Từ phía mép tường cổng, một bóng đen nhảy xồ ra:
- - HÙ....Ú....ÒA...
- - Ma...Ma....Cứu....Cứu...với...- Vợ Sửu hoảng hồn ngồi bệt luôn xuống sân, mắt nhắm tịt, miệng gào lên kêu cứu.
Nhưng đáp lại vợ Sửu, " con ma " ngoài cổng lại cười phá lên:
- - Ha ha ha....Em đây, là em đây mà.
Nói rồi " con ma " tháo cái mặt nạ quỷ ra rồi cứ thế cười khoái trí, vợ Sửu he hé mắt thì lúc này mới phát hiện, chẳng có con ma nào cả, chỉ có thằng em trai của mình giả ma dọa người mà thôi. Đó chính là Lực, em vợ của Sửu.
Lực nói:
- - Có thế thôi mà cũng sợ, thường ngày em thấy chị quát ông Sửu ghê lắm cơ mà. Hề hề hề.
Định thần lại, vợ Sửu chỉ mặt em chửi bới:
- - Thằng chó chết, mày dọa chết tao rồi....Thằng trời đánh thánh đâm, tối đêm mày không có việc gì làm mò sang nhà tao làm gì thế hả.....?
Lực gãi đầu gãi tai:
- - Em xin lỗi, mở cổng cho em vào với. Anh Sửu vẫn thức chứ chị...? Em sang có chuyện này muốn thưa với anh chị. Nhanh lên, ngoài này lắm muỗi lắm.
Vợ Sửu mở cổng cho em, nhưng vẫn làu bàu chửi, cũng phải thôi, vừa nãy thị chỉ thiếu nước là đái ra quần. Lực bước vào nhà, thấy Sửu đang nằm thở phì phò, trong nhà nồng nặc mùi rượu, nhưng Sửu cũng đang cố cựa mình dậy, Sửu nói:
- - Nước, cho xin cốc nước.
Vợ Sửu chỉ tay về phía chồng rồi nói với Lực:
- - Đấy, anh mày tối nay sang bên nhà ông Vọng ăn cơm, chẳng hiểu uống bao nhiêu mà về nằm vật ra. Khổ cái thân tao, mà mày sang đây có chuyện gì, để mai không được à...?
Lực thở dài:
- - Mai thì cũng được, nhưng tính em chị biết rồi, muốn làm gì mà cứ phải chờ đợi em khó chịu lắm. Mà anh như này không biết nói ra có giải quyết được gì không...?
Vợ Sửu đưa nước cho chồng, Sửu tu ừng ực một hơi cạn cả cốc nước to, lấy tay quệt ngang miệng, Sửu lờ đờ mở mắt rồi khẽ lắc lắc đầu cho tỉnh táo bởi ngoài vợ mình ra, Sửu còn thấy ai đó. Nhìn một lúc rõ ràng, Sửu cười rồi nói:
- - Ơ, Lực đấy à...? Đến lâu chưa...?
Lực vội đáp:
- - Vâng, em Lực đây....Anh có tỉnh táo không đấy, em vừa mới đến. Khiếp, bình thường anh uống rượu khỏe lắm mà sao hôm nay lại say thế...?
Sửu cười cười:
- - Ăn....thua...thua gì....Anh mày còn đi về...được....Chứ....như bác Vọng...nằm bết luôn....Hê hê hê.....Đúng rượu ông ấy thửa, uống đã thật chớ. Mà có chuyện gì cứ nói, anh....vẫn còn....tỉnh lắm.
Vợ Sửu đế thêm vào:
- - Ừ đấy, mà mày có chuyện gì thì nói đi. Nhanh tao còn đi ngủ, cũng muộn lắm rồi.
Sửu cũng cố bước ra đến bàn uống nước, Lực đợi cho hai anh chị ngồi xuống rồi bắt đầu thưa chuyện:
- - Là như này...Anh chị cũng biết em thích con Út nhà bà Điều lâu rồi phải không..?
Vợ Sửu ậm ờ:
- - Thì biết, nhưng mà sao...? Nhà đấy nó có ưa mày đâu.
Lực cãi:
- - Chị nói thế là sai....Chỉ có bà Điều bà ấy cấm thôi, chứ Út nó cũng thương em lắm.
Vợ Sửu tiếp:
- - Thì đấy, mẹ nó không đồng ý thì nó cũng chẳng làm gì được. Mà tự nhiên mày nói chuyện đó làm gì...?
Lực cười khúc khích:
- - Hí hí, thì phải có gì em mới nói được chứ....Đúng là trước đây bà ấy không ưa em, nhưng đợt rồi bà ấy chịu rồi chị ạ. Nhân cơ hội này em mới đánh tiếng hỏi cưới luôn cái Út.....Nhưng...nhưng mà....
Thấy Lực ấp úng, Sửu hỏi:
- - Nhưng sao...? Bà ấy lại không chịu phải không..? Nói gì nói nhà con mụ Điều ấy cũng thuộc dạng giàu có trong cái làng này, nhà mình thì nghèo....sao mụ ta chịu.
Lực đáp:
- - Không, bà ấy chịu....Chỉ có điều, bà ấy thách cưới lượng vàng, với sính lễ phải đầy đủ, em phải có đất riêng..
" Phụt "
Nghe đến đây thì vợ Sửu đang uống nước cũng phải phun ra, vợ Sửu giật mình, run run giọng, thị hỏi lại:
- - Cái...cái gì...cơ...cơ....? Mày nói...lại tao...nghe.....Bao nhiêu vàng...cơ....?
