Công trình mở rộng trên Ngọc Sơn chưa bao giờ dừng lại, mỗi năm qua đi, kiến trúc vốn có lại không đủ dùng nữa, cho nên lần này Vân Chiêu định dọn nguyên đỉnh núi mé trái, lấy thêm đất xây phòng ốc.
Sau một tràng tiếng nổ lớn, dân phu đi vào công trường, vận chuyển đi những tảng đá lớn, sau đó đục lỗ, nhồi thuốc nổ, lại một tràng tiếng nổ, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Đỉnh núi nhỏ đã bị phá non nửa rồi, thêm một tháng nữa thôi, nó sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cảnh trí của Ngọc Sơn, thành mảnh đất bằng phẳng.
Mỗi khi trăng lên, chiếu qua đỉnh núi nhỏ này, rất có ý cảnh tê ngưu vọng nguyệt, ở nơi khác chắc sẽ được trân trọng, song thư viện Ngọc Sơn là chỗ đề cao sự thực dụng, phần đông nghĩ thế này, một con tê ngưu thì ngắm trăng làm cái quái gì, thật vô nghĩa, ban ngày lại che mất ánh nắng chiếu vào thư viện, nhất là mùa đông, cái bóng đen của nó bao phủ cả thư viện, cho nên học sinh thư viện chẳng ai thích.
Từ tiên sinh năm nay trông trẻ hơn nhiều, chủ yếu là do chịu sửa sang ngoại hình bỏ bê bao năm, râu tóc gọn gàng, ăn mặc bớt luộm thuộm hơn, phong thái càng hơn người, tay bế nhi tử Từ Viễn Phương chưa đầy một tuổi, từ xa quan sát công trường rồi quay về thư phòng.
Trương Hiền Lượng vẫn cái bộ dạng cau có ai cũng ghét đó:” Nên giao nó cho mẫu thân trông coi, nam nhân mà suốt ngày bế con là sao, mất mặt.
”Từ tiên sinh lắc đầu:” Nam nhi không nên lớn lên trong tay phụ nhân.
”“ Viễn Phương vẫn đang ở tuổi mơ hồ, sao biết khác biệt nam nữ?”“ Thì trước tiên tạo thành thói quen cho nó.
”Trương Hiền Lượng nghe vậy là hiểu rồi: “ Ông đặt kỳ vọng lớn vào đứa bé này.
”“ Đại biến cách mấy trăm năm mới có ngay ở trước mắt rồi, nam nhi không thể thiếu hào khí.
Lý Hồng Cơ đã khởi binh, Trương Bỉnh Trung sao chịu nhẫn nhịn nữa, đám La Nhữ Tài sẽ nhân cơ hội trở mặt, đám tặc khấu đã qua được thời điểm gian nan nhất, sẽ nhảy vào chia phần.
” Từ tiên sinh sờ chén trà, thấy sữa trâu ủ trong chăn đã ấm, cho nhi tử uống, đặt lên giường mềm, đắp chăn cho nhi tử, vừa khẽ vỗ vỗ người ru ngủ vừa nói chuyện với Trương Hiền Lượng:Trương Hiền Lượng rất tán đồng lời này, vuốt râu nói:” Chúng ta không nên ngủ đông nữa chỉ hai năm nữa thôi, toàn bộ Quan Trung sẽ hoàn toàn quen với sự thống trị của chúng ta, giờ là lúc nên mở rộng xung quanh, nếu không ta nghe khẩu hiệu của Lý Hồng Cơ, e là thành thế lửa cháy đồng hoang, chúng ta không bố trí sớm sẽ bị cuốn vào đó.
”“ Đúng thế, trước kia Lý Hồng Cơ chỉ là tên tặc khấu gây họa loạn mà thôi, lần này chí hướng của hắn không nhỏ, không rõ rút được kinh nghiệm thất bại trước kia, hay là tìm được quân sư tốt rồi, dù sao chúng ta cũng không thể vùi đầu mà phát triển như trước nữa, phải có thay đổi tương ứng thế cục biến hóa thôi.
”“ Chí hướng Vân Chiêu lớn tới đâu có thể thấy qua hành động lần này rồi, một bên là đất Hà Nam đã biến loạn khắp nơi, một bên là đại quân Kiến Nô chia ra lui về thảo nguyên, mang theo bách tính Sơn Đông, lão phu muốn xem y lựa chọn thế nào, có phải là hùng chủ đáng cho lão phu phục vụ hay chỉ là một kẻ dã tâm khác.
”Từ Nguyên Thọ nhìn nhi tử đã ngủ say, rút tay lại không nói gì, nói tiếp tới đề tài không ai muốn nhắc tới, trong mười vạn đại quân Kiên Nô rút khỏi Đại Minh, sẽ có chừng ba vạn rút lui theo Trương Gia Khẩu.
Muốn chặn lại đám người này không dễ.
Vì Cao Kiệt chỉ có quân hỗn hợp kỵ bộ, Lý Định Quốc có kỵ binh, Tiền Thiểu Thiểu có hộ vệ, hai vạn dân tráng của Trương Quốc Trụ, một vạn kỵ binh Mông Cổ không ai dám hoàn toàn dựa vào.
