Hiểu Nhi nhanh chóng phẫu thuật rồi còn tới buổi hẹn nữa. Cô còn phải về nhà tắm rửa chăm chuốc nữa chứ
Cuộc đời của bác sĩ không chính thức trong bệnh viện làm cô phải khổ tâm nhiều điều lắm. Mong muốn khi thành đạt của cô là mua căn hộ chung cư ở tầng cao và có chiếc ô tô đời mới. Nhưng dành dụm cũng chỉ đủ thuê được nhà và bây giờ còn phải dùng xe trả góp nữa chứ. Vì vậy mong muốn đổi đời ở cô chỉ phụ thuộc vào người chồng tương lai thôi
Hiểu Nhi đánh chút son, xõa mái tóc cô nuôi dưỡng bấy lâu để quyến rũ đàn ông, còn diện bộ váy màu trắng. Cô tự chấm điểm / ình, hi vọng hôm nay sẽ gặp được người tốt
- Anh là Tuấn Anh? - Hiểu Nhi cầm cây bông hồng đến gần bàn của chàng thanh niên mang vest lịch lãm đằng kia
- Chào cô Hiểu Nhi. Mời cô ngồi - nhan sắc thật sự không tệ, còn thêm cặp kính tri thức như vậy, Hiểu Nhi mỉm cười ngồi xuống - gặp cô ngoài đời như vậy....thật sự rất tuyệt, cô xinh hơn nhiều so với trong ảnh đấy
- Cảm ơn anh.... - Hiểu Nhi mặc dù ngăn nổi cái miệng đang muốn chửi bới nhưng lòng cô không khỏi thấy mấy lời nói sến súa này thật ghê tởm
- Cô ăn gì? - anh ta hỏi từ tốn, đúng chất nhà có gia giáo
- Cho tôi mỳ ý là được
Buổi xem mắt lần thứ n của cô kể từ khi đậu đại học. Chú thì lúc nào cũng tìm kiếm đàn ông cho cô, thúc giục cô mau mau lấy chồng nếu không sẽ ế
- Cô Hiểu Nhi làm nghề gì thế?
- À...tôi là bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh. Vậy còn anh?
- Cô giỏi thật đấy. Tôi làm trong công ty bất động sản..... Nếu là bác sĩ thì có lẽ sợ ở giá nên cô mới đi xem mắt đây sao?
Câu trước vừa khiến cô êm lòng, câu sau liền đâm thọt sau lưng cô. "Nhịn đi, nhịn đi Hiểu Nhi", cô hít thở sâu đều
- Vậy cao ráo đẹp trai như anh mà cũng phải đi xem mắt sao?
- Tôi.....không giống những người đàn ông khác cho lắm - anh ta gãi gãi đầu làm cô sinh nghi
- Không lẽ anh.... - Hiểu Nhi giật bắn ra đằng sau
Hiểu Nhi bực bội tháo đôi giày cao gót ra. Lần nào đi xem mắt cô chỉ mang đúng đôi giày này. Sao hôm nay tâm trạng đột nhiên không tốt. Hiểu Nhi quăng luôn đôi giày vào thùng rác, nổ máy xe đi về bệnh viện
- Chú, sao chú lại cho cháu đi với tên bê đê chứ?
- Dù sao cháu cũng đâu cần yêu đương gì, bê đê hay không cũng vậy thôi
- Nhưng mà....KHÔNG ĐƯỢC. Chú tưởng cháu mất giá lắm sao? Từ nay cháu sẽ tự đăng kí vào trung tâm mai mối
- Không được. Mấy cái bà mối đó ghê lắm
- Cúp máy đây
Píp....píp....píp...Hiểu Nhi thay bộ đồ thoải mái nhất để thực hiện ca trực của mình.....
Health and safety là sản phẩm có không . Bạn có thể đảm bảo sức khỏe của mình bằng bộ não thông minh này và Health and safety còn trang bị như robot thông minh có thể trò chuyện với con người. Với bộ quét đa năng, chỉ cần qua những xét nghiệm nhỏ và đơn giản, bạn đã có ngay trong tay những kết quả mong muốn. Health and safety đã được nhiều bác sĩ và các nhà khoa học chứng nhận, và được sự ủng hộ của các nước trên thế giới....
Tít.....Sa Mi lấy điều khiển tắt ti vi, không giấu nổi nụ cười trên môi
- Anh....thật sự rất xuất sắc. Mới trở về có tháng mà đã làm điên đảo thị trường rồi.....Luck.....- cô gái Sa Mi ngây dại năm xưa đã trở thành quý cô thông minh sắc sảo, thừa kế công ty phần mềm CN
- Cũng là chuyện nhỏ thôi
- Anh muốn đứng ra quảng cáo cho sản phầm của mình không?
- Cũng được, làm đơn giản thôi. Em chỉ cần cho anh văn phòng mát mẻ, rộng rãi....và có thư kí biết sai vặt là được rồi - anh chàng giọng điệu nhẹ nhàng đeo chiếc kính mát, chuẩn bị rời khỏi phòng
- Em....tỏ tình với anh được chứ? - Hạo Nhiên đứng sững lại, đã lâu lắm rồi hắn không nghe lời nói nào như vậy
- Tùy em thôi, nhưng anh không chắc mình sẽ đồng ý đâu
- Lúc trước, chị ấy cũng bám riết lấy anh còn gì?
