Chờ ọi học sinh trong trường ra về hết, nó và nhỏ Diệu cùng nhau vừa đi vừa nói chuyện.
_Xin lỗi nhé, do mình mà cậu bị Lam Phong từ chối, nhưng mà lần sau Lam Phong sẽ trả lời một câu chính đáng cho cậu thôi.
_Cậu ngốc thật.
_Hả?
_Cậu ấy đã từ chối mình thẳng lừng nhưng mình vẫn quyết nói thêm một lần nữa để có cơ hội cậu ấy thay đổi ý kiến nhưng mà cậu ấy đã có người cậu ấy thích rồi, chắc hẳn cô gái đó quan trọng đối với cậu ấy lắm hay sao ấy, cậu ấy còn quát mình nữa mà.
Nhỏ Diệu vừa nói vừa đá cục đá bên đường, còn nó thì thở phào nhẹ nhõm khi nghe nhỏ Diệu nói vậy.
_Thực ra mình và Lam Phong là anh em.
Khi nhỏ Diệu vừa mới dứt lời, nó đứng yên không bước nữa. Nó không ngờ rằng nhỏ Diệu là em/chị của Lam Phong mà dám yêu Lam Phong. Thấy biểu hiện của nó, nhỏ Diệu bật cười:
_Cậu đừng có làm biểu hiện đó chứ, thực ra mình mới biết thôi, khi nghe tin đó mình cũng sốc lắm, mình đã khóc…
Nói đến đây, nhỏ Diệu không thễ nói tiếp vì bị cái gì đó làm bít cổ họng không thể nói ra được, nó hiểu được cảm giác của nhỏ Diệu vì nó đã từng trải qua khoảng thời gian giống và y hệt giống nhỏ Diệu, nó lấy tay đặt lên vai nhỏ Diểu rồi an ủi:
_Không sao đâu, đâu có ai biết chuyện xảy ra nhanh như vậy.
_Chiều mai, mình sẽ đi ra mắt, cậu có đi với mình không?
Nó ngạc nhiên, nó hỏi:
_Đi ra mắt là sao? Mới được có t mà đi ra mắt rồi sao?
Nhỏ Diệu cười nhẹ:
_Đi ra mắt chán lắm, toàn phải gặp mấy bọn con trai mình không thích, chán ghê luôn.
_Nhưng mà như vậy đâu có liên quan gì đến mình chứ, với lại mình mà đi thì sẽ phá hỏng việc ra mắt của cậu quá.
_Không sao đâu, đi ra mắt như là một buổi dạ hội bình thường thôi, hình như là có Lam Phong đi nữa đấy, sao cậu không tận dụng cơ hội này để diện đẹp trước mắt anh ấy nhỉ?
Khi nghe nhỏ Diệu nhắc đến Lam Phong, mặt nó bỗng nhiên đỏ lên, nó không hiểu tại sao, chỉ là tên của cậu thôi mà, làm gì mặt nó phải đỏ như vậy chứ?, nó lí nhí:
_Ưm…nhưng mình đâu có được mời chứ…
_Nè!
Nhỏ Diệu chìa ra một tấm thiệp mời được in rất tỉ mỉ và sang trọng, nó lấy hai tay đỡ lấy tấm thiệp từ tay nhỏ Diệu, bây giờ nó rất vui vì được kết bạn với nhỏ Diệu.
_Cậu nhớ đến và diện mạo phải đẹp vào nghe chưa? BYE.
Nhỏ Diệu vừa chạy vừa vẫy tay nói và chạy thẳng vào căn hộ to lớn.
Bây giờ chỉ có nó đi trên con đường vắng bóng người qua lại. Trời dần dần tối, bóng nó được chiếu lên những căn nhà nhỏ nhắn và xinh xắn, không gian bây giờ rất yên tĩnh, nó có thễ nghe từng bước chân nó đi, từng bước, từng bước một để về căn nhà nó.
Két
Tiếng phanh xe phá tan bầu không khí yên tĩnh nó yêu thích, người trong xe hạ kính xuống rồi nói:
_Bé risa lên xe anh chở về này.
_A, anh.
