Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

chương 127: mèo con

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Cinis

Beta: Hạ Y

_________

Trong phòng truyền đến tiếng kêu đau đớn của Kẹo Sữa, Kẹo Dẻo nhảy từ trên đầu gối của Yến Lâu xuống rồi vội vàng nhảy lên bệ cửa sổ, ngay sau đó nó đã bị Kẹo Sữa cảnh giác thở phì phì dọa cho một trận.

Kẹo Dẻo tủi thân rụt cổ lại, ngồi xổm một góc trên bệ cửa sổ rồi thò nửa cái đầu ra nhìn xung quanh.

Mọi người xúm lại một bên bệ cửa sổ, không dám đến quá gần sợ Kẹo Sữa căng thẳng.

Họ đợi gần mười phút mới thấy con mèo con đầu tiên được sinh ra.

Kẹo Dẻo thò đầu nhìn mèo con trong ổ mèo: lông vàng, trên đầu trên lưng còn có mấy đốm lông đen. Kẹo Dẻo nhìn chằm chằm một hồi lâu rồi chậm rãi quay đầu nhìn về phía Yến Lâu, đôi mắt to màu ngọc bích lộ ra vẻ nghi ngờ như đang hỏi cậu: Đây là con tui sao? Sao trông không giống lắm hử?

Yến Lâu xoa đầu của nó, nhẹ giọng nói như cổ vũ: “Bình thường mà, đừng lo, đều là con mày hết đó.”

Kẹo Dẻo: “Meo ngoao.” Được rồi, tui tin.

Mấy phút sau con mèo con thứ hai cũng sinh ra, lần này là một con mèo có màu lông trắng đen như bò sữa.

Kẹo Dẻo lại quay đầu lại nhìn về phía cậu, hai mắt thật to tràn ngập một sự nghi ngờ to lớn hơn nữa.

Yến Lâu yên lặng chốc lát rồi nói: “Không lừa mày đâu, thật sự đều là con của mày cả đó.”

Kẹo Dẻo: “Meo?” Có chắc không đó?

Yến Lâu nghiêm túc gật đầu: “Chắc luôn!”

Cũng may con mèo con thứ ba giống Kẹo Dẻo như đúc, số lượng tự tin không sót lại bao nhiêu của Kẹo Dẻo cuối cùng cũng vững chắc hơn một chút.

Một đám người chờ ở ngoài phòng, đợi trong gió lạnh gần hai giờ mới chờ tám con mèo con màu sắc hoa văn không giống nhau được sinh ra hết.

Lần này đến lượt Yến Lâu dùng ánh mắt ý vị sâu xa nhìn về phía Kẹo Dẻo.

Kẹo Dẻo:?

Yến Lâu vuốt đầu của nó rồi nói: “Tao cảm thấy có phải chúng mày sinh quá nhiều rồi hay không? Như vậy là không được đâu nhé, Vương Cung có to lớn hơn nữa cũng không nuôi nổi một đàn tiếp một đàn như thế này đâu. Vậy nên chúng mày phải khống chế số lượng biết không? Nếu như mày không khống chế được… Tao sẽ tìm người giúp mày.”

Kẹo Dẻo kẹp chặt chân sau, điên cuồng lắc đầu.

Đã hiểu đã hiểu, không sinh, không dám nữa.

Yến Lâu hài lòng ôm lấy nó giơ về hướng trong phòng xem mèo con.

Bác sĩ cách cửa chẩn đoán rồi tỏ vẻ hài lòng với trạng thái của Kẹo Sữa, sau đó bác sĩ cho nó ăn một chút thức ăn nước uống, bảo nó nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe rồi.

Nicholas phất tay bảo những người không liên quan rời đi, sau đó dắt Yến Lâu lặng lẽ đi vào.

Có lẽ là vì đã sinh xong, hoặc là cảm thấy quen thuộc với mùi của hai người nên khi Kẹo Sữa nhận ra hai người đang tới gần cũng chỉ lười biếng mở mí mắt ra một chút, sau đó nó lại cúi đầu liếm lông cho mèo con.

Yến Lâu mang đồ ăn và nước ấm bổ sung năng lượng đến, cậu cẩn thận tới gần rồi đặt mọi thứ ở một bên ổ, sau đó thuận tiện liếc mắt nhìn mấy con mèo con vừa ra đời, tất cả còn chưa mở mắt, con nào cũng trắng trẻo mũm mĩm, nhìn mà tim gan cứ nhũn cả ra.

Cậu chậm rãi lui lại rồi kích động cầm lấy ống tay áo của Nicholas nói: “Đáng yêu quá!”

Nicholas cười vuốt ve mái tóc dài của cậu, một lát sau y như nhớ ra cái gì đó: “Đúng rồi, Kẹo Dẻo Kẹo Sữa đều là em đặt tên cả, mấy con mèo con này…”

Yến Lâu khựng lại một chút, cậu chậm rãi quay đầu nhìn về phía đám mèo con hoạt bát đang bò trong ổ mèo, một lát sau cậu gian nan nói: “Bọn mày chờ tao mấy ngày nhé, chờ tao… hỏi ông chủ cửa hàng bánh kẹo đối diện đã.”

