Một cỗ xe ngựa đang chạy băng trên đường lớn, do phần lớn người dân ở đây đã đi tham dự Tứ Quốc Tranh Bá nên con đường gần như vắng tanh, chỉ thưa thớt vài gã ăn xin đang nằm xổi trên đường.
Bên trong chiếc xe ngựa, một tên thiếu gia béo mập đang dựa đệm đọc tin tức về cuộc tranh tài lần này.
Hoa Điêu là quốc gia vừa có bề dày lịch sử lại có lãnh thổ lớn nhất Thiên Ngân đại lục, mỗi sự kiện được họ tổ chức luôn có quy mô rất lớn. Tỉ như Tứ Quốc Tranh Bá lần này, được tổ chức ở quảng trường rộng nhất Đại Thanh với ba đặc khu lớn: luyện kim, luyện khí và chiến khu.
Chiến khu được thiết lập lớn hơn hai khu còn lại do số lượng huyền sư tham gia nhiều vô kể, võ đài trải dài mấy chục trượng, lại có trận pháp hộ thể để bảo vệ khách nhân khỏi dư âm của những cuộc chiến.
Luyện khí và luyện đan vẫn khá nhàm chán như mọi năm, thi hai phần là lý thuyết và thực hành. Hai phân khu này chỉ tập trung các khách nhân từ trung niên tới già. Còn chiến khu thì khác, gã thiếu gia này đảm bảo nơi đó sẽ là một nơi rực lửa, bị nhiệt huyết tuổi trẻ thiêu đốt, những tiếng la hét đầy phần khích, tiếng gầm vang của cường giả...
“Năm nay sợ là Hưng Nam sẽ gây nên một hồi sóng gió...”
“Phải đấy, theo ta thấy tuyển thủ của họ năm nay cực kỳ chất lượng, hầu như đều là Thanh Liên trở lên...”
“Này này, các ngươi quên mất tuyển thủ của chúng ta rồi sao...”
“Hình như có một gia tộc nào đó sắp quật khởi...”
“...”
Từng tiếng bình luận, phân tích xuất hiện khắp nơi truyền vào tai tên thiếu gia này. So với bốn năm trước thì năm nay dự là sẽ oanh liệt hơn xa.
“Thiếu gia, đã đến nơi.” Tiếng nói của xa phu từ bên ngoài truyền vào, đánh thức tên thiếu gia khỏi dòng suy nghĩ.
Hắn ta phải mất một lúc mới lê được cái thân xác mập ú của mình xuống. Trên người hắn toàn là trang sức đắt tiền, đến cả y phục cũng xuất phát từ lông linh thú mà người thường cả đời cũng không thể nào mua nổi.
Trước mặt tên thiếu gia này là một sòng bạc lớn, hắn ung dung thư thái bước vào đó với tâm thế của kẻ chiến thắng.
Những lúc có Tứ Quốc Tranh Bá thì những nơi như sòng bạc này lại rất hút khách, một phần vì khách đông muốn kiếm chác, một phần vì giới quý tộc trung lưu hay thượng lưu đều tới đặt cược với con số không hề nhỏ. Và đây cũng là thú vui của họ, thắng thì ăn mà thua thì thôi, tiền mất đi chỉ là da lông bèo bọt.
Tên thiếu gia đó đi vào trong, hắn ta bị choáng ngợp bởi sự xa hoa, những nét trang trí mang lại cảm giác mới mẻ, thượng lưu nơi đây. Những đỗ phường, sòng bạc mà hắn đã tham dự từ bé đến giờ cộng lại cũng không thể so sánh với nơi này.
Dù cho vẫn có một vài vị khách nhân có trang phục hơi quê mùa nhưng ở trong đây hắn lại cảm thấy có vài phần khí độ, đâu đâu cũng là quý tộc như hắn.
“Quả đúng như họ nói, nơi này hoàn toàn khác biệt.” Tên béo cảm khái.
Bỗng một vài tiếng gọi vang vào tai hắn: “Sở thiếu gia, huynh đến rồi.”
Đó là đám bạn của tên Sở thiếu gia này, bọn họ rủ hắn tới các khu cá cược năm nay.
Trên đó có rất nhiều thứ để chơi, như cược xem luyện đan, luyện khí sư nào đứng đầu lí thuyết, đứng đầu thực hành, cược xem nước nào sẽ có nhiều đội ngũ vượt qua vòng loại nhất hay như bảng vàng thiên kiêu năm nay ai sẽ đứng đầu...
