Minh Hoa đã đi cùng với tên Già Lang này từ trưa đến giờ rồi, bầu trời đã có những đốm sao xuất hiện, đường núi nhiều cây cỏ càng trở nên âm u hơn.
Minh Hoa đã mất hết kiên nhẫn, cô nói: “Ngươi đang lừa ta đúng không?” Nói rồi Già Lang có thể nghe rõ những tiếng “rắc rắc” bẻ tay của Minh Hoa, hiển nhiên cô đã không còn kiên nhẫn nữa, cô ta muốn giết hắn rồi.
Ban nãy bang chủ phái ra một kẻ có võ công cao cường thuộc hàng đầu trong bang nhưng đã bị cô ta trực tiếp miểu sát khiến hắn càng e sợ hơn. Hắn không biết rằng việc mình đang làm có thích hợp không nữa.
Lỡ như... Lỡ như tỉ tỉ của cô ta mà ở trong đó thì càng chọc giận cô ta hơn nữa, nhưng nếu tỉ tỉ cô ta không có, liệu cô ta có hủy diệt cả bang trại không nhỉ?
Hắn đổ mồ hôi lạnh. Bất quá thấy ánh lửa phía trước, hắn mừng rỡ nói: “Thưa nữ hiệp, đã tới rồi.”
Minh Hoa nhìn tới hướng hắn chỉ, cô thấy ở đó có rất nhiều người dưới những ngọn lửa xa hoa, bọn họ người nói người cười trông rất nhộn nhịp.
Minh Hoa không nghĩ ngợi nhiều mà xông thẳng vào đó.
Hai tên canh cửa thấy có người xông vào, bèn ngăn lại, nghiêm giọng: “Đứng lại, mau khai tên.”
Tên đó vừa dứt lời thì đầu bay ra khỏi cổ, Minh Hoa đạp vào người kẻ kia khiến thanh đao trước ngực hắn cũng gãy nứt, cô xông vào trước mặt những kẻ đó, cô nhìn nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm bóng hình của ai đó.
Mọi động tác của họ khựng lại, trước mặt bọn họ là một cô gái thanh tú khoảng tuổi đôi mươi trong bộ y phục màu lam đậm, hai tay quấn đầy băng vải trông như những nữ hiệp giang hồ. Họ nhìn cô một cách rất cổ quái, như nhìn một kẻ ngu xuẩn dám cả gan xông vào đây.
“Không có... Không có ở đây.” Cô thở gấp lẩm nhẩm. Cô không hề cảm thấy khí tức của Thiên Tuệ ở quanh đây
Một tiếng nói lớn lối cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Ha ha, đây chẳng phải là vị nữ hiệp đã giết đứa con trai của ta sao.”
Nói rồi hắn ta nốc hết vò rượu, đẩy hai cô gái trên đùi té xuống, vươn cái thân mình to lớn kia dậy. Hắn nhìn đến khuôn mặt của Minh Hoa thì mê mẩn, đặc biệt là ánh mắt kia, nó hoàn toàn sạch sẽ, không hề chứa bất kỳ tạp niệm nào. Cô thở gấp tức giận khiến khuôn mặt hồng nhuận càng thêm mê người.
“Ha ha, cô nương, nếu chịu ở lại đây với ta thì ta sẽ bỏ qua tội giết con trai ta, còn cho cô nương một cuộc sống giàu sang, thế nào?” Hắn vừa nói vừa đảo ánh mắt nóng bỏng trần tục của hắn khắp người Minh Hoa.
Nhìn vào ánh mắt đó khiến Minh Hoa cảm thấy kinh tởm, nhưng cô còn có chuyện phải làm. Cô quay lại nhìn tên Già Lang khiến hắn rùng mình một cái rồi lạnh lùng nói: “Các ngươi không bắt tỉ ta.” Đó là một câu khẳng định hoàn toàn. Nói rồi cô định đi thì có hơn chục người từ đâu xuất hiện vây lấy cô.
“Ta không thích làm tổn thương những mĩ nữ như cô nương đâu, nên là... Ngoan ngoãn ở lại mà phục vụ ta đi.” Hắn vừa liếm mép vừa nói. Hắn đang tưởng tượng những khung cảnh dâm mĩ giữa hắn và cô.
“Đột nhiên tay của ta rất muốn in dấu lên mặt ngươi, đồ lợn.” Minh Hoa đã sắp bạo nộ rồi.
