Thiên Minh đứng chờ trước cổng bệnh viện, thấy Hiểu Nhi vội vàng đi ra liền bắt chuyện
- Em....rãnh không? - anh có vẻ hào hứng hắn
- Không, em bận rồi - Hiểu Nhi lờ anh, né qua bên kia để đi
- Em có hẹn rồi sao?
- Ừm...Về chuẩn bị mai đi làm đi ha - cô vỗ vỗ bên vai Thiên Minh
Hiểu Nhi vội vàng đi vào nhà hàng sao mà có người nào đó đang đợi mình
- Chào anh.... - cô cúi đầu lễ phép chào
- Chào cô
Phía bên bàn bên kia là Hạo Nhiên đang nâng ly với mấy đồng nghiệp trong công ty
- Luck, tôi thấy cậu....hức...rất có năng lực....lại không....hức....khù khờ, đần độn, mà....sáng sủa....sao chẳng thấy mống nào ve vãn thế?
- Tôi.....chỉ thích cuộc sống tự do thoáng đãng thôi - hắn cười cười ngại ngùng
Rầm....choang....choang....
- ANH LÀM GÌ THẾ? - tiếng hét bên kia làm loạn hết cả cái nhà hàng - BUÔNG RA!!!
- Cô em làm gì nóng thế?
- GÌ? - cô cười khinh - LỖ TAI ANH BỊ CHÓ GẶM NÁT RỒI HAY SAO? - Hiểu Nhi bẻ ngược cánh tay thô bạo đang siết chặt tay mình, làm lão la oai oải
Hiểu Nhi thộn vào bụng rồi gạt chân làm lão ngã bay ra sàn
- May cho ông....hừ...hừ....là hôm nay tôi mang váy đấy
Hiểu Nhi hừng hực lấy túi xách đi về. Đúng là ngày xui xẻo không đâu
- Hết chuyện rồi....uống tiếp đi.... - mấy ông già say sỉn vẫn tiếp tục no nê
- Vâng - Hạo Nhiên từ tốn tiếp rượu, nãy giờ hắn tranh thủ uống ít ít để còn lái xe về nhà nữa
- Cho nên mới nói....cậu Luck sau này....đừng có lấy mấy cô gái hung hăng đó....chết cả đời đấy
- Tôi biết rồi - Hạo Nhiên chợt có suy nghĩ xoẹt qua đầu. Cô ấy....cũng hung hăng y như vậy
ngày vô cùng bực dọc đối với Hiểu Nhi, nóng nảy quá mức, cô mua bia ra bờ sông ngồi uống mình, còn kêu Trang ra nhậu cùng nữa
- Cậu điên rồi hả? Giờ này còn nhậu nhẹt gì nữa - Trang bây giờ lớn lắm rồi, biết chải chuốc và có người yêu rồi, người cùng làm trong ngân hàng
- Sợ bạn trai phát hiện sao? - cô nói đùa
- Sao? Chuyện gì? - Trang khươi lon, tu ồng ộc
- Chán quá....sao cuộc đời mình lại chán thế này.... - cô gục lên vai cô bạn, nhưng đột nhiên nước mắt lại rơi
- Sao thế?
- Mỗi ngày Hiểu Nhi này đều cố gắng sống để không thẹn với lòng, để khỏi bị chú để ý dòm ngó.....nhưng....híc....sao đều cảm thấy cô đơn trống rỗng chịu không nổi.....sao lại như vậy?.....Sao chứ?...... - Hiểu Nhi khóc rống lên, khóc thoải mái trên bờ vai nhỏ bé này, rồi ngủ luôn trên đó
- Cuối cùng....cậu vẫn không quên được hắn....
Reng....Reng.....Reng.....Tiếng chuông điện thoại không ngừng tra tấn lỗ tai Hiểu Nhi
- Alo
- LA HIỂU NHI....GIỜ NÀY MÀ EM CÒN CHƯA ĐI LÀM SAO? THỰC TẬP ĐANG ĐỢI ĐÂY NÀYYYYYYYYYYYYYYYYYYYY!!!!!!!!!!
Hiểu Nhi bừng tỉnh....h rồi sao? Đầu óc cô rối tung rối mù, còn mệt mệt vì tối qua uống nhiều quá. Cô vội chạy vào nhà thay bộ quần áo rồi lại nhanh nhanh đến bệnh viện
- phút....em trễ tiếng phút - giáo sư Châu đứng hiên ngang tiếp đón cô ngay trước cổng, đứng sau là thực tập sinh mặt ngây ngây ngô ngô
- À.....em xin lỗi....mấy đứa đi theo chị nhá - cô nở nụ cười thiên thần - em đi nha thầy
- Hôm nay em sẽ không được nhận lương
- SAO VẬY THẦY? - đi được vài bước thì cô thững người lại, như có thiên thạch đập ngay vào đầu
- Hôm nay em làm việc hết sức mất thể diện đối với bệnh viện ta. Trả lương muộn là còn nhẹ đấy
Hiểu Nhi cáu kỉnh, giận cá chém thớt, hễ thấy tụi thực tập làm sai điều gì là mắng mỏ như điên. Cuộc sống này có ý nghĩa nhất với cô chính là tiền, sao thầy nỡ để cô gái trơ trọi sống nơi thành phố xô bồ này không có tiền chứ. Cô biết sống thế nào đây
- Rốt cuộc cậu làm thế nào đậu đại học thế?