Để cho thấy sự chuyên nghiệp của mình trong các khâu, sàn cược này còn in thêm cả những thông tin, phân tích số liệu của các tuyển thủ lên để khách nhân dễ dàng đặt cược, tất nhiên những con bạc trong nghề sẽ rất ít coi trọng điều này bởi phần lớn đống phân tích ấy chỉ là nói sơ lượt mà thôi.
Ở bên trong vừa bốc thăm chia cặp đấu thì bên ngoài này đã cập nhật lập tức, làm cho những kẻ như tên Sở thiếu gia này phải kinh hãi. Bên trong đó được làm cách li hoàn toàn với bên ngoài, chỉ có những nhân vật trong hoàng thất hoặc quan lại mới có thể từ giữa cuộc thi đem thông tin ra.
Vòng loại đầu tiên đã kết thúc, một nhóm năm người trụ được sau cùng sẽ đi vào vòng trong, chia cặp cho giai đoạn kế tiếp.
Vòng kế tiếp là nhóm đệ tử, tông môn hoặc gia tộc phân biệt đánh với nhau. Vòng đầu tiên gồm có Khúc gia đối đầu Trịnh gia, Hàn gia với Phong gia, Mã gia với Liễu gia... Đặc biệt là hai con ngựa ô năm nay lại gặp nhau là Vân gia của ngoại thành Đại Thanh và tuyển thủ Bạch gia tới từ Hưng Nam.
Đây là hai cặp có trận cược nhiều nhất vòng này, như hai tuyển thủ lên sàn đầu tiên là ai, kết thúc bên nào còn lại nhiều tuyển thủ hơn để đi tiếp, số lượng tuyển thủ còn lại hay như bên nào chỉ còn một người.
Thể thức từ vòng này tới chung kết là giống nhau, cả hai bên A; B phái người ra đối chiến, bên A thua sẽ bị loại, tuyển thủ bên A tiếp theo sẽ lên sân đánh với tuyển thủ bên B trước đó. Vòng lặp này sẽ kết thúc khi một bên chỉ còn ba người, ba người này sẽ tiến vào vòng trong.
Cách thức thi đấu này vừa để tuyển chọn ra thiêu kiêu mạnh nhất của tông môn, thế gia vừa có sức mạnh, vừa có cái đầu thấu hiểu người bên cạnh mình.
Đa số bọn họ đều có chủ nghĩa ái quốc rất cao, đều chọn rằng tuyển thủ Vân gia sẽ không chết người nào và Vân Giai Kỳ sẽ thi đấu lượt đầu, tránh cho đệ tử bọn họ mất nhiều người.
Sở gia xuất phát từ đỗ phường nên tên béo lập tức đặt cược vào Vân gia một nghìn khối tinh thạch trung phẩm khiến nhiều người tặc lưỡi, đỏ mắt, có thể nói đây là số tiền lớn nhất kể từ lúc những sàn cược như này mở ra. Hắn không khỏi nghĩ đến từng tiếng bàn luận trên đường mà khinh bỉ. Đó chỉ là trò mèo của các đỗ phường, hướng dư luận đặt cược vào đám Hưng Nam để gỡ vốn mà thôi.
Theo như hắn thấy thì có rất nhiều con bạc mới vô nghề, đã trúng cái bẫy này của đám người làm sòng bạc.
Tên Sở thiếu gia ra nhiều tiền như vậy, một là hắn cảm thấy mình sẽ ăn chắc, hai là cảm thấy chỗ này dù xa hoa đi nữa vẫn sẽ không có đủ tiền trả, lúc đó họ sẽ ghi nợ, rồi hắn sẽ ra mặt khiến chủ sòng này ghi nhớ ân tình. Bởi để có thể mở được loại sòng bạc như này, kẻ phía sau thế lực lớn vô cùng, không chừng còn có liên hệ với hoàng gia nữa cũng nên.
“Ha ha, kẻ không chơi là kẻ thắng, mà chơi lại càng thắng, ha ha ha...” Sở thiếu gia lắc cái bụng phệ, ung dung nói. Hắn được những đám huynh đệ xung quanh kéo đi tham quan.
Chủ trì sàn cược là một chàng trai trẻ, ngay khi tên béo đi rồi thì ngước lên nhìn, trên mép môi hiện ra một nụ cười đầy ý vị như ngư ông câu được cá lớn sau hàng giờ ngồi bên bờ sông.
Ở sảnh lớn của sòng có một bức tường được tráng bóng, đằng sau đó có đính các phù lục chiếu cảnh thi đấu phía trong quảng trường kia, khiến những kẻ không có vé mời với nhiều tiền vẫn có thể đến đây coi, thu hút bao nhiêu là khách nhân. Giá xem một canh giờ là nửa viên tinh thạch, những kẻ thuộc trung lưu vẫn trả nổi giá này nên có thể ung dung ngồi coi, cũng có nhiều nhà không nhịn được tò mò cũng cắn răng thuê giờ.