Lực nhắc lại:
- - Dạ, lượng.
Đến lúc này không chỉ vợ Sửu mà cả Sửu cũng nuốt nước bọt ừng ực, vợ Sửu rồ lên:
- - Lực ơi là Lực, mày ngu thì cũng phải chừa cái ngu cho người khác với chứ...? Gia đình mình, bố mẹ mình là nông dân, năm được mùa thì cũng có chút đỉnh, nhưng cả họ nhà mình đào đâu ra được lượng bây giờ, chứ đừng nói là lượng. Ừ thì sính lễ đầy đủ cũng có thể lo được, rồi nhà đất cho mày ở riêng bố mẹ cũng có thể cắt đất ruộng ra cho mày được...Nhưng đấy là tất cả những gì nhà ta có, còn lượng vàng.....Lấy đâu ra hả Lực.....Con mụ ấy nó thách cưới như vậy là ngầm ý không cho mày cưới con bé Út rồi. Hiểu chưa hả...?
Sửu cũng đồng tình với vợ, lượng vàng là quá lớn, không muốn nói là không tưởng so với gia cảnh của nhà vợ Sửu. Mà cả cái làng này trước nay cũng chẳng ai thách cưới một sính lễ lớn như vậy cả. Mục đích của mụ Điều chính là không muốn gả con gái cho Lực.
Nhưng Lực vẫn ngoan cố:
- - Thì con gái người ta xinh đẹp nhất cái làng này, thách vậy cũng đâu có sao...?
Vợ Sửu lắc đầu, thị đứng lên bỏ ra ngoài sân do quá bực bội, thị nói:
- - Mày đừng điên nữa, không cưới đứa này thì cưới đứa khác....Mày u mê quá rồi.
Thấy vợ bỏ đi, Sửu tặc lưỡi, câu chuyện của Lực khiến Sửu nghe xong cũng phải choáng váng mà tỉnh rượu, chẳng biết do buột miệng hay do ma xui quỷ khiến thế nào mà Sửu lại nói:
- - Muốn có lượng vàng thì giờ may ra chỉ có đi đào cái miếu ấy lên thì có.
Ai dè Lực lại gặng hỏi:
- - Là sao ạ...? Đào miếu, anh nói rõ hơn được không..? Miếu nào...? Ờ đâu...?
Sửu thoáng giật mình, Sửu cười cười:
- - Chậc, anh cũng chỉ nói vui vậy thôi, chứ lấy đâu ra......Chắc lúc ấy thầy Lương cũng nói đùa mà thôi.
Nhắc tới thầy Lương thì Lực cũng biết, chính Lực đã từng đi với Sửu đào bới ngoài Bãi Hoang. Tận mắt chứng kiến những gì mà thầy Lương phán đoán chính xác. Khác với Sửu, Lực lại suy nghĩ sâu xa hơn, Lực nghĩ rất khó để thầy Lương đùa, mỗi câu nói, mỗi việc làm của thầy Lương đều có nguyên nhân, lý do.
Lực cố hỏi anh rể:
- - Đùa cũng dược, anh cứ nói cho em nghe xem nào. Vui thì em cũng nghe vui vậy thôi.
Hơi men vẫn còn, mà tính Sửu không phải kẻ biết giấu diếm chuyện gì, Sửu nói:
- - À thì hôm nay anh sang bên nhà bác Vọng uống rượu, lúc đó có loáng thoáng nghe thầy Lương nói khu đất có cái miếu hoang ở làng ta. Chỗ mà ngày xưa hoa cỏ mọc quanh năm ấy......Sau này có người chết nên đất đai khô cằn, thầy Lương nói ở đó có của. Mà mới sáng nay, bác Vọng cũng đào được đồ gia bảo bố mẹ để lại....Đào ngoài vườn, chắc cũng nhờ thầy Lương mách nước....Nhưng chuyện ngoài miếu thì chắc chỉ là....đùa....thôi.....Ơ kìa....đi đâu đấy...
Sửu vừa nói hết câu thì Lực đứng dậy, Lực đi vội lắm.....Ra đến sân, thấy chị đang đứng đó tức tối, Lực cũng chỉ chào nhanh câu rồi mở cổng ra về.
Vợ Sửu bước vào nhà, chắc ngồi uống nước, gió lạnh lùa vào nên Sửu tự nhiên thấy buồn nôn. Chẳng nói chẳng rằng, Sửu nôn thốc nôn tháo luôn tại bàn uống nước. Vợ Sửu thì bù lu bù loa, vất vả lắm vợ Sửu mới dìu được chồng lên giường, bôi vôi vào lòng bàn tay, lòng bàn chân, lấy cao day hai thái dương.......Thị vừa than đất kêu trời, đang đau đầu với chuyện của thằng em trai lụy tình thì lại đến chồng nôn mửa.
Đến khoảng h hơn thì vợ Sửu dọn dẹp xong, Sửu lúc này cũng đã ngủ say, tắt đèn, cả nhà Sửu chìm trong giấc ngủ.......Cho đến sáng ngày hôm sau, một lần nữa, bên ngoài cổng lại có tiếng người gọi thất thanh....Vẫn là giọng quen thuộc, chỉ có điều lần này là Sửu ra mở cổng chứ không phải vợ Sửu.......Nhưng người gọi cũng không phải là Lực.