chỉ còn biết tận hưởng những ngày còn lại ở Việt Nam với nhỏ.Chỉ vậy thôi…
Chuyến bay kết thúc cũng là tầm trưa.Ai đều trở về nhà nấy.Còn cậu đưa nó về đến tận nhà.Cậu giúp nó kéo hành lí vào tận trong nhà rồi nó bảo cậu ngồi xuống ghế để nó lấy nước.Thực sự sau một chuyến đi dài cậu cũng chưa muốn về nhà ngay vì còn đang mệt.Nó và cậu đan ngồi uống nước thì nghe thấy tiếng mẹ nó
-Bảo Anh về rồi hả con?Sao không gọi cho mẹ ra sân bay đón.
Nó lon ton ra chào mẹ ngay rồi cười cho qua.Cậu cũng vội đứng dậy chào mẹ nó rồi định về thì mẹ nó nói:
-Thôi giờ cũng muộn rồi.ở lại ăn cơm với nhà bác cho vui.Mọi ngày có mẹ con cũng buồn.
Cậu lúc đầu từ chối nhưng mẹ nó mời nên cũng ở lại.Thế là nó và cậu ngồi ở trong phòng bếp đợi mẹ nó nấu cơm.Xong xuôi người ngồi vào bàn ăn.
-Ngon không cháu-mẹ nó hỏi
-Oa..Lâu lắm rồi cháu mới được ăn mấy món này.Thực sự là rất ngon luôn ạ.
-Ô vậy hả?Thế mà bác cứ tưởng …
-Mẹ này.Đồ ăn của mẹ nấu tất nhiên phải sánh ngang với nhà hàng sao rồi chứ ạ-nó thêm lời
-Chị chỉ được cái nịnh thôi-Mẹ ấn đầu nó
Mẹ gắp thức ăn vào bát nó và bát cậu rồi nói là nếu ngon là phải ăn hết.Bữa ăn kết thúc mẹ nó phải đi làm luôn nên nó phải rửa bát cậu cũng phụ giúp một tý là lau bát.Đang lau mà cậu cũng phải trêu chọc nó nào là vò đầu nào là nhéo mũi nó làm nó hết sức bực mình
-Có để em yên không hả?
-Không-cậu trả lời
-Ứ thèm chơi với anh nữa-nó nói xong bỏ mặc cậu lẫn đống bát chưa rửa xong trong bếp rồi đi ra ngoài phòng khách.Ngồi phịch xuống ghế bỗng nó nhìn thấy trong chiếc áo khoác của cậu có túi gì đó.Nó tò mò lôi ra xem thì mới hay đó là thuốc đau đầu.Chắc là sáng nay thấy nó đau đầu nên cậu mua để nó uống mà lên máy bay là nó ngủ mất tiêu rồi nên thôi.Nó tự cười một mình rồi đứng dậy đi vào bếp thấy cậu đang vật lộn với đống bát đĩa mà buồn cười.Nó chạy đến vòng tay ôm cậu từ đằng sau:
-Cảm ơn anh đã luôn lo cho em.
Nói xong nó quay ra rửa bát thay cậu còn cậu lại quay về lau bát đĩa dù chưa hiểu chuyện gì nhưng cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc khi nó nói như vậy.Thế là cậu cũng ôm nó rồi đặt cằm lên vai dụi dụi và nói nhỏ:
-Anh cũng cảm ơn em.
Lần đầu tiên trong cuộc đời nó biết thế nào là cảm giác được yêu,biết thế nào là yêu một người.
(chap này bận nên mình có nhiều lỗi mong các bạn bỏ qua ạ)