- Chuyện lâu rồi em đừng nhắc nữa
- Vậy anh cũng đừng giữ tình cảm đó nữa. Rốt cuộc tại sao người dịu dàng tử tế như anh lại như thế chứ? - cho dù qua nhiều năm nhưng Sa Mi vẫn còn tính đố kị của tuổi trẻ bồng bột. Hạo Nhiên đối diện với ánh mắt không phục của nó, tiến sát lại gần hơn
- Cô ấy....là người đầu tiên khiến anh phải nổi giận
- Chỉ thế thôi sao? Vậy thì em cũng làm anh tức giận được - Sa Mi vẫn ưỡn ngực
- Không phải vì giận nên mới yêu....mà là vì yêu....nên mới giận - trái tim này....vẫn không thể bình tĩnh khi nhắc lại chuyện cũ
Hạo Nhiên rời đi, suốt những ngày tháng hắn sang Mĩ, không bao giờ nhắc đến tên người con gái đó. Bạn bè, đồng nghiệp luôn thắc mắc không hiểu tại sao đến bây giờ hắn vẫn không để ý ai. Chỉ là "Cô ấy", "người đó"....chỉ là những đại từ vô danh, không tên tuổi
Hạo Nhiên lấy chiếc camry mui trần đến Đại học Công nghệ thông tin thể thuyết giảng. Người ta trả rất nhiều tiền cho hắn, không đến không được. Thật sự chuyện đã qua rất lâu rồi, cũng không ai còn nhớ tới sự tồn tại của hắn trong trí nhớ nữa
- CON QUEN CON NHỎ ĐÓ LÀM CÁI GÌ? TÌM THÌ PHẢI TÌM ĐỨA NÀO ĐƯỢC ĐƯỢC CHÚT. SAO CON LẠI ƯNG ĐỨA ĐỨNG BÉT TRƯỜNG THẾ KIA?
- SAO MẸ LẠI PHẢN ĐỐI CON, THẬT CỔ HŨ
- CON NÓI GÌ? ĂN NÓI VỚI MẸ THẾ ĐÓ HẢ? - Chị Hòa giọng cứ then thét hét lên
Hiểu Nhi bị tra tấn lỗ tai cũng không tài nào chợp mắt được, cứ lăn qua lăn lại. Đã lấy gối bịt tai lại nhưng tiếng chửi bới cứ vang vọng vào phòng
- THÔI ĐI BỘ KHÔNG ĐỊNH ĐỂ CHO CON NGƯỜI TA NGỦ HẢ!!!!!!!! - Hiểu Nhi rốt cuộc cũng không chịu nổi, ré oan cả hành lang
- Ủa?....Ủa em ngủ đây hả? - chị Hòa mặt mày tái mét
- ĐÚNG THẾ. TỐI HÔM QUA TRỰC MÀ NHỜ ƠN MẤY NGƯỜI....TÔI KHÔNG NGỦ ĐƯỢC ĐÂY NÀYYYYYYYYYY - Hiểu Nhi lửa giận đùng đùng, không phân biệt cao thấp mắng cho bọn họ trận - Phù....phù....- Hiểu Nhi vuốt vuốt ngực để lấy lại hơi - Chị ơi, muốn mắng con thì về nhà mà mắng, đây là bệnh viện mà....Hơn nữa....đứng bét trường thì thế nào, ngày xưa em cũng đứng bét trường đây này
Hiểu Nhi hít hơi, thẳng tiến nhà vệ sinh. Thật....cuộc sống lúc nào cũng kiếm cớ giày vò con người ta từ giấc ngủ cho đến bữa ăn
Xem ra công ty mai mối làm việc cũng rất được, gửi cho cô tài liệu và địa điểm hẹn gặp tối nay. Cứ cái đà này thì....
- Hiểu Nhi....Em....tối nay lại đi xem mắt nữa đấy à?
- Sao chị biết? - Hiểu Nhi ngồi xoay xoay trên ghế, gặm gặm ổ bánh mì
- Nhìn cái mặt gian hết sức của em thì biết? Chị nói thật chứ....đàn ông mà cứ theo tiêu chuẩn của em thì nó đã lấy vợ đại gia rồi chứ đâu tới lượt em - chị Tuyết dũa dũa móng tay cũng nói cứ như chuyên gia
- Thôi đi, chị cứ trù dập. Nhất định.... - Hiểu Nhi tỏ ra kiên quyết
- Vậy còn người kia thì sao?
- Người nào?