------------------------------------------------------------------------------------
Hồi nhỏ tôi rất thích đi chơi nên sáng nào cũng dậy sớm và chơi cùng anh người hầu tôi thích, anh ấy bằng tuổi tôi nhưng vì anh ấy cao hơn tôi và sinh trước tôi mấy ngày nên tôi và anh ấy thống nhất gọi là anh-em. Anh ấy là người đã cướp trái tim tôi từ lúc tôi sắp lên cấp . Tưởng như tôi và anh ấy sẽ lại chơi cùng nhau với những ngày tuyệt vời nếu không có ngày này.
Trong lúc tôi đang chơi với anh ấy thì ba tôi gọi anh ấy có chuyện muốn nói và đuổi tôi lên gác.
Chờ cho cả hai cùng vào phòng tôi áp tai vào cửa để nghe ngóng.
phút
phút
phút.
Không thể nào, tại sao lại vậy chứ, anh ấy…là anh trai ruột của tôi sao?
_Yến Nhi, con ngồi đây làm gì vậy?
Tôi lấy hai tay áp lên tai rồi chạy lên phòng, nước mắt vô ý thức cứ rơi làm tôi không thễ lau hết.
Cho đến khi tôi bước vào cấp thì tôi đã hiểu hết được tất cả…
-------------------------------------------------
Chiếc xe dừng lại trên vỉa hè để chờ nó lên xe.
_Anh có thễ đi bộ với em được không?
_Ờ, chờ anh tí...
“Tút tút…ông fen có thễ chạy chiếc xe này về nhà được không zạ?...ờ…ờ…trên đường tôi có gặp risa nên…ừm…ừm…đừng coi thường tôi như trẻ con chứ…”
Trong tích tắc đã có người đến rồi “lôi” chiếc xe đi thẳng để lại nó với anh nó.
_Đi thôi.
Làm theo lời nó, anh nó đi theo nó, nhìn dáng đi của nó làm anh nó nhớ đến khoảng thời gian ngày xưa.
_Em lớn rồi nhỉ, Risa?
_Ừm…
Về đến nhà, anh nó thở dốc đến nơi.
_Ôi trời ơi, Quốc Việt con có sao không vậy? sao lại đi bộ chứ?, mặt mày xanh xao quá…
_Do risa…hộc hộc…bắt con đi bộ…hộc hộc…
Nó cười hiền lành sau khi gần giết anh nó.
_Con đâu có bắt, do ãnh không biết con chọc thôi…
Không phản kháng, anh nó trơ trơ nhìn nó không biết nói gì.(Tâm phục khẩu phục ý đồ của nó)
_Thôi con lên phòng đây.
Nói xong nó định lên phòng thì bị một người chặn đường.
_Ê, định đi đâu đó, nghe đây nói cái đã nào.
Mặt nó nhăn nhó khi nhìn thấy thằng anh khùng khùng đứng chặn đường nó, nó nổi cáu:
_Để cho em đi nào, tránh ra.bg-ssp-{height:px}
_Không tránh đó thì sao? Định làm gì anh hả?
_Mẹ…
_Hòa…để cho em nó đi đi con…-Mẹ nó nhăn nhó nhìn anh nó.
_Xí…
Anh nó mở rộng đường đi cho nó đi, nó nhảy chân sáo lên phòng làm anh nó muốn đấm nó một cái.
_Công nhận chỉ được có năm mà Yến Nhi lớn thật đấy ha anh Hòa.
_Lớn cái con vượn, anh thấy nó nhỏng nhẻo mẹ hơn thì có.
_Ê, có đi buổi gặp mặt của nhà họ Trần không?
_Buổi gặp mặt chọn rể cho con nhà đó hả? đi thì đi cho có lệ thôi chứ anh không thèm đâu.
_Còn em thì có hứng đấy.
_Chú mày có hứng thì phải, ở Mỹ toàn được mấy bọn con gái mê như điên mà.
_Ha ha, em đi tắm đây.
Nói xong Quốc Việt đi thẳng vào phòng tắm.
--------------------------
Sáng hôm sau, ở một tiệm cà phê gần nhà nó. Rầm
_Chời ơi, cái bà này…khi nào bã và ông Lam Phong mới quen nhau đây, tui chờ lâu lắm rồi đó nha…
_Tuyết Mai, mọi người đang nhìn mình đấy, bà nói nhỏ nhỏ thôi…
Tuyết Mai giận dữ cầm ly nước rồi uống cạn, bỗng nhiên một bóng đèn lóe sáng trong đầu cô.