Nghe đến đây, hắn đã không giữ được bình tĩnh nữa rồi, hắn ra lệnh: “Đâm chân nó cho ta, hôm nay ta phải hảo hảo mà thưởng thức món này. Một tên trong số chúng dùng cây thương định đâm vào chân Minh Hoa nhưng cô giơ chân lên đạp gãy cả thương. Cô tung một đấm ngay mặt hắn khiến hắn bay ra ngoài.
“Ồ, là một con mèo hoang, thú vị.” Diện Trư hắn rất thích chinh phục những cô gái như thế, cảm giác mạnh mẽ bức bách rồi chứng kiến cảnh các cô buông xui, khuất phục rất là sung sướng. Tối nay hắn phải có được cô nàng này.
Thấy không khí trở nên nghiêm trọng, các cô gái đã chạy trốn vào lều ngay.
“Anh em, lên bắt nó lại, nhưng đừng làm bị thương.” Hiển nhiên khi thấy cô ta tung đòn quyết liệt như thế hắn đã biết cô ta khác với những đứa con gái võ công nửa vời trước kia rồi, cô nàng này là một cao thủ.
Nhưng là cao thủ thì sao chứ, một mình cô ta sao có thể đối phó với nhiều sơn tặc dày dặn kinh nghiệm như thế này được.
Tên tiếp theo xông lên định ôm lấy hai chân của Minh Hoa nhưng cô đá thẳng vào mặt hắn khiến cả người hắn va phải gã phía sau.
Tên to con thô lỗ định đấm vào đầu Minh Hoa hòng làm cô ngất đi nhưng cô quay đầu lại bắt lấy nắm đấm kia, cô bóp nát cả nắm đấm của hắn khiến hắn kêu lên “a” lên một cách đau đớn rồi cô dùng tay còn lại đấm thẳng vào mặt hắn, dúi cả người hắn xuống đất, tử vong tại chỗ.
Minh Hoa không muốn dùng tinh tiên lực, cô muốn dùng chính tay không để phát tiết vì bọn chúng dám lừa dối cô khiến cô mất quá nhiều thời gian.
Dòng người cứ liên tục xông lên nhưng tên nào tên nấy dù ngày thường võ công rất khá đều trực tiếp bị miểu sát. Các căn lều bị đập nát cả ra do ảnh hưởng của cuộc chiến.
Minh Hoa ánh mắt lạnh lẽo liếc qua nơi Già Lang đứng. Tâm tình hắn chợt lạnh đi, cô ta đang muốn giết hắn.
“Đại ca, cô ta quá lợi hại, chúng ta không phải là đối thủ của cô ta.” Một kẻ len lén chạy lại nói nhỏ với Diên Trư.
“Lũ vô dụng. Gọi các xích thủ tới, hôm nay bằng mọi giá ta phải bắt bằng được cô ta.” Diện Trư quát lớn.
Minh Hoa chuyển hướng mục tiêu, cô nhắm đến trên người Già Lang, thấy Minh Hoa nhắm vào mình mà phi đến, hắn không nghĩ ngợi nhiều mà quay đầu chạy đi.
Những kẻ cản đường Minh Hoa đều bị miểu sát. Minh Hoa cảm giác gì đó, cô nhanh nhẹn né tránh cái móc xích đánh trượt chân cô, làm nứt một mảnh đá nhỏ.
Tên kia không vì Minh Hoa né được mà nản lòng, hắn quát to: “Các huynh đệ, lên.”
Từng đợt xích sắt quăng vào người Minh Hoa, quá nhiều nên cô không thể né hết được. Cô bị những sợi xích trói lấy hai chân, hai tay, quấn quanh bụng. Cô vẫn rất tỉnh táo.
Minh Hoa vung tay thật mạnh khiến tên trói tay phải cô cả người lẫn dây bay về phía mình, cô đấm thật mạnh dúi đầu hắn xuống đất khiến hắn đột tử.
Minh Hoa cầm dây xích trói tay trái kéo hắn về phía mình, cô vừa định đấm nát đầu hắn thì một quả đấm uy lực tiếp cận gần đầu cô với một khoản cách không thể né tránh được.
Trúng phải nó khiến cô ngã văng ra, dây buộc tóc tuột xuống khiến tóc dài che đi cả khuôn mặt cô.