- Chàng bạn trai cũ của em đấy? - từ "bạn trai cũ" ngay lập tức như virut, lan sang khắp bộ não của cô, đốt cháy kí ức mãnh liệt
- Chị nghe Trang kể á, chuyện cũng lâu lắm rồi. Thời đó....trẻ trâu mà - cô cười cười rồi cũng thu xếp đến văn phòng giáo sư có việc nữa
Cộc....cộc....Hiểu Nhi mở cửa nhẹ nhàng, từ từ bước vào văn phòng vô cùng vô cùng thanh tịnh của thầy
- HIỂU NHI!!!! - Giáo sư Châu đột nhiên la lên
- Ôi giật cả mình.... - làm Hiểu Nhi phen thót tim - lớn rồi sao thầy cứ chơi cái trò hù dọa con nít thế? - cô lấy lại tinh thần ngồi xuống ghế đệm êm ái
- Đợt sinh viên thực tập này, em phụ trách
- Tại sao ạ? - Hiểu Nhi đứng phắt dậy, làm như sắp đi biểu tình
- NGỒI XUỐNG ĐI....ở đâu cái kiểu người lớn đang nói đột nhiên đứng dậy thế?
- Vâng. Thế thầy nói lí do đi - Hiểu Nhi nhún nhường ngồi xuống lại
- Em, nắm rất rõ chương trình dạy của trường, còn những bác sĩ khác chỉ có thực tế thôi, nên đôi khi nói làm sinh viên rất khó hiểu. Cho nên....ngôn ngữ của em là thích hợp nhất
- Có mấy người ạ?
- người. Thời gian thực tập tháng
- Em biết rồi ạ - Hiểu Nhi đứng dậy chuẩn bị đi về
- Khoan đã....mắt em bị sao thế? Sao lại có quầng thâm thế kia?
- Tại tối qua trực mà sáng nay có người làm hỏng giấc ngủ nên....ngoáp.....buồn ngủ quá!!!! - Hiểu Nhi ngáp chảy cả nước mắt
- Thôi đi thôi đi....em, về nhà ngủ đi. Coi chừng tiêm lộn chỗ cho người ta rồi mất công nữa
- Vâng....
Tự nhiên được cho nghỉ phép đương nhiên đối với cô đã điều vô cùng hạnh phúc. Hiểu Nhi sắp được nhận lương, vậy là hạn cuối trả góp xe sắp tới rồi. Mặc dù rất vui nhưng cô không thể ăn mừng được vì....quá buồn ngủ. Về đến nhà là Hiểu Nhi nằm ngay ra giường ngủ
Thật sự nhìn vào không ai dám nghĩ đây là nhà của bác sĩ. Quần áo đồ lót thì vất lung tung, cũng chẳng biết cái nào giặc rồi cái nào chưa. Vỏ bánh, kẹo, mì tôm, bao ni lồng vứt tung tóe. Thỉnh thoảng buổi sáng cô còn phải tìm xem bót đánh răng ở đâu nữa. Vậy cho nên....Hiểu Nhi vẫn sống cuộc sống cẩu thả đáng buồn tẻ như vậy
- Các cậu biết.....tôi.....có quyền gì ở đây rồi đấy - Hiểu Nhi kiểu hãnh đứng trước trước học trò tạm thời của mình, có chút tự mãn, tay vuốt vuốt tóc
- Em vẫn kiêu ngạo như xưa nhỉ?
Hiểu Nhi mở to mắt nhìn Thiên Minh, có chút bất ngờ
Cô cầm chai nước suối lạnh đưa cho anh chai. người ngồi trên ghế chờ như người bạn thân lâu năm không gặp
- Sao anh....lại là thực tập chứ? - hiếu kì đến nổi cô không thể đợi lâu được
- Khó khăn lắm anh mới dứt ra khỏi tổ chức, phải mất tận năm, sau đó tại thi trượt năm nữa, cho nên anh đăng kí trễ chút thôi. Xitttttttttt.......La Hiểu Nhi.....em cũng giỏi thật đấy, thi được vào trường khó như vậy, lại còn là thủ khoa nữa chứ, bằng loại xuất sắc....em thật sự rất nổi đấy
- Sao ai cũng khinh thường em thế nhỉ? - cô cũng vờ nhăn mặt cau có. Không khí thật thoải mái, có lẽ chẳng còn vướng bận hay hận thù gì nữa
- Em....
- Nhi....ra đây có cái này cho coi nè - Thiên Minh muốn nói chuyện gì đó nhưng bác sĩ Tuyết lại chạy ra kêu
Hiểu Nhi nhanh chóng chạy vào coi thử
- Gì đây? - miệng cô không khỏi thốt lên
- H-A-S, Health and safety, em có nghe nói trên ti vi chứ?
- Chút chút, nhưng sao....nhiều thế này
- Là sản phẩm công ty CN quảng cáo đấy, mỗi bệnh viện sản phẩm để kiểm chứng
- GÌ CHỨ? Bác sĩ mà còn xài hàng nhái là sao? - Hiểu Nhi bực bội không chịu được, lần đầu tiên.....ước mơ bác sĩ của cô bị làm nhục thế này - không dùng
- Sao có thể ăn nói thế chứ? - giáo sư Châu đi tới mắng mỏ - còn gì là thể diện cho đám thực tập sinh nữa....
- Thầy....nhưng cái này không được - Hiểu Nhi nổi cáu đi vào phòng