Có thể nói, hình thức xem trực tiếp này khá là mới mẻ, phần lớn khách nhân đang coi trong này đều vì tò mò, mang lại doanh thu cho sòng không kém với những trận cá cược là bao.
…
Trên đại lục rộng lớn, cỏ cây khắp nơi héo tàn, những khu rừng nguyên sinh xanh tươi trước đó nay chỉ còn lại khói lửa, tà khí bốc lên tận trời xanh. Ớ dưới mặt đất, có vô số những bóng đen rải rác, chúng ăn những gì trong tầm mắt chúng, không phân động vật, thực vật hay con người. Những thứ bị chúng giết qua đều trở thành tà linh cả, số lượng cứ thế nhân lên đến con số khủng khiếp.
Khói lửa kết hợp với tiếng thét vang trời, đoàn binh huyền sư của Hắc Vực đang ra sức đối chiến với những đợt tà tai như thủy triều. Tiếng nguyên tố va chạm xảy ra khắp nơi, con người thì ngày một ít đi trong khi sinh mệnh tà linh như vô tận, hết một con lại tới một con, kết quả chém giết đang dần nghiên về một phía. Việc này bắt nguồn từ chủ nhân của thảm họa này, sinh vật thuồng luồng khổng lồ kia đang giao chiến với đế chủ của Hắc Vực trên tầng mây mù kia.
Gào... Thuồng luồng gầm thét một tiếng, trong miệng nó ngưng tụ tà lực huỷ diệt, phóng thẳng về phía.
Lệ Kình – Thôn Phệ Vạn Lực.
Một con xà ba đầu khổng lồ với toàn thân đen, vảy rồng tử sắc, đuôi rồng cuộn dài quanh người đế chủ, con ngươi đỏ đậm nhìn về phía thuồng luồng.
Dưới mệnh lệnh của đế chủ, nó phóng người về phía ngọn tà lực huỷ diệt quét tới kia, lĩnh trọn toàn bộ công kích đó.
Bùm! Một tiếng xé gió, dư âm vang khắp trời mây. Con xà cùng đạo lực huỷ diệt ấy biến mất, để lại đế chủ toàn thân trang bị áo giáp ngự không đối mặt với thuồng luồng.
Sau lớp mặt nạ ấy là khuôn mặt trắng bệch loan lỗ gần như xương. Hắn ta là Nguyên Đồ, hơn chục năm trước đã từ tiên giới tới đây, dùng thủ đoạn huyết sắc của mình mà thay thế đế chủ trước, nắm giữ toàn bộ Hắc Vực.
“Chết tiệt.” Nguyên Đồ cắn răng thầm rủa.
Ô Long Đao linh có thể hấp thu ngoại lực để chuyển hóa thành của bản thân, nhưng không phải là loại tà lực vốn sinh ra để đối đầu với thiên địa chi lực, hấp thụ nó sẽ dẫn đến hai nguồn lực đối đầu với nhau trong thân thể, từ đó có thể dẫn đến huỷ diệt.
Hắn đã giao chiến với con thuồng luồng này nhiều ngày liền, Ô Long Đao đã sắp đến giới hạn hấp thu, cứ thế này thì hắn sẽ bị tà lực kia chuyển hóa, trở thành tà linh không còn lí trí.
Nhìn con thuồng luồng khổng lồ che đi một khoảng trời này hắn thật cảm khái. Quả nhiên trong sách sử vẫn không thể miêu tả hết sự dũng mãnh của chúng.
Lí do mà Nguyên Đồ lựa chọn giao đấu với con thuồng luồng này không phải vì chúng sinh này nọ mà là vì bản thân hắn. Nếu đám tà linh này cứ thế chuyển hóa con người lẫn sinh vật trên Hắc Vực thì hắn lấy gì nuôi Ô Long Đao bây giờ, cho nên là phải đấu thôi.
Ngoài ra còn một việc quan trọng nữa...
“Bệ hạ, truyền tống trận đã hoàn thành, chỉ cần ngài dẫn dụ con thuồng luồng đến trung tâm Tê Xã, chúng ta lập tức khởi trận.” Một giọng nói phát ra từ trên người con phong tước.
Bỗng một ngọn tà lực phóng tới, Nguyên Đồ phản ứng nhanh mà tránh đi, còn con phong tước xấu số bị thiêu rụi trước tà lực huỷ diệt. Một miếng thịt đó lại mọc ra cái đầu mới, con tà linh ngay lập tức bị hắn lấy tay bóp nát.