Có lẽ chỉ có ông chủ cửa hàng bánh kẹo mới biết nhiều tên các loại bánh kẹo như vậy mà thôi, dù sao với số lượng tri thức cằn cỗi của mình thì Yến Lâu cũng không biết.

Hai người thấy Kẹo Sữa ăn xong thì mệt mỏi ngủ thiếp đi, Kẹo Dẻo cũng được cho phép tới gần ổ mèo thì mới yên tâm rời đi.

Nicholas nhìn trời rồi cười hỏi: “Đi ăn cơm trước nhé?”

Đây là hoạt động cố định nên đương nhiên là Yến Lâu sẽ không từ chối.

Trên đường đi, Nicholas kể cho cậu biết những món ăn y mới học được gần đây, cũng bảo đảm một thời gian ngắn nữa, khi ra ngoài là y có thể bao hết thức ăn cho Yến Lâu rồi, sau này không cần phải tiếp tục mang kỳ đà cản mũi như đầu bếp theo nữa.

Ăn cơm xong hai người lại đi thăm Kẹo Sữa một chuyến, nó có vẻ đã khôi phục lại, có thể khỏe mạnh chào hỏi họ.

Tám con mèo con vây quanh Kẹo Sữa kêu meo meo, Kẹo Sữa có chút bận rộn, còn có chút căng thẳng. Kẹo Dẻo ở bên cạnh thử tiến đến gần, mới vừa tới gần đã bị một con mèo con lảo đảo lắc lư giẫm lên chân, Kẹo Dẻo vốn nhanh nhẹn lập tức cứng lại rồi, nó không dám nhúc nhích, sợ thân thể cường tráng của mình đẩy ngã mèo con.

Thấy một nhà mười ‘người’ chúng nó ở chung hòa hợp như vậy thì Yến Lâu hoàn toàn yên tâm.

“Không biết có mèo con thì Kẹo Dẻo có thể hoạt bát hơn một chút hay không?” Yến Lâu cười nói: “Cho nó vận động nhiều một chút để giảm béo thành công.”

Nicholas cũng cười: “Sợ là khó đấy.”

Dù sao Kẹo Dẻo vẫn là Kẹo Dẻo kia, một nhóc béo ú vừa tham ăn vừa không muốn vận động, một thân mỡ này của nó không phải một ngày mà tích ra được đâu.

“Đúng rồi, Yến Thành gần đây thế nào rồi?” Từ khi có Ginger làm thầy thì thời gian Yến Thành ở trong cửa hàng búp bê càng lúc càng ít đi, gần đây Yến Lâu cũng chẳng mấy khi thấy được cậu bé.

Nicholas nói: “Ginger nói cậu bé tiến bộ rất nhanh, bây giờ là thời điểm đặt nền móng nên cần huấn luyện nghiêm một chút, nếu em lo lắng thì ta có thể dẫn em đi thăm cậu bé.”

Yến Lâu lắc đầu: “Để Yến Thành học đi, tôi không quấy rầy đâu. Nhưng Ginger có giải quyết được không?”

Thời gian trước, Elena bị tổng bộ phán giam cầm trăm năm, chức chủ quản ngoại vụ quả nhiên thuộc về Ginger. Yến Lâu mới tiếp nhận cửa hàng búp bê không lâu, thời gian này mới thanh nhàn một chút nên cậu lo sẽ làm phiền đến Ginger.

“Không cần lo lắng.” Nicholas an ủi: “Ginger cũng không phải là đột nhiên tiếp nhận những việc này, hơn nữa sau lưng anh ta còn có thế lực của gia tộc trợ giúp nữa, công việc của anh ta rất thuận lợi.”

Yến Lâu gật đầu, một lát sau cậu nói: “Bệ hạ, tôi nên về rồi.”

“Về ư?” Nicholas nhướng mày: “Ta tưởng là em sẽ ở lại, chúng ta đã không gặp nhau mấy ngày rồi.”

Yến Lâu nói: “Búp bê…”

Nicholas chém đinh chặt sắt nói: “Cái này không tính.”

Yến Lâu: “…” Được thôi, anh nói không tính thì không tính vậy.

“Đúng rồi.” Nicholas chợt nhớ ra cái gì đó: “Không phải lần trước chúng ta đã nói đợi buổi tối xem chim kim hồng sao, bây giờ đi xem luôn nhé?”

Yến Lâu nghĩ đến nắm lông mịn ấm màu vàng kia thì cũng nổi hứng thú. Nicholas đã từng miêu tả cho cậu nghe vẻ đẹp rực rỡ của chim kim hồng khi trưởng thành nhưng cậu vẫn khó có thể tưởng tượng được dáng vẻ sau khi lớn lên của nắm lông đáng yêu đó.

Hai người nắm tay nhau đi về phía sau Vương Cung.

Đi một lúc thì Yến Lâu hỏi: “Chúng ta lần trước tới cũng đi bên này à?”

Nicholas trầm mặc vài giây rồi chắc chắn nói: “Chính là chỗ này, ta đã tìm được tổ chