Dưới bầu trời đen tĩnh mịch, một cô gái toàn thân toàn là máu đỏ, xung quanh cô xác chết của bọn sơn tặc rất nhiều, nhưng ánh mắt Minh Hoa vẫn vô cùng sáng sủa, lãnh đạm, có phần dửng dưng.
Trải qua một tràn chém giết khiến cho khí huyết trong người Minh Hoa sục sôi, cô lắc lắc đầu mình qua lại để tỉnh táo hơn.
Các cô gái núp trong lều sợ hãi, cả quá trình đó ánh mắt Minh Hoa không hề dao động, băng khoăn tí nào, ra tay cực kì dứt khoát.
Có một cô bé tuổi chừng bảy, tám. Trên người cô bé mặc y phục thêu bằng vải rất xa hoa nhưng đã hơi cũ, chắc do cô bé bị bắt như những nữ nhân khác nên mới thế. Cô bé đánh bạo đi tới chỗ Minh Hoa, thấp thỏm nói: “Cám... Cám ơn tỉ.”
“Hử?” Minh Hoa quay qua nhìn cô bé, cái nhìn khiến cô bé hơi run sợ nhưng cô bé vẫn can đảm nói tiếp: “Cám ơn tỉ đã diệt trừ bọn chúng ạ.”
Cô bé mải chơi nên bị bọn chúng giết hết thuộc hạ, bắt cô vô đây đã hơn một tháng rồi, cô ngày nào cũng sống trong sợ hãi, nhìn đến những nữ nhân bị bọn chúng dày vò, cô tuyệt vọng khi nghĩ về tương lai của mình. Mãi đến đêm nay khi nhìn đến những tên đó lần lượt bị Minh Hoa giết cô, tuy hơi sợ Minh Hoa nhưng cô cảm thấy bọn chúng rất đáng chết.
Ánh mắt cô bé rất sạch sẽ, không hề có ý nghĩ gì hết khiến Minh Hoa bỏ xuống cảnh giác của mình, những nữ nhân kia thấy vậy cũng cúi đầu cảm tạ Minh Hoa rồi rối rít chạy đi, họ sợ cô sẽ ra tay với họa, họ vẫn chưa muốn chết.
“Có phải... Có phải tỉ tỉ của tỉ mặc một bộ y phục trắng với mái tóc dài không ạ?” Cô bé thấp thỏm nói.
“Cái gì? Tỉ... Tỉ ấy đang ở đâu?” Minh Hoa vội vàng đặt tay lên vai cô bé gặng hỏi.
“Thưa... Tỉ ấy bị quân đội triều đình đưa vào trong thành kia.” Vừa nói cô bé vừa chỉ chỉ tay về phía một hướng.
“Cảm ơn.” Minh Hoa cảm tạ một tiếng rồi định phi đi ngay nhưng có một bàn tay níu góc áo cô lại.
Minh Hoa quay đầu, mắt không kiên nhẫn nghe cô bé đó nói tiếp: “Tỉ tỉ cho ta đi với, ta bị bọn họ bắt, gia đình ta cũng ở trong đó.”
Nhìn đến ánh mắt đó làm Minh Hoa cũng hơi mủi lòng, dù sao cũng tiện đường... Mà quên mất, cô đâu có biết đường, cô quyết định nói: “Được rồi, vậy muội dẫn đường cho ta.”
Nghe đến đây cô bé vui sướng, mừng rỡ, cô sắp được về nhà rồi. Cô bé nắm chặt tay Minh Hoa “vâng” một tiếng, không chịu buông rồi đi cùng cô.
…
Một khắc sau khi Minh Hoa dẫn cô bé kia đi thì có một bóng đen xuất hiện tại sơn trại của Diện Trư, nhìn đống đổ nát đó cùng xác người chất đầy ra đất một hồi. Hắn cất bước đi qua những xác chết, thấy một cơ thể bị mất đi cái đầu, mặc một bộ áo da hổ, hắn liền biết cơ thể đó là của Diện Trư.
Chủ nhân nhận ra một cô bé lẩn trong đám tù nhân của lũ sơn tặc này, hắn định dùng cô bé vào kế hoạch của mình nên mới sai hắn trở lại đây dò xét xem, nhưng như thế này thì...
Hắn lẩm bẩm: “Chủ nhân sẽ không thích điều này tí nào.” Là thế lực nào có thể một đêm diệt được đám sơn tặc đã nổi danh nhiều năm như vậy chứ? Cái này hắn phải trở về bẩm với chủ nhân rồi.
Hắn phi thân đi vào màn đêm, những chiếc lá rơi xuống, những ngọn gió thổi khẽ qua hòa cùng mùi máu, mùi xác chết bốc lên khắp nơi.
Chỉ qua một đêm mà một doanh trại ồn ào, đồ sộ ngày nào đã trở nên tan hoang như thế rồi. Quả là thế sự vô thường.
…
Minh Hoa dẫn cô bé đi vào cổng thành, lính canh cổng thấy có người liền chặn lại, cô bé đi theo Minh Hoa ra nói chuyện với họ, lúc này họ mới cho qua, còn cử thêm lính ra hộ tống hai người.
Cô bé này tên là Đào Thanh Loan, cháu nội của một vị quan Chi hậu trong triều đình. Do hơn một tháng trước ra ngoài du ngoạn nên không may bị sơn tặc bắt đi, làm cho Đào gia đứng ngồi không yên, phái rất nhiều nhân lực ra tìm kiếm tung tích cô bé, rất may mắn là Minh Hoa đã cứu được cô bé.
Hai người được hộ tống đến Đào gia, đó là một nơi rất rộng, ở đằng trước có hai con lân sư canh cổng, cánh cổng lớn màu đỏ sẫm khắc hai chữ “Đào gia” bằng bạc, nhìn từ xa vào có thể thấy rõ các dốc mái thẳng, đao cong cùng các ngói lưu li chi chít, ở dưới mái đính các đèn lồng trông vô cùng cao quí.
Trong một căn phòng trang trọng có những tiếng khóc nấc nhỏ nhẹ phát ra nhưng thường lệ
“Diễm Lệ à, nàng đừng buồn nữa, ta chắc chắn sẽ mang con bé về sớm thôi.” Một người đàn ông trung niên đang dỗ dành một người phụ nữ đang ôm mặt khóc.
Người đó vào giờ này mỗi ngày đều đau buồn mà rơi lệ, bà không chịu ăn uống gì hết khiến thân thể càng thêm tiền tụy. Tiếng nức nở vang lên mà khiến cho người đàn ông phải đau buồn. Cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của đứa con gái của hai người, nếu để phụ thân hắn biết được thì không biết người sẽ làm ra những gì nữa, ông ấy thương Thanh Loan nhất nhà mà.
“Hầy...” Người đàn ông thở dài một tiếng. Ông thậm chí còn nhờ cả những người trong tộc, những người mà ông quen biết để giúp đỡ nhưng đã hơn một tháng trôi qua cũng không có tung tích gì hết. Ông rất e sợ rằng mình sắp phải đối mặt với tin tức tồi tệ nhất.
Bỗng có một hạ nhân vội vàng chạy vào, hắn đứng trước mặt người đàn ông ấy, bẩm: “Bẩm lão gia... Tiểu thư... Đã tìm thấy tiểu thư rồi ạ.”