Thực lực của con thuồng luồng này không thấp hơn thượng tiên, hắn thật hoài nghi nó chính là một Thánh Ma nữa, bởi sức mạnh huỷ diệt và tà lực đó gần như vô tận, uy lực áp chế đã làm bao nhiêu cường giả dưới trướng hắn đột tử, thành trì bị chấn nát. Năm đó Long Vương và Phượng Hoàng cũng không thể so được. Hắn vẫn may mắn vì nắm chặt Ô Long Đao, không bị uy áp của nó ảnh hưởng.
Bàn tay bao bọc bởi giáp sắt bị đánh nát, để lộ ra các đốt ngón tay như xương trắng. Hắn đưa lên vuốt dọc thanh đao sắc bén.
Lệ Kình!
Nương theo tiếng gọi của chủ nhân, đao linh của Ô Long Đao lần nữa hiện thân, quấn quanh người Nguyên Đồ như hộ chủ, suy tôn một hoàng đế.
Nguyên Đồ cầm thanh đao bằng hai tay, giơ lên đỉnh đầu, lưỡi đao sắc nhọn như cái đầu rắn uốn éo, tập trung toàn bộ ám nguyên tố xung quanh.
Địa Ngục Công Phá!
Nguyên Đồ chém xuống con thuồng luồng một kiếm, kiếm mang phát ra tử quang chém rạch cả tầng mây. Bị một kiếm toàn lực chém xuống chặt đôi cả thân thể, máu thịt văng xuống bên dưới tứ tung.
Gào... Thuồng luồng gầm lên một tiếng đau đớn, vết chém chạy dọc xuống thân nó, để lộ ra lục huyết nhục thân.
Dưới sinh mệnh ngoan cường của tà lực, cơ thể nó bắt đầu phục chế lại. Nhân lúc này Nguyên Đồ bỗng chạy vọt đi, để lại con thuồng luồng phía sau với ánh mắt đầy phẫn nộ.
“Nhân loại... Đứng lại cho ta...” Tốc độ hồi phục quá mức khủng khiếp, trong nháy mắt đó thân thể nó đã tái tạo trở lại. Mang theo sự phẫn nộ mà bám theo Nguyên Đồ.
Vù ù ù ù...
Hai bên truy đuổi trên các tầng mây, thuồng luồng ở phía sau liên tục phóng xuất tà lực tấn công, mỗi lần đều bị Ô Long Đao hấp thu. Nhìn dễ dàng vậy nhưng Nguyên Đồ cảm thấy nó đã sắp đến ngưỡng bão hòa rồi, có lẽ chỉ trong một khắc như vậy nữa thôi là hắn xong đời.
Bên dưới tầng mây Tê Xã, một pháp trận lớn được bố trí trên thành trì rộng lớn, toàn bộ thành trì này giờ đây chỉ sử dụng để khai triển trận pháp này.
Có một lão già đứng giữa đám người ngóng nhìn lên trời mây mù mịt kia.
“Quốc sư quốc sư, ngài ấy về rồi.” Các pháp sư dùng tinh thần lực cảm ứng được có hai luồng nhiệt dao động trên không, lập tức cảnh báo lão quốc sư.
Lão quốc sư gật đầu, dùng huyền lực khuếch trương âm thanh: “Tất cả vào vị trí, chuẩn bị khởi trận.”
Từ binh lính trên cổng thành cho tới những huyền sư bố trí trận, những thành chủ còn sống sót, ai nấy đều như ngưng thở, làm cho cả thành trì này bỗng chốc rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng côn trùng ríu rít.
Ở trên mây mù, một bóng đen vọt xuống làm ai nấy đều dâng lên cảnh giác cao nhất. Theo sau Nguyên Đồ là con thuồng luồng khổng lồ to lớn hơn cả mấy ngọn núi.
“Lập tức khai trận.” Nguyên Đồ quát lớn, giới hạn hấp thu đã bão hòa rồi, không thể chậm trễ nữa.
“Khai trận.” Thanh âm quốc sư truyền xuống, các huyền sư, các thành chủ lập tức rót huyền lực vào trong đó. Đường vân xám xịt của pháp trận khổng lồ bố trí trên thành trì lập tức phát sáng, trận pháp đã được khởi động.
Con thuồng luồng không để ý bên dưới mà chỉ nhắm vào Nguyên Đồ, mục tiêu của mình. Nó há cái miệng rộng, ngưng tụ tà lực.
Nguyên Đồ bay qua khỏi trận pháp mờ nhạt cũng là lúc tà quang huỷ diệt được phóng ra.
Ánh sáng trận pháp truyền tống lóe lên, bao phủ cả ngọn tà lực lẫn thuồng luồng.