_HAHAHA TA ĐÃ NGHĨ RA CÁCH HAHA…
Một lần nữa Tuyết Mai đập bàn rồi la lớn lên làm mọi người trong tiệm cà phê đều đổ dồn ánh mắt nhìn cô, Tuyết Mai xấu hổ quá cúi đầu xuống:
_Xin lỗi mọi người, tôi thành thật xin lỗi.
Sau đó mọi người dần dần quay về việc cần nói và uống tiếp ly nước mình đang còn uống dỡ.
_Chuyện gì mà bà la lớn dữ dzậy?
_Tui đã nghĩ ra cách dụ bà Yến Nhi rồi…xì xào…thì thầm…thì thầm…
_Hả? bà có chắc mí ỗng bã sẽ quen nhau bằng cách đó không? Cách đó bạo quá…
_Cách của tui thì sẽ không bao giờ bị….bà…Yến Nhi…
Đang nói đoạn thì Tuyết Mai thốt lên khi nhìn thấy nó đang cặp kè với một thằng con trai nhìn rất bảnh không kém gì Lam Phong.
_Bà Yến Nhi sao? Chẳng lẽ bã…
_Gừ vậy mà bã nói bã thích Lam Phong à…chờ đó…A Yến Nhi, chào bà, tình cờ quá.
Khi nhìn thấy mấy bọn bạn bè nó đang nhìn nó chằm chằm như muốn ăn thịt nó, nó định nói thì thằng con trai đi với nó chặn nó nói trước:
_Ê, chào hai em, các em là bạn risa à, dễ thương ghê, có bạn trai chưa?
Khi nghe tên con trai đi với nó tán tỉnh, hai cô nàng nhà ta nghe mà buồn ói, Tuyết Mai giả vờ cái giọng coi thường:
_Tụi đây có chủ hết rồi (Trời ơi mong Thiên Anh có đây ghê), ê Yến Nhi ai đây hả?
_Đó là anh tui đấy. – nó hiền lành trả lời không hiểu Tuyết Mai và Mỹ Như đang nghĩ gì. Mỹ Như nghi ngờ:
_Ê, anh trai mà cười vui vẻ như người yêu vậy hả? anh gì lạ vậy.
_Thì tụi này từng là người yêu từ hồi cấp rồi mà…
Tuyết Mai và Mỹ Như đã bị sốc khi nghe nó nói vậy, hẹn hò từ hồi cấp ? Anh em mà vậy hả?
_Yến Nhi, em nói quá rồi đấy, em làm mấy bạn em tưởng em đang nói thật đấy.
_Là…nói đùa thôi sao? S..sa…sao sung dữ dạ?
Thế là nó, anh nó với mấy bọn Tuyết Mai và Mỹ Như nói chuyện rất hợp gu cho đến trưa.
_BYE nha.
_BYE.
Chào tạm biệt hai con bạn rồi ra về, nó với anh nó định vào tiệm cà phê để giết thời gian đến tiếng rồi về, tự dưng gặp bà tám thế là tám đến trưa mới về luôn chớ.
_Buổi gặp mặt của nhà họ Trần, em đi không?
_Có, họ mời mình đi mà không đi nhìn sao sao ý.
Ở biệt thự họ Trần:
_Sao anh phải đi cái buổi gặp mặt quái quỷ đó chứ, em muốn thì đi mình đi.
_Nhưng mà đi mình chán lắm, với lại em đã từng thích anh nên…
_Thôi được rồi, nhưng chỉ lần này thôi nghe chưa?
Lam Phong chán nản đồng ý điều kiện của em mình(nhỏ Diệu đó).
Chiều, khoảng giờ ở một nhà hàng sang trọng của nhà họ Trần.
_Á, bà Yến Nhi, bà cũng được mời đi xem buổi gặp mặt à?
Tuyết Mai ngạc nhiên nhìn nó chằm chằm, ngắm ngía nó từ trên xuống dưới xong cô la lên:
_Bà muốn tỏ ra xinh đẹp trước mặt Lam Phong đúng hơm?
_Có phải đâu, tự nhiên Diệu đến nhà tui rồi trang điểm xong đâu đó rồi bỏ về làm tui không hiểu gì hết á.
_A, Yến Nhi, cậu đến rồi à, mình chờ cậu lâu lắm rồi đó.
Nhỏ Diệu vẫy vẫy tay ra hiệu cho nó.
~Hết Chương~