_Lam Phong, để mình giải thích, mình không có ý cho Yến Nhi…
_IM ĐI.
Lam Phong tức giận quát nhỏ Diệu làm nhỏ ta rưng rưng nước mắt, sau khi lấy lại được tinh thần, Lam Phong đuổi theo nó, trước khi đi, cậu không quên nói một câu:
_Tôi tin cậu.
Sau khi nghe Lam Phong nói như vậy, Diệu quỳ xuống và cười, một nụ cười cay đắng:
_Tại sao tôi không quên được cậu chứ?
Nó chạy, chạy, chạy và chạy, nó cứ chạy mà không biết phương hướng, nó không hiểu sao những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi, đáng lẽ nó nên cảm thấy vui vì Lam Phong đã có người cậu thích, nhưng nó…
_Yến Nhi, để mình giải thích.
“Sao vậy Yến Nhi? Mày khóc trước mặt cậu ấy mà coi được sao? Bình tĩnh lại nào, bình tĩnh, bình tĩnh…”. Nó cố gắng an ủi chính mình nhưng không được, càng an ủi bao nhiêu, nước mắt càng ngày càng rơi làm Lam Phong không thễ không nói ra lời được, cậu định mở miệng thì nó nói:
_Sao cậu còn đứng đây? Nếu cậu đứng đây thì cậu sẽ bị bạn gái hiểu nhầm cậu với mình có gì đấy.
_Mình tự chối cậu ấy rồi.
_Cậ..
_Mình không thích cậu ấy, người mình thực sự thích là người khác cơ, nên cậu đừng buồn nữa, đừng đổ lỗi cho chính cậu được không, mình không thích cậu buồn đâu.
Đứng chết lặng trước câu nói của Lam Phong, một phần vui xen lẫn lo lắng, nó định hỏi Lam Phong rằng người Lam Phong thích là ai thì bị Thiên Anh chen ngang.
_Yô, Lam Phong đi ăn ramen thôi, tui đãi ông.
Bây giờ Lam Phong thì lại đứng chết lặng khi Thiên Anh tới, cậu định tỏ tình với nó thì con ma Thiên Anh nhảy vào làm rối hết.
_A, Thiên Anh, ngày mai là ngày cuối cùng….
_...
_Ê, bà làm gì ở đây vậy hả Yến Nhi? Làm tui kiếm bà mãi…ê. Lam Phong, con trai gì mà cầm tay con gái giữa ban ngày ban mặt vậy hả?
Khi nhận biết được mình đã cầm tay nó được mấy phút rồi(lập kỉ lục), cậu đỏ mặt bỏ tay nó ra khi nghe Tuyết Mai nói, về phần “ai kia” thì có lẽ hơi buồn khi Lam Phong bỏ tay nó ra, Tuyết Mai đứng đó lấy tay che miệng cười mờ ám “vui bà cố luôn đó, không ngờ ông Lam Phong định tỏ tình với bã luôn chứ? Nếu như Thiên Anh mà không đến thì có lẽ…”. Nghĩ đến đoạn này tự nhiên Tuyết Mai lại cảm thấy tức giận, tiện chân cô đá một cú đau điếng vào chân Thiên Anh, Thiên Anh cảm nhận được sự đau rồi lấy tay khãi chân không biết con nào đang cắn mình.
Sáng hôm sau, cả đống học sinh ở trường Nguyễn Huệ tập trung để nghe “tụng kinh” về ngày tết dài ngoằng ngoặc.
_ “OÁP”
Bỗng nhiên một cái ngáp làm đứt đoạn cuộc nói chuyện giữa nó và Mỹ Như, nó quay qua chỗ phát ra tiếng động kì lạ, rồi cười:
_Có vẻ bà không thích ngày sơ kết nhỉ?
_Tất nhiên, nghỉ hè thì nghỉ đại luôn đi, bày đặc tụng kinh nữa chứ, xem mấy trường kia họ có đọc như trường mình đâu.
Mỹ Như quay qua Tuyết Mai rồi cười:bg-ssp-{height:px}
_Ê, hè này bà có qua nhà Yến Nhi không?
_Tất nhiên là có rồi quay sang chỗ nó tui dẫn ỗng đến nhà bà có được không ha?
_Ỗng? ý bà là ai? – Khó hiểu trước câu nói của Tuyết Mai, nó hỏi làm Tuyết Mai cười như điên.
_Ỗng là LAM PHONG đó.
Đang giả vờ lắng tai nghe ông thầy hiệu trưởng tụng kinh thì Lam Phong bỗng nghe ai đó nhắc đến tên mình, quay qua chỗ phát ra tiếng động lạ, cậu thấy Tuyết Mai đang tám với nó, giật nãy mình cậu quay xuống chỗ Mỹ Như nói thầm:
_Ờ…hồi nãy cậu có nghe Tuyết Mai và Y…Y..ến N..hi nói gì về mình không?
Mỹ Như cười:
_Ừm, có!
_Là cái gì vậy?
_Thì chỉ là chuyện bình thường thôi, Tuyết Mai nói là hè bã sẽ qua nhà Thiên Anh trước rồi qua nhà cậu ý mà.
_Thế à…
Nói đoạn, Lam Phong quay lên rồi tiếp tục công việc giả vờ lắng nghe bảng tụng kinh dài ngoằng.
tiếng
tiếng
Rồi tiềng…. mà vẫn chưa đọc xong cái bảng tụng kinh, mỗi học sinh đều ngáp, uể oải, chán nản.
_Ôi khi nào về vậy h rồi còn gì nữa
_Chán quá đi…
_Ôi trời nắng như thế này da mình sẽ cháy mất, mau mau đi thầy ơi, đọc mau lên…..
Bỗng nhiên chỉ với một câu của thầy Hiệu Trưởng đã làm cho tất cả các học sinh quên hết sự chán nản, mệt nhọc,…
_Tôi chúc các em có một lễ hội hè tuyệt vời, nhớ coi bài vở đấy, các em về đi.
Nói xong, thầy Hiệu Trưởng chưa kịp bỏ cái míc cờ rô xuống bàn thì mấy bọn học sinh tan rã như kiến vỡ tổ.
Ở trước cổng trường, nó đang chờ ai đó.
_A, Diệu…mình…
_Mình cũng có chuyện muốn nói với cậu.