- Ngay cả việc đơn giản này cũng không biết là thế nào?
- Cậu muốn giết chết bệnh nhân sao hả?
Từ xa nhìn thấy mấy cậu thực tập mà ai cũng thấy xót dùm, mới ngày mà đã te tua không ai nhận dạng được. Thiên Minh vốn dĩ nhận ra được người quen thì có thể nhẹ nhàng chút, không ngờ lại đáng sợ như vậy
- Giáo sư à, không có người nào được hơn sao ạ? Cả ngày tụi em phải sống trong địa ngục đấy
- Cơm ăn cũng không được nữa
- Thì ra....cuộc sống trong bệnh viện là thế này sao?
Thấy bọn trẻ cực khổ vì Hiểu Nhi như vậy, giáo sư Châu cũng không muốn đọng lại trong kí ức thực tập là những tiếng hét kinh hoàng của cô
Cộc....cộc.....
- Thầy gọi em có chuyện gì không ạ?
- Em đúng là....giận cá chém thớt
- Ý thầy đang nói tụi thực tập sinh ấy hả? - Hiểu Nhi ngồi vắc chéo chân - đúng thế, thầy không biết tính con sao? Giận cá chém thớt.... - cô vẫn ngông như ngày nào
- Bây giờ chỉ cần em làm thay thầy chuyện....thầy sẽ trả lương cho em
- Chuyện gì ạ? - lập tức mặt cô quay ngoắc độ
- Sáng mai thầy sẽ đến khám cho người, em đi thay thầy là được
- Thế có được không ạ? Dù sao....cũng là thầy hẹn mà em lại đi.....
- Không tự tin sao? Vậy thì khỏi nhận lương
- Á....em biết rồi, thế.....đó là chỗ nào?
- Công ty CN
- GÌ.... - cái giọng chan chát không kìm chế lại hét lên - ....ạ?
- Bởi vậy thầy mới kêu em đi, đâu phải dễ ăn. Về suy nghĩ đi rồi báo cho thầy biết.... - thầy ấy ra đi mà không có lời từ biệt thương hại cô, có thể suy nghĩ sao
Hôm nay....thật sự cô đã sống như kẻ ăn mày. Tiền điện và nước không trả mấy ngày nay nên người ta cắt luôn rồi, bây giờ trong nhà tối om nhìn như nhà hoang, cô còn phải nhịn ăn sáng nữa chứ. Còn xe yêu.....chưa thể trả kịp em rồi. Nằm trên chiếc giường, không điều hòa, không quạt, không nước....thật sự cô chịu hết nổi rồi. Còn đúng % pin, cô quyết định thực hiện cuộc gọi cuối cùng
- Thầy....mai em sẽ đi ạ
Công ty CN.....
- Em chăm sóc anh hơi nhiều đấy, không sợ hiểu lầm à?
- Dù sao anh cũng phải giữ sức khỏe tốt để còn làm việc nữa. Health and safety đâu thể khám bệnh mãi cho anh được - Sa Mi từ tốn chỉnh sửa cổ áo cho hắn, dịu dàng như người vợ. Hạo Nhiên cầm lấy tay nó, nâng khỏi sự đụng chạm cố ý này
- Anh chỉ vào đây vì tiền lương trả cao thôi, em cũng biết mà....hoàn toàn không có ý khác - hắn mỉm cười - chẳng phải em nói sáng nay có bác sĩ sao?
- À....giờ này chắc chưa tới.... - Sa Mi có vẻ lúng túng khi bị từ chối thẳng thừng như vậy - chúng ta đi uống chút cafe đi
- Cũng được
Đứng trước cái CN to lớn mà lòng cô không ngăn nổi sự căm ghét. Nhớ lúc trước cô từng giấu đi cái để đập phá cho đã đời, không ngờ bị thầy phát hiện, còn bị mắng trận nữa. May là đồ chùa nên chưa bị kỉ luật. Chưa bao giờ Hiểu Nhi xài đồ chùa mà cảm thấy khó chịu thế này
- Tên này chắc tu kiếp mới được mình khám bệnh thế này đấy - Hiểu Nhi nheo mắt hiên ngang đi đến bàn thư kí
- Cô là bác sĩ khám bệnh ạ?
