Bên trong mật thất là bức tường xám xịt, chỉ có một cái bàn gỗ kiểu dáng lạ lẫm có hơi tân tiến ở giữa và những tấm giấy dán kín bốn bức tường, ngoài ra thì không còn gì khác nữa.
Vào đây rồi, đột nhiên Thiên Tuệ cảm thấy cảm giác rực cháy đó ngày một lớn hơn, nhưng nàng lại không biết là nó nằm ở đâu cả, chỉ biết nó đã rất gần, rất gần rồi.
Chí Trung nhíu mi, không hiểu sao hắn cảm thấy có dư vị lừa đảo nào đó thoáng qua. Hắn đi tới trước bàn, cầm những quyển sách trên đó lên coi thử, kết quả hắn chẳng hiểu gì cả, dường như người viết sử dụng một văn tự nào đó, nhìn chúng không có một chữ nào liên kết với nhau cả, cũng không có chữ nào mà hắn biết.
Nhưng Thiên Tuệ và Minh Hoa lại biết dạng chữ này, đó chẳng phải là kiểu chữ mà Phong Nha đã dạy cho hai người sao.
Nhìn Thiên Tuệ đọc nó, Chí Trung nhịn không được tò mò, nói: “Tuệ nhi, nàng hiểu chúng viết viết gì sao?
Thiên Tuệ gật đầu nhẹ nhàng, đôi mắt vẫn còn lướt trên những dòng chữ, nói: “Ta có hiểu một chút về loại chữ này. Nhưng ta lại không biết những thứ mà ông ấy đề cập là gì. Hình như nó giống với một cuốn nhật ký hơn.”
Minh Hoa thì vừa đi, vừa đọc vừa đưa tay sờ những tờ giấy ghi chép những bản vẽ đính trên tường. Có một tấm hình làm cô chú ý, đó là hình vẽ một hình tam giác với một con mắt ở chính giữa, trông có hơi quỷ dị. Xung quanh nó là mười hai ký hiệu rất lạ nhưng hình dạng dễ nhìn nên Minh Hoa có thể liên tưởng được.
Mười hai hình vây quanh bức vẽ này, lần lượt tượng trưng cho ngũ hành nguyên tố kim, mộc, thủy, hỏa thổ; cao nguyên tố phong, lôi, quang, ám; vô nguyên tố thời, không.
Minh Hoa hơi nhíu mi, nếu vậy chẳng lẽ hình tam giác ở giữa này, tượng trưng cho tinh thần sao. Cô lại tiếp tục đi đến coi những tờ ghi chép xung quanh, càng soi xét cô càng thấy một điều, thời gian xung quanh những tờ ghi chép này rất khác so với xung quanh, cứ như từng đoạn đứt khúc nối liên tiếp vào một dòng chảy dài. Đây là lần đầu tiên Minh Hoa nhìn thấy hiện tượng này.
Chí Trung không nhịn được tò mò mà cứ nhéo hai má đào của nàng, Thiên Tuệ đành thở dài mà phải đọc lên những dòng ghi chép ấy. Giọng nói thanh tao trầm thấp vang lên:
“Thế kỷ mười tám là thế kỷ khai minh, là sự chuyển giao giữa cũ và mới, giữa tân tiến và lạc hậu. Giai đoạn đầu tiên, đã có rất nhiều triết giả mong muốn đem tri thức tiếp cận nhân loại nhưng họ đã bị một thế lực vô hình ám sát.”
“Cuộc ám sát càng lúc càng nhiều dẫn tới sự chú ý của chính quyền phương tây, một tổ chức đã bị đưa ra ánh sáng. Thiên Nhãn hội, là tổ chức tà phái được thành lập ngày tháng năm . Tổ chức gây ra những cuộc thảm sát vào các tôn giáo, ít lâu sau bọn chúng đã bị kết án, chính quyền xử tử toàn bộ thành viên trong tổ chức.”
“Thế nhưng những tình báo khác lại cho thấy, bọn chúng thí tốt giữ xe, đầu não thật sự vốn dĩ luôn ở trong bóng đêm.”
“Bọn chúng nắm giữ vị trí của những quan chức cấp cao, thao túng thế giới, gây nên những trận chiến đẫm máu trong lịch sử, đồng thời cũng sửa đổi ít nhiều về những thông tin, sự thật cho thế giới.”
Trong lúc Thiên Tuệ đang thao thao bất tuyệt thì Minh Hoa vẫn đi xung quanh căn phòng, cô đọc lưu loát những thông tin ghi trên bốn bức tường, những chữ viết trên đây dường như không phải do con người viết, cảm giác rất khô khan cứng nhắc.