Người tung đòn là Diện Trư, hắn quá là một cao thủ khi có thể nắm bắt sơ hở nhanh nhạy đến vậy mà.
“Hoan hô, không hổ là thủ lĩnh của chúng ta, chỉ cần ngài ra tay là mọi việc đều dễ dàng.” Già Lang thấy Minh Hoa ngất đi liền nhân cơ hội vuốt mông ngựa Diện Trư.
Sau đó hàng loạt tiếng “hoan hô” vang lên xung quanh, Diện Trư đắm chìm trong sự reo hò của đám thuộc hạ, hắn cảm thấy hình tượng của mình trong lòng lũ thuộc hạ lại tăng cao nữa rồi. Hắn phất phất tay nói: “Hừ, chỉ là một con nhãi mà lũ vô dụng tụi bây cũng phải để ta ra mặt, mau đi xem nó còn sống không.” Hắn đã dùng lực đạo vô cùng lớn, hắn e ngại rằng cô nàng này sẽ bỏ mạng, hắn đã mất nhiều thuộc hạ đến vậy mà.
“Vâng.” Già Lang nhanh chóng đến kiểm tra hơi thở của Minh Hoa, ngay khi hắn đặt ngón tay vào trước mũi cô thì...
Một bàn tay mạnh mẽ bóp lấy mặt hắn, hắn hoảng sợ định rút ra thì bàn tay ấy bóp chặt lại, cả cái đầu hắn chảy đầy máu. Minh Hoa từ từ đứng dậy, lúc này cảnh tượng này đã làm Diện Trư hơi sợ hãi rồi, hắn vô thức lùi lại sau một bước.
Cô vứt cái thân xác của Già Lang qua một bên, đầu cô hơi nghiêng, cô bẻ cổ qua lại “rắc rắc”, tiếng bẻ cổ ấy rơi vào tai bọn người xung quanh như làm tim họ bị trật một nhịp. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn về hướng của Diện Trư.
Hắn bỏ qua sợ hãi, quát lớn: “Còn đợi gì nữa, xích cô ta lại.”
Hắn vừa dứt lời thì từng ngọn đá sắt nhọn nhô lên khỏi lòng đất đâm mạnh qua cơ thể của những kẻ xung quanh cô. Cô phá tan các sợi xích ra.
“Ngươi... Ngươi là... Phù thủy.” Hắn lắp bắp nói. Trước mắt hắn cô ta có thể thi triển thần thông triệu hồi đất đá công kích thì chắc là phù thủy rồi, tình thế của hắn lúc này hết sức nguy hiểm.
Bọn còn sống kia cũng thấy cô ta vô cùng nguy hiểm, bọn chúng bắt đầu chạy tán loạn đi, bỏ mặc tên thủ lĩnh.
“Lũ khốn tụi bây quay lại đây cho ta.” Hắn gầm lên một tiếng sợ hãi song nhìn đến Minh Hoa khuôn mặt âm trầm đang bước lại gần, cả người cô, hai tay cô chảy đầy máu của các thuộc hạ hắn, cô lúc này như một ác ma vậy. Hắn rất muốn chạy nhưng không hiểu sao chân hắn lại trở nên mềm nhũn cả ra.
Cô ta võ công đã quá cao cường rồi, lại còn là phù thủy nữa chứ, hắn cảm thấy hơi thở tử vong quanh người mình rồi.
Hắn té xuống nhưng vẫn lết lết lùi ra sau, vừa nói: “Tha... Tha cho ta, cô muốn gì, ta cũng đáp ứng hết, tha... Tha cho ta đi.”
Lúc này hắn không quản cái gì là tôn nghiêm nữa mà ra sức cầu xin cô. Dáng vẻ hắn vô cùng chật vật, còn đâu vẻ ngạo nghễ bá đạo như ngày thường nữa.
Nhìn đến dáng vẻ co ro kia, Minh Hoa vẫn lạnh lẽo mở miệng: “Ngươi... Tên gì?”
“Diện... Diện Trư ạ.” Hắn run rẫy đọc tên mình. Hắn không hiểu tại sao cô lại muốn biết tên mình.
“Diện Trư à... Quả là cha nào con nấy.” Cô vừa dứt lời thì đầu hắn bay ra khỏi cổ, từ nay về sau sẽ không còn sơn trặc Diện Trư nào hoành hành ở sườn núi này nữa rồi.