"từ từ thôi, có đói bụng hay không?" Dạ Thương Minh một bàn tay cầm cái giỏ đồ ăn, một bàn tay tiếp được Nhan Nhiễm Tịch, sủng nịch hỏi.
"Chết đói, Hàn Ngọc Tiêu đúng là không biết điều? Vẫn là Minh tốt nhất." Đem Dạ Thương Minh kéo vào trong phòng, khẩn cấp mở giỏ đồ ăn ra.
Một chén cháo tràn ngập hương thơm, bên dưới còn có cơm cùng với đồ ăn, nhưng không đẹp mắt nhưng rất thơm, Nhan Nhiễm Tịch đã đói không thể chờ được .
Dạ Thương Minh đem cháo đặt ở trước mặt Nhan Nhiễm Tịch: "đều là do ta làm, không ngon lắm, nàng ăn tạm chờ tới khi Hàn Ngọc Tiêu mang cơm đến."
Nhan Nhiễm Tịch cầm thìa, nhìn sang phía Dạ Thương Minh: "Minh làm? Thật là lợi hại, minh không phải mới học một ngày sao? Làm như thế nào nhiều như vậy?"
"Vì ta biết ngươi thích ăn nên cố gắng làm, nhưng nhìn thật khó coi."
"Ai nói, nhất định là tốt lắm." Nhan Nhiễm Tịch biện giải nói, ăn một ngụm rồi một ngụm, vị cũng bình thường, nhưng với người mới biết nấu cơm thật là không dễ dàng , nhớ tới lần đầu tiên Dạ Thương nấu cơm, thiếu chút nữa thiêu toàn bộ phòng bếp.
Dạ Thương Minh khẩn trương nhìn Nhan Nhiễm Tịch một ngụm một ngụm ăn: "Thế nào?"
"Tốt lắm, chỉ cần là Minh làm ta đều thích ăn, ta quyết định về sau cũng chỉ ăn Minh làm cơm." Nhan Nhiễm Tịch hào ngôn chí khí nói.
Dạ Thương Minh nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười, nụ cười ấy, thiếu chút nữa lung lay Nhan Nhiễm Tịch, trong lòng thầm mắng một tiếng 'Yêu nghiệt' .
Rất nhanh liền ăn xong, Nhan Nhiễm Tịch lôi kéo tay Dạ Thương Minh : "Minh, chúng ta đi ra ngoài xem sao được không?"
Đối với yêu cầu của Nhan Nhiễm Tịch, Dạ Thương Minh chưa bao giờ nói không, nàng muốn hắn làm gì, cho dù là lên trời xuống đất, hắn cũng làm.
Trên nóc nhà, Nhan Nhiễm Tịch rúc vào trong lòng Dạ Thương Minh, nhìn bầu trời đêm thản nhiên nói: "Minh."
"Ân?"
"Ngươi biết không? Kỳ thật ta thực chán ghét bầu trời như vậy, nguyệt, có chút mông lung, tinh, có chút hỗn loạn, bầu trời như vậy ta thực chán ghét."
Nhan Nhiễm Tịch nói xong, Dạ Thương Minh lẳng lặng nghe.
"Mỗi lần vừa nhìn bầu trời ta đều nghĩ đến hai chữ ‘phản bội’, nhưng hôm nay ta mới phát hiện, nguyên lai bầu trời đêm như vậy thật sự rất đẹp."
"Ngươi nếu thích, về sau ta mỗi ngày đều cùng ngươi xem." Hắn biết tâm tình Nhan Nhiễm Tịch giờ phút này, nàng sợ hãi, lo lắng, sợ hãi tình yêu đến quá nhanh, lo lắng trong đáy mắt xinh đẹp, nàng sợ chính mình luân hãm ở trong đó, sau đó mới biết được đây là giả.
Cho nên hắn muốn nàng hiểu được, hắn yêu thật lòng, sẽ không bao giờ phản bội nàng.
Nhan Nhiễm Tịch vùi đầu vào trong lòng Dạ Thương Minh, hít sâu mùi hương của hắn, ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Dạ Thương Minh sâu không lường được, lúc này bên trong cũng là nồng đậm tình yêu, nâng môi lên, hôn lên môi Dạ Thương Minh, đây là lần đầu tiên nàng chủ động, không có ngượng ngùng, nàng không giống như những tiểu thư trong khuê các, nàng thích chính là thích, không có gì phải dài dòng.
Dạ Thương Minh cũng ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên Nhan Nhiễm Tịch chủ động, loại chuyện này hắn nên chủ động mới đúng.
Thật lâu thật lâu hai người mới tách ra, hơi thở rối loạn, nhưng Dạ Thương Minh cùng Nhan Nhiễm Tịch vẫncảm giác được dị động, hai người nhìn nhau, đồng thời nhíu mày.
Dạ Thương Minh hổn hển nói: "Thật sự là một đám người không hiểu chuyện."
Nhìn đến Dạ Thương Minh như vậy, Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười: "Tốt lắm, cũng không phải tới tìm ngươi, thật là, chúng ta có muốn đi xem vui không?"
Nhìn bộ dáng Nhan Nhiễm Tịch, Dạ Thương Minh như thế nào nhẫn tâm nói 'Không' : "Đi, đi xem."
"Ân." Hai tay ôm lấy thắt lưng Dạ Thương Minh: "Ngươi hiện tại là nam nhân của ta."
Lý luận như vậy làm cho Dạ Thương Minh nở nụ cười, một tay ôm thắt lưng Nhan Nhiễm Tịch, biến mất ở bên trong màn đêm.
Hai người sau khi rời khỏi, một bóng đen theo dưới tàng cây đi ra, cau mày nhìn hai người biến mất.