Giai đoạn một:
Năm tới , một vị nghị sĩ của Đảng Cộng Hòa đã bắt được một trong những lãnh đạo của Thiên hội. Năm , vị nghị sĩ ấy lên làm tổng thống của đế quốc, ngăn trở kế hoạch liên minh chiến tranh.
Nhiệm vụ ám sát, đánh giá nhiệm vụ: hoàn thành.
Năm , liên minh đã được thành lập. Ngày tháng năm , ám sát thành công thái tử Áo - Hung; ngày vô hiệu hóa tình báo địa phương của Pháp, đạt thành hiệp nghị với Nga, đã đủ điều kiện đánh trận đầu tiên.
Mục tiêu đầu tiên: một triệu nhân sĩ. Đánh giá: hoàn thành.
Mục tiêu thứ hai: bốn trăm nghìn nhân sĩ. Đánh giá: hoàn thành.
Mục tiêu thứ ba:...
“...”
Báo cáo nhiệm vụ: mười ba triệu và sáu trăm nhân mạng (Chỉ tiêu: mười ba triệu)
Đánh giá chỉ tiêu giai đoạn một: Hoàn thành tốt.
Giai đoạn hai:
Năm , ám sát thành công Tôn Trung Sơn, kẻ đứng đầu cách mạng Tân Hợi, làm nhiễu loạn bên cánh tả.
Đánh giá nhiệm vụ: Hoàn thành xuất sắc
Năm , phó thống lĩnh Thiên hội cánh hữu bị ám sát tại Nga, toàn bộ quân đội rút khỏi chiến tranh, cao tầng mất liên lạc.
“Năm ... Năm ...”
Báo cáo nhiệm vụ: bốn mươi chín triệu nhân mạng (Chỉ tiêu: bốn mươi triệu)
Đánh giá chỉ tiêu giai đoạn hai: Xuất sắc.
Giai đoạn ba:
Năm , chiến dịch vi rút đế vương, nhiệm vụ: toàn thế giới.
Báo cáo nhiệm vụ: tám trăm nhân mạng (Chỉ tiêu: một trăm triệu nhân mạng).
Đánh giá nhiệm vụ: Thất bại.
Ngày tháng năm : ???
Phía trên cùng là một bản đồ lớn gồm bảy phiến đại lục. Trên mỗi đại lục đó đều có một vệt đỏ trượt dài từ bắc xuống nam, không rõ là một loại đánh dấu gì đó nhưng Minh Hoa có thể cảm thấy nó rất quan trọng.
Cô có cảm giác tương lai mình sẽ dùng tới nó, đến mức bỏ qua cả tác hại ăn mòn kia mà cưỡng chế dùng tinh thần cất giữ hình ảnh này vào linh hồn mình.
Tới đây là kết thúc toàn bộ thông tin. Nhìn những ghi chép này, đến người lãnh đạm như Minh Hoa cũng hơi kinh hãi, quá nhiều người chết rồi.
Cả ba giai đoạn, bọn chúng gây ra chiến tranh vô tận nhưng lại không phải là cái dạng sử dụng chiến tranh nhằm mục đích chiếm tài nguyên hay xâm lược như Chí Trung nói, mà là để giết càng nhiều người càng tốt. Nếu những thứ ghi chép này là thật thì số lượng oán niệm đó phải vô cùng khổng lồ, tà lực sinh ra như hải dương sâu thẳm.
Còn có... giai đoạn cuối kia là sao, rốt cuộc mục đích của vị gia tổ kia đến nơi này là gì? Tại sao lại nắm giữ loại thông tin này? Chẳng lẽ là gã Chúa Quỷ kia sao?
Đột nhiên Minh Hoa nhớ ra chuyện quan trọng, thời đại. Đúng lúc này Chí Trung đang nghe Thiên Tuệ phiên dịch, khó hiểu nói: “Năm , năm là thuộc niên đại nào nhỉ, Đại Việt hiện tại mới chỉ đến năm Bính Ngọ, những năm lịch này... Hình như ta chưa từng nghe nói qua.”
Thiên Tuệ cũng vừa lúc phiên dịch xong ghi chép, vừa dứt lời thì cả căn phòng như bị phân rã, những bức tường hóa thành những bụi quang li ti, tan biến vào cõi hư vô.
Không gian kín chật hẹp trở nên rộng và lớn hơn, sàn gạch dưới chân bị bụi cỏ dại bao phủ hết.
Huyết mạch trong thân thể Thiên Tuệ càng lúc càng rực cháy, nàng cảm giác được ở phía trước này có cái gì đó đang kêu gào, dù cho không thấy gì ở nơi đó cả.
