Thủ lĩnh của băng cướp tên là Diện Trư, hắn có xuất thân từ tầng lớp đáy xã hội, cha mẹ hắn là nông dân nên không được học hành nhiều, lúc sinh hắn ra chỉ đặt đại cho hắn cái tên đó.
Vì không chịu nổi gia cảnh bần hàn nên từ nhỏ hắn đã bôn ba, phiêu bạt khắp nơi kiếm sống, trải qua gần bốn thập kỉ lưu lạc giang hồ hắn cùng những huynh đệ hắn đã cùng nhau xây dựng cho mình một băng cướp khổng lồ đóng doanh ở các nẻo ngoài cổng thành. Gặp ai chúng cũng đe dọa, cướp bóc không phân giàu nghèo, kể cả những cống phẩm của triều đình cũng có chúng nhúng tay vào.
Băng cướp này rất tinh ranh, đã có những cuộc càn quét từ triều đình nhưng lần nào bọn chúng cũng đào thoát thành công, mãi đến bốn năm trước Hiếu Hoàng đế lên ngôi đã mở ra một cuộc thanh trừng đối với chúng. Các đầu lĩnh của chúng lần lượt ngã xuống, đại bộ phận của băng cướp người thì bị bắt, người thì tự sát, người thì bỏ chạy mãi mãi khỏi vùng đất này.
Diện Trư là tên cầm đầu duy nhất còn sống sau cuộc thanh trừng ấy, hắn đã tập hợp những kẻ còn sót lại thành một tiểu trại nhỏ, hắn học hỏi từ bài học đó, chỉ có tổ chức đánh cướp của các thương gia, nhà quyền quý bậc trung và hay nhắm vào những tốp người lẻ loi đi vào thành. Ngoài ra hắn còn nhắm vào các cô nương, tiểu thư xinh đẹp nữa.
“Khốn khiếp, con trai độc nhất của ta vậy mà lại bị người ta giết, thù này Diên Trư ta không báo thì không phải Diên Trư.” Một giọng nói thô tục vang lên trong căn nhà gỗ trên sườn núi.
Tên đó cơ bắp rắn chắc, râu quai nón rậm rạp, hắn cao gần một ngũ kết hợp với khuôn mặt man rợ, trên mặt hắn có một vết bỏng chéo qua mắt trông vô cùng đáng sợ mà hắn nhận từ cuộc thanh trừng năm xưa. Hắn mặc một cái áo làm từ da hổ quấn chéo qua người càng tôn lên khí chất thổ phỉ của mình.
Hai bên người hắn là hai mỹ nhân thanh tú, nghe thấy tiếng quát của hắn sau khi xem xong mẩu giấy gì đó thì hơi run sợ. Những khi hắn bực bội hoặc là phát tiết lên người mấy cô hoặc là lôi ra chém không thương tiếc. Có người không chịu được đành phải liều mạng chạy trốn, nhưng bị bọn chúng bắt lại thì kết cục còn thảm hơn nữa. Vài lần vài lần như thế khiến họ bỏ đi ý nghĩ chạy trốn, chấp nhận một cuộc sống thấp kém, không lối thoát như thế.
Hắn định đứng bật dậy thì có tiếng âm lãnh ở phía đối diện phát ra: “Ta không có nhiều thời gian, ngươi nên đưa ra quyết định nhanh đi.”
Diện Trư dĩ nhiên quên mất là khách vẫn ở đây, hắn đành nén sự tức giận trong lòng lại, trưng ra khuôn mặt cười cười, vội nói: “Vâng, việc này ngài tìm ta là quá đúng rồi, ta sẽ hoàn thành sớm nhất có thể.”
Một bang chủ kiêu ngạo như hắn mà cũng phải ăn nói khép nép với vị mặc y phục dạ hành trước mặt đây thì hẳn là vị ấy không hề đơn giản, chỉ với khí chất tôn quý tỏa ra từ xương cốt người đó thôi là đã chèn ép ngạo khí của hắn rồi. Nhưng quan trọng hơn là hắn e dè vị cao thủ đứng phía sau vị này, với lại người này chỉ muốn hợp tác với hắn, thù lao tới tận hai vạn lượng vàng lận, một con số quá lớn mà hắn dù có bỏ ra cả đời cũng không thể kiếm được.
Người kia phất tay, khuôn mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, hắn nói: “Ta không thích hứa hẹn.”
“Một tuần... Một tuần ta sẽ hoàn thành.” Diện Trư cắn răng ra giá, hắn ta nhờ một băng sơn tặc làm việc này làm việc đó chắc chắn là có lí do.
Có một băng sơn tặc khác nữa cũng tọa vị tại núi này, hắn không muốn bọn chúng chiếm được phần tốt này chút nào.
“Tốt, ta đợi tin tốt từ ngươi.” Người đàn ông đó phất tay bỏ đi mà không hề đoái hoài gì nữa. Tên cao thủ phía sau cũng rời đi.
Diện Trư ngồi phịch xuống ghế, tay chống cằm như tính toán điều gì đó, nhưng khuôn mặt hắn lúc này vô cùng âm trầm.
Một lúc sau hắn gọi hai thủ hạ vào, hắn ra lệnh: “Ngươi nhanh chóng đi theo Già Lang để áp giải con nhóc khốn khiếp kia về đây.”
“Vâng.” Một trong số chúng vâng lệnh rồi rời đi.
“Còn ngươi, nhanh chóng thông báo cho toàn trại tối nay chúng ta sẽ mở tiệc lớn.” Hắn dặn dò kẻ còn lại.
“Chúng ta ăn mừng vì việc gì ạ?” Tên kia khó hiểu hỏi. Lão bang chủ ngày thường chỉ có tự mình hưởng thụ xa hoa trong khi bọn họ làm việc cực lực, còn chả được ăn no nữa là. Thế mà hôm nay hắn lại ra lệnh cho tổ chức tiệc tùng.
“Sắp tới chúng ta sẽ có cơ hội đổi đời rồi, ta muốn ăn mừng thật lớn, giờ thì đi ngay cho ta.” Hắn không kiên nhẫn trả lời.
Biết là lão ta sắp hết kiên nhẫn, tên kia “vâng” một tiếng rồi cũng rời đi.
Căn phòng trở lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở gấp của hai mĩ nữ, hắn nhìn ra cửa sổ, lúc này mặt trời đã gần xuống núi, khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn, khuôn mặt hắn càng trở nên dữ tợn, hắn lẩm bẩm: “Hừ, ta phải xem thử kẻ giết con ta có bao nhiêu lá gan.” Thù giết con này, hắn mà bắt được kẻ đó hắn nhất định sẽ tra tấn một phen, dùng những thủ đoạn hắn biết để cho kẻ đó sống không bằng chết.
Sự lạnh lẽo vô hình bao trùm quanh căn viện đó.