Không gian bầu trời đã ngả màu cam rán mỡ, là lúc mặt trời lặn xuống nơi chân trời, chuyển giao giữa ngày và đêm.
Minh Hoa vừa dạo bước trên đường lớn vừa nhấm nháp cái bánh bao cuối cùng. Cô đã trở lại tòa nhà mà ba người đã xuất phát sau một quãng thời gian dạo quanh hết mọi chỗ trong không gian này.
Cô đã đi qua trung tâm quần áo, trung tâm luyện súng, từng công viên, sòng bạc thậm chí có cả hồ bơi nữa... Nói chung còn rất nhiều thứ mà cô chưa liệt kê hết, ngoài mấy chiếc bánh bao thơm ngon này thì thứ đọng lại trong cô là cảm xúc, cảm xúc của những con người tại đây.
Nhìn đến bọn họ quả thật có một cảm giác gì đó rất khác, khác xa xã hội ở ma giới lẫn cố hương Chí Trung. Nói sao nhỉ, cảm giác lễ nghi trịnh trọng gì đó vừa đủ còn sự phóng khoáng thoải mái lại rất cao. Bọn họ cứ như thế sống cuộc sống của mỗi người, ngẩng cao đầu mà sống.
“Không biết phụ thân nếu được nhìn thấy nơi này sẽ có biểu cảm ra sao nữa?” Nhìn đến nhân cảnh này, Minh Hoa không khỏi nhớ đến phụ thân mình, U Lệ ma quân cùng những lí tưởng ông hay kể cho cô. Ông ấy đã vẽ nên một bức tranh về một cuộc sống lí tưởng, không có phân biệt giữa người và người, không có cường quyền, không áp bức, đấu tranh.
Nói mới nhớ, trong đống đồ mà Minh Hoa lưu giữ trong không gian tinh thần của mình, có một cuộn giấy da mà phụ thân để lại.
Minh Hoa động niệm, trên tay cô xuất hiện một cuộn da dê. Minh Hoa mở ra, những dòng chữ quen thuộc lại hiện lên trong tầm mắt cô, đồng thời gợi nhớ lại khoảng thời gian mười năm ròng rã ở thế giới kia.
Mỗi ngày ở đó cô đều lấy nó ra đọc. Trên đó đề năm Minh Hoa còn chưa sinh ra, nội dung là:
“Người của ta và La Hoài Phong ở Nhân giới truyền tin về, bọn họ phát hiện dấu hiệu của Quỷ tộc. Các số liệu, báo cáo cho thấy chính xác là ba nghìn tám trăm năm, Quỷ tộc sinh hoạt, sinh con đẻ cái cùng người nơi đây, gần như không còn dấu hiệu của tộc nhân chúng, hoàn toàn buông bỏ trở về ma giới. Nhưng các tình báo đã phát hiện được hoạt động của chúng trong gần bốn nghìn năm này, chúng kích động chiến tranh liên miên giữa các đại lục.”
“Ta không biết chúng làm vậy để làm gì, chỉ biết chúng cũng bí mật xâm nhập vào lãnh địa của Thú tộc, quấy rối bọn họ. Lúc đầu là tất cả tộc thú, sau chúng chỉ nhắm vào tộc Phong Linh Miêu mà gây hấn.”
Đoạn da dê ngắt một quãng rồi lại được viết tiếp: “Chỉ sáu năm sau đó, trong một lần tình cờ, người của ta đã thấy được thân thể của một trong thập bách thú vương Thú tộc, đệ nhị thân vương Cửu Vĩ Huyền Ma Phong Linh Miêu, được bí mật vận chuyển về ma giới. Ta bắt đầu có dự cảm không lành nên điều tra càng sâu hơn, cũng cẩn thận hơn để không biểu hiện quá khích ra ngoài làm họ sinh nghi.”
“Ta cho người điều tra về tộc Phong Linh Miêu, phát hiện được rất nhiều thứ chưa từng có trong một quyển ghi chép nào ở cả tam giới.”
Tới đây ông ấy đã dừng bút, bên cạnh là hình ảnh và những phân tích về tộc Phong Linh Miêu. Đó là một chi họ mèo, con yếu nhất là nhất vĩ linh miêu cho tới bát vĩ là cực hạn, tiến thêm nữa phải có được một giọt tinh huyết do chính Minh Dực Ba Xà tắm trong biển máu mà ngưng tụ ra.
Phong Linh Miêu thuộc về chủng ma thú, Minh Dực Ba Xà là tiên thú, huyết dịch của cả hai hợp nhất sẽ làm cho Phong Linh Miêu tẩy tủy phạt cốt, chuyển hóa thành Cửu Vĩ Huyền Ma Phong Linh Miêu, cơ thể nó có thể kết nối âm giới và dương gian của trời đất, là chìa khóa thông hành, là cầu nối giữa cả hai.
Thế nhưng vẫn còn một truyền thuyết truyền trong tộc Phong Linh Miêu rằng bốn cái đuôi bên phải của Cửu Vĩ Huyền Ma tượng trưng cho dương phần tứ linh Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ. Trong khi bên trái tứ hung Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột, Cùng Kỳ. Nếu hiến tế cho nó tứ linh và tứ hung cùng thế hệ sẽ có được thánh lực vô tận, trợ giúp trùng kích Thánh Tôn giả, có thể nghịch chuyển âm dương, khuynh đảo càn khôn, thao túng sinh linh thiên địa.
Phụ thân cô lại tiếp tục ghi: “Năm trăm năm trước khi Ma Đế đầu tiên, U Nghệ ngã xuống đã không còn ai thấy được người đại diện của tứ hung xuất thế, điều này đã củng cố thêm phần chính xác về thông tin của tộc Phong Linh Miêu.”
“Nếu ghi chép là thật thì U gia cả hai dòng chính thứ đều muốn dựa vào nó đại sát tứ phương, thống lĩnh tam giới, bách tộc diệt tuyệt, sinh linh đồ thán. Vì việc này ta cũng xé rách da mặt, trực tiêp đối đầu với U Minh cùng toàn bộ U gia khắp nơi, ngăn cản bọn họ thực hiện việc thâu tóm nhóm tứ linh của tiên giới.”
Tới đây là kết thúc, không còn ghi chép gì thêm nữa. Minh Hoa cũng chưa nói điều này cho Thiên Tuệ và Chí Trung biết, bởi đây là ân oán của cô cùng U gia, cô không muốn tỉ ấy bị cuốn vào việc này.
Nếu thật sự phụ thân cô là do chúng bức tử thì chắc chắn cô sẽ huỷ diệt toàn bộ U gia, Ma tộc lẫn Quỷ tộc, thậm chí có lẽ là cả ma giới. Sợi chỉ liên kết giữa cô và ma giới là phụ thân, nếu phụ thân cô là kẻ thù của toàn bộ ma giới thì đồng dạng Minh Hoa cũng vậy, kiếm của cô sẽ chĩa vào chúng.
Minh Hoa đang ở trong trạng thái minh tưởng suy diễn thì bỗng nhiên một làn sóng ngầm vô hình quét ngang qua tất cả, không ai cảm nhận cũng như nhìn thấy được nó ngoại trừ cô.
“Đã có chuyện gì đó xảy ra rồi?” Minh Hoa nhíu mi lẩm bẩm, ánh mắt khó hiểu đưa ra ngoài bờ hồ, nhìn vào khoảng không vô định xa xăm.
Một vùng không gian rộng lớn cách nơi này cả vạn dặm đang bị khuấy động, từng tầng cấu trúc sinh mệnh đổ xuống hoặc biến dị ra hình thể cấu trúc hoàn toàn mới, có phần cực đoan hơn.
“Minh Hoa...” Một giọng nói thanh lệ quen thuộc từ phía sau cô cất lên làm Minh Hoa thoát khỏi trạng thái minh tưởng, là Thiên Tuệ. Cô cất cuộn da dê đi, không cho Thiên Tuệ nhìn đến.
Thiên Tuệ diện bộ váy trắng kẻ sọc, thắt nơ hồng nhạt cực kỳ phù hợp. Bộ váy như tô điểm thêm cho đôi tay ngọc ngà, bàn chân trắng tuyết. Thiên Tuệ còn đeo thêm kính râm làm tăng thêm chút cá tính thành thục, tú ngoại lệ trung. Dáng đi thong dong mười phần sinh động.
Thiên Tuệ hai tay cầm hai hộp đựng đồ mà nàng đích thân lựa cho Minh Hoa và phu quân mình. Nhìn thấy Minh Hoa đang cầm bịch bánh bao ăn trước bờ hồ nàng liền phấn khởi đi tới bắt chuyện. Minh Hoa vừa quay người lại thì Thiên Tuệ cảm thấy có gì đó không ổn.
Chỉ mất có mấy chục phút khi thăm quan thành phố này mà nàng đã sớm bắt kịp xu hướng thời trang ở nơi này, thậm chí còn luyện được cả con mắt nhìn hàng khá chuẩn.
Họ tên: U Minh Hoa.
Giới tính: Nữ.
Áo lạnh: Nam, hàng cao cấp không xác định.
Váy: Hàng cao cấp chỉ có tại cửa hàng Á Phi Âu.
Hương thơm khác thường quanh người, kết luận: Có ẩn tình.
Ánh mắt Thiên Tuệ trở nên sắc bén, vừa liên tục lườm Minh Hoa từ trên xuống dưới vừa đi quanh người cô, chỉ thiếu điều là lột ra soi xét luôn thôi.
Cảm thấy ánh mắt nóng rực của Thiên Tuệ cứ nhìn chằm vào mình làm Minh Hoa thấy mình như đang không mặc gì cả, như bí mật nào đó bị người ta dò xét khiến Minh Hoa hơi chột dạ, cô nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Thiên Tuệ vẫn cứ lườm Minh Hoa như thế, nàng xoa cằm nghi hoặc hỏi: “Này Minh Hoa, muội có chuyện gì giấu diếm ta hả?”
“Ta làm gì có gì giấu tỉ chứ?” Minh Hoa tránh ánh mắt của Thiên Tuệ mà nhìn sang hướng khác.
Minh Hoa trả lời vô cùng tự nhiên, không hề có chỗ nào ẩn giấu cả nhưng tại sao Thiên Tuệ lại có cảm giác mờ ám nhỉ, hình như nàng đã bỏ qua vấn đề gì đó rồi.
Sau lưng Thiên Tuệ là những tiếng bước chân trầm tĩnh, tịnh tiến như giai điệu êm ái, là Chí Trung. Hắn vừa đi vừa lật tới lật lui những trang sách, khuôn mặt suy tư tỏa ra một sức cuốn hút nghiêm nghị đầy hấp dẫn của cánh đàn ông, điếu thuốc ngậm trong miệng, phả ra hơi khói như tô thêm phần chững chạc cho bức tranh ấy.
“Hừ, lại lén đi hút cái thứ ấy nữa rồi.” Thiên Tuệ thở phì phồng má, nhiệt độ xung quanh nàng như bốc lửa lên, Thiên Tuệ lập tức đi về phía Chí Trung, mang theo sự trừng phạt.
Chí Trung đang bước đi bên ngoài cũng như đang đi từng bậc suy luận trong đầu mình.
“Mọi lập luận, giả thiết đều hướng về sự kiện năm nghìn năm trước, khi vị triệu hồi sư Bạch gia kia tạ thế. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể hiểu được, tại sao lúc đó cả ba quốc gia kia lại tấn công Hưng Nam chứ?”
Nếu chỉ vì tài nguyên sẽ không có khả năng hi sinh nhiều binh lực đến vậy, với quy mô lớn như thế là muốn tiêu diệt toàn bộ Hưng Nam rồi.
Chí Trung không tài nào tìm ra manh mối được, hắn cứ mắc kẹt trong mớ lập luận của mình mà khổng đế ý đến việc có ai đó đang đi tới, hơn nữa khí thế lại sát phạt sắc bén.
Đột nhiên cả hai bên tai hắn truyền tới cảm giác đau nhói, như mấy con thú dùng hàm răng sắc nhọn của nó cắn vào đó vậy.
“Ai da ai da, đau ta.” Chí Trung bị Thiên Tuệ nhéo đỏ cả hai tai, làm hắn thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Thiên Tuệ thấy hắn rên rỉ như thế thì chợt mủi lòng, thả tay ra nhưng vẫn không quên hừ lạnh nói: “Chàng có biết hút thứ này rất có hại cho sức khỏe không, nếu chàng còn hút nữa ta sẽ không để ý đến chàng nữa đâu.”
Thiên Tuệ thật sự rất đẹp, ngũ quan nhìn ở mọi khía cạnh đều không có góc chết, kể cả lúc này nàng đang hờn dỗi như vậy cũng sinh ra một tia quyến rũ khó tả cộng thêm bộ áo quần thời trang thanh nhã làm Chí Trung nhìn đến ngây người.
“Tuệ nhi, nàng vừa mua thứ này sao?”
Ngay sau khi Chí Trung hỏi, Thiên Tuệ cũng quên mất là đang chất vấn hắn luôn, nàng quay một vòng toàn thân tại chỗ, nắm một góc váy xòe ra xinh đẹp, nói: “Thế nào, đẹp không?” Ánh mắt vô cùng mong chờ nhận lời khen từ Chí Trung.
Chí Trung gật đầu liên tục, cảm khái nói: “Đẹp, nàng mặc gì với ta cũng xinh đẹp nhất đấy.” Đẹp nhất là không mặc gì, lời này hắn để ở trong lòng chứ không dám nói ra.
Bộ áo này như bỏ qua sự cổ kính, bớt đi một phần dịu dàng, lại có thêm một chút táo bạo, mạnh mẽ đầy ý vị.
Thiên Tuệ nở nụ cười tuyệt đẹp, hai má trắng đỏ vần vì thích thú, dựa sát người Chí Trung, ngón tay khẽ chạm vào dưới môi hắn, âm thanh nói ra cũng trở nên mềm mại mang theo chút trêu chọc: “Cái miệng của chàng thật ngọt mà, nhưng, ta thích.”
Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên cắt ngang lúc bọn họ đang tình tứ, giọng điệu có vẻ mang theo sự hối hả, vội vàng: “Ba vị, thứ lỗi vì đã làm phiền... Hộc hộc...”