Chí Trung tu luyện Cửu Ảnh Nhiếp Hồn, cực kỳ có cảm giác với những huyễn trận, ngay lập tức hắn đã phát hiện vòng tròn trận pháp ở dưới tầng tầng lớp cỏ kia.
“Có huyễn trận dưới này.” Hắn cúi người xuống, xem xét pháp trận. Sau đó đưa hai tay lên kết ấn, chưởng xuống nền cỏ làm trận pháp bị lộ ra. Chí Trung lại tiếp tục động niệm, sử dụng theo phương thức trong bộ pháp dễ dàng phá giải trận.
Bang!
Huyễn cảnh trước mặt bọn họ vỡ tan ra, một sinh vật to lớn hiện lên trước mắt họ.
Là một con hỏa điểu lớn to, cao hơn sáu trượng. Nó đang bị những xích sắt trói định tứ chi, cổ và thân mình nhưng toàn thân nó vẫn tỏa ra hỏa diễm đỏ rực. Thứ làm ba người chú ý nhất là thứ đang bám khắp thân nó, tà lực.
Tà lực chảy dọc theo cơ thể nó, bám lên đầu, lên cánh, lên thân, lên ba chiếc đuôi dài. Khác với hai tà linh mà Thiên Tuệ và Chí Trung gặp, con hỏa điểu này không bị tà lực xâm thực, khả năng rất cao là nhờ hỏa diễm kia.
Nó đang ngủ say thì bị sự xuất hiện của ba người đánh thức.
Ó...
Đạo hỏa diễm lớn ngưng tụ trước miệng, phóng thẳng về phía ba người.
Băng Thuẫn!
Ngọn hỏa diễm phóng ra mạnh mẽ, gặp phải tường chắn của Thiên Tuệ nhưng không thể xuyên qua được, dư hỏa bị bắn sang hai bên.
Con hỏa điểu nhìn bọn họ, mãi một lúc sau, một âm thanh nhân tộc vang lên từ miệng nó: “Cửu Ảnh Nhiếp Hồn, ai, ai đã dạy cho ngươi?”
Chí Trung hơi ngạc nhiên nhìn thẳng vào nó, chẳng lẽ con chim này có quan hệ gì với lão rùa kia sao, bèn mở miệng hỏi: “Ngươi là...”
“Chu Tước...” Minh Hoa bỗng nói.
Lời vừa nói ra khiến hỏa điểu kinh ngạc, không ngờ lại có kẻ biết được tên bà. Khoan đã, luồng sát khí này... Trên mặt nó hiện lên một cảm giác khó chịu khi nhìn Minh Hoa, nó lại nói: “Làm thế nào tà linh lại có thể xâm nhập nơi đây, rốt cuộc bên ngoài đã có chuyện gì?”
“Còn có... cô nương kia, tại sao ta có thể cảm nhận huyết mạch của tộc ta và của bệ hạ trên người ngươi?”
Bà vừa có ý định tấn công lần nữa, lôi điện chạy từ dưới lên trên hai cánh thì một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo truyền vào tai: “Nếu ta muốn giết thì ngươi đã chết từ lâu rồi...”
Trước mắt Chu Tước bỗng tối sầm lại, thân ảnh nhỏ bé của Minh Hoa không thấy đâu cả, thay vào đó là một bóng đen lớn ngự trong màn đêm, với ánh mắt đỏ tươi cô tịch đang nhìn thẳng vào bà.
Đã bao lâu rồi, đã bao lâu không có cảm giác này, ánh mắt vừa rồi như có một dòng chảy thời gian, đưa bà quay về thời điểm hàng trăm vạn năm trước, khi bọn họ cùng Thần Vương giao đấu với ác ma kia.
Một cảm giác tuyệt vọng, ớn lạnh từ sâu trong linh hồn chạy dọc khắp cơ thể, khiến Chu Tước sợ hãi không dám có ý định tấn công nữa. Nhưng ngẫm nghĩ kỹ, bà lại có một cảm giác khác, Minh Hoa không phải là tên ác ma kia, ở cô có một cảm giác gì đó rất cân bằng, không tà cũng không chính, không xấu cũng chẳng tốt.
“Các ngươi muốn gì ở ta?” Chu Tước quay sang hỏi Thiên Tuệ và Chí Trung, so với Minh Hoa hai người trước mắt này tương đối dễ tính hơn.
“Thật không dám giấu...” Chí Trung chắp tay. Nếu suy luận của hắn là thật, thì thử xem ý của vị này thế nào, bèn nói tiếp: “Chúng ta đến nơi này là có cùng mục đích với gia tổ Bạch gia, Bạch Trung Quân.