- À.... - Hiểu Nhi nhìn mình, thì ra từ bệnh viện đến đây cô quên cởi áo blouse - đúng vậy
- Cô có thể vào phòng đợi, anh ấy đi chút sẽ quay lại ngay
- Vâng
Căn phòng trắng toát thật sự rất thanh tao. Cái tên này đúng là có mắt thẩm mỹ mà. Hiểu Nhi thích thú đi tham quan xung quanh. Giường, tủ lạnh, li vi, bàn khách, bàn làm việc, tủ đồ, phòng vệ sinh....đầy đủ như căn hộ nhỏ nằm trên cao vậy. Trừ ti vi và bàn làm việc, tất cả đều trắng toát. Cô vén tấm màn mềm mại lên
- Woa... - cảnh cả thành phố nằm gọn trong mắt thật là thích, bất chợt bàn tay cô đưa lên tấm gương, vuốt ve thành phố nhộn nhịp này
Hạo Nhiên nghe thư ký nói bác sĩ đã vào phòng. Hắn không ngờ lại là con gái, hơn nữa hình như là cô gái rất trẻ. Mái tóc qua vai uốn nhẹ làm tôn lên vẻ nữ tính, cùng với chiếc áo blouse trắng, hắn mỉm cười
Không vội lên tiếng, Hạo Nhiên đút tay vào túi quần, dựa người vào cửa, đứng nhìn xem cô gái kia sẽ làm gì. Từng cử chỉ đôi tay nhỏ bé đáng yêu đưa lên tấm kính, đến tiếng thốt lên của cô đều làm hắn cảm thấy rất có cảm tình với cô gái này
- E hèm...xin lỗi vì phá bầu không khí của cô bác sĩ.... - thấy mình đã im lặng quá lâu, hắn lên tiếng
- À....xin lỗi, tôi là bác sĩ chữa trị.... - Hiểu Nhi cũng giật mình, ngại ngùng quay lại cúi đầu xin lỗi
Hiểu Nhi ngẩng đầu ngắm nhìn dung nhan của người con trai trước mặt. Trước mặt cô là gương mặt mà cô đã lãng quên trong trí nhớ từ lâu. Nhưng tóc của hắn nhuộm thành màu bạc, với nước da trắng lạ thường làm hắn thật nổi bật trong chiếc áo sơ mi tay đùi mà quần kaki lửng. Cô không biết bây giờ vẻ mặt của cô biểu hiện như thế nào nhưng....khoảnh khắc này chắc ai cũng phải bối rối. Tay Hiểu Nhi bịn rịn mồ hôi, cô bắt đầu thực hiện nhiều động tác hơn bình thường: xoa tay rồi đưa tay lên cổ, sau đó vuốt tóc
- Có người nói nếu làm quá nhiều động tác thì chứng tỏ người đó đang rất bối rối....Em cũng như vậy sao? - không mất quá nhiều thời gian để đứng sững như thế này, Hạo Nhiên chủ động lên tiếng
- À....xin lỗi, tôi....là La Hiểu Nhi, là bác sĩ nhận chữa trị hôm nay cho anh
- Cứ gọi tôi là Luck, em ngồi đi - hắn rất tự nhiên, không có vẻ là nhận ra người cũ gì cả. Hay thật sự....đã quên rồi
- Anh....hình như uống rất nhiều cafe, có vẻ anh mất ngủ - Hiểu Nhi nhìn ngay mặt hắn và đoán
- Đúng vậy, xem ra cô rất giỏi - hắn bật cười, nụ cười của người mà cô từng yêu
- Có quầng thâm....trên mắt, bất cứ ai nhìn vào cũng thấy mà - cô đưa tay làm hiệu trên mắt
- Vậy à....vậy mà chẳng ai để ý đến tôi cả....như bác sĩ vậy.... - Hiểu Nhi nhận ra điệu bộ đùa giỡn, tự cười ình vì còn ngu muội
- Mất ngủ, hơn nữa tôi thấy anh là....tác giả của Health and safety gì đó phải không? Chắc là anh bận lắm
- Bây giờ thì tôi chỉ việc kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình mà thôi - giọng điệu đùa giỡn thật làm kẻ thiểu tiền như cô khó chịu
- Vậy chắc là thỉnh thoảng anh cảm thấy đau đầu
- Đúng vậy, lúc đó tôi sẽ uống thuốc đau đầu
- Anh biết mình bị streess chứ? - có vẻ Hiểu Nhi thấy được hắn đã bỏ công nghiên cứu cái công trình "vĩ đại" kia thì chắc cũng có chút hiểu biết
- Tôi biết. Nhưng giám đốc cứ phải kêu bác sĩ tới thế này
- Không sao, như vậy những bác sĩ nghèo khó như tôi mới có lương ăn chứ. Tôi sẽ kê đơn thuốc cho anh - quả nhiên....lời nói vẫn luôn làm khó chịu người khác của Hiểu Nhi lại lấy lại tinh thần cho hắn rồi
- Tôi sẽ nhờ thư kí lấy. Em ăn sáng chưa, tôi mời - Hạo Nhiên đứng dậy phơi phới
- Xin lỗi anh LUCK, nhưng tôi còn phải làm việc nữa - Hiểu Nhi cười cười, đứng dậy đi về
- Đây là cơ hội không đấy, tôi sẽ đãi em bữa sáng hoành tráng mà bằng cả tuần lương của em đấy. Không đi sao?