Đó là toàn bộ lực lượng của huyện Lam Điền ở thảo nguyên.
Nghe có vẻ không ít, nhưng người thực sự có thể tử chiến tới cùng chỉ chưa tới , còn toàn là tinh nhuệ tốn bao tiền bạc công sức bồi dưỡng của huyện Lam Điền, một khi chiến đấu, tổn thất sẽ rất lớn.
Kể cả Vân Chiêu có né tránh cũng khó trách y, nhưng lựa chọn của y lúc này thế nào, thực sự sẽ cho thấy chí hướng thực sự cũng như bản lĩnh của y.
Có lẽ Vân Chiêu lúc này rất đau đầu.
Vân Chiêu chẳng đau đầu gì hết, kỳ thực sớm ra quyết định rồi, thành Quy Hóa muốn có chỗ đứng ở thảo nguyên thì không thể thiếu một cuộc chiến.
Cao Kiệt, Lý Định Quốc là hai đại tướng mạnh mẽ nhất mà Vân Chiêu có trong tay lúc này, cả hai đều tới thảo nguyên rồi, không thể không đánh.
Mệnh lệnh đã đưa ra, chỉ còn xem biểu hiện của Cao Kiệt, Lý Định Quốc, Trương Quốc Trụ, Tiền Thiểu Thiểu ra sao nữa thôi, giờ cầu thần khẩn phật cũng vô ích, dù lo trọc cả đầu cũng chẳng được việc gì.
Cho nên sau khi chuẩn bị xong cả kế hoạch ứng phó với thật bại lẫn thành công, Vân Chiêu chẳng để ý tới thành Quy Hóa nữa, toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho đại hôn.
Thành thân vốn là chuyện vô cùng riêng tư, nhưng với Vân Chiêu không thể như vậy, truyền thừa của huyết mạch trực hệ của Vân thị có tầm quan trọng cực lớn với những người có lợi ích gắn bó với huyện Lam Điền.
Bọn họ đều mong mỏi Vân Chiêu có một hoặc hai nhi tử, như thế thì sự nghiệp huyện Lam Điền mới có thể tiếp tục đi trên con đường phát triển bình ổn, họ mới yên tâm đầu tư thêm nhiều tinh lực vật lực vào nơi này.
Ở Đại Minh này, ba bốn chục tuổi qua đời là chuyện phổ biến, sẽ không vì ngươi là người phú quý hay bần cùng mà khác biệt.
Thấy quá nhiều người rõ ràng khỏe mạnh đấy, qua một trận cảm lạnh cuối cùng nhắm mặt xuôi tay rồi, nên mười lăm mười sáu tuổi thành thân, thậm chí ít hơn nữa, đồng thời sinh con đẻ cái, Vân Chiêu không coi là chuyện ngu muội nữa.
Cưới Tiền Đa Đa là điều Vân Chiêu khao khát từ lâu, hai họ từ nhỏ đã tâm ý tương thống, lớn lên càng tình đầu ý hợp, nếu như không phải mẹ đề phòng, Tiền Đa Đa thiếu cảm giác tin tưởng, y thấy con mình đã lớn hơn cả con của Từ tiên sinh.
Còn cưới Phùng Anh, Vân Chiêu cũng chẳng có chút trở ngại tâm lý nào, dù sao Phùng Anh là nữ tử mỹ lệ tính cách tươi sáng, là kỳ nữ tử hiếm có trên đời.
Đã được lợi lớn thì khỏi nói mấy câu giả dối đi.
Cho nên Vân Chiêu rất mong đợi đại hôn sắp tới.
Vân Chiêu đã mấy ngày liền không gặp được Tiền Đa Đa rồi, chỉ nghe nói nàng rất bận rộn, rõ ràng là có ý tránh mình, nếu không hai người còn có thể hẹn hò trong đêm cơ mà, chuyện này làm Vân Chiêu hết sức đắc ý, vì sao à? Vì rõ ràng Tiền Đa Đa không muốn đột phát chướng ngại cuối cùng trước thành hôn.
Trước kia Tiền Đa Đa luôn tự tin khả năng khống chế bản thân, cho nên mỗi lần hai người hẹn hò tuy đều trong hoàn cảnh vô cùng ám muội, nhưng kết cục luôn là Vân Chiêu toàn thân bứt rứt, còn nàng vui vẻ chạy mất.
Nói cho cùng tuy Tiền Đa Đa thích Vân Chiêu, nhưng chuyện quá khứ làm nàng không tin tưởng ai hết, nàng sợ trao thân cho Vân Chiêu quá sớm, một khi y chán rồi, nàng sẽ mất hết, nên chỉ nhử không để y quên mùi mà không cho y ăn.
Lần này Tiền Đa Đa về, Vân Chiêu có thể nhìn ra rất nhiều thay đổi trong ánh mắt nàng, sợ rằng nếu hai người ở bên nhau, người không kìm nén được chính là nàng.
Tự tôn của nam nhân nào mà không thỏa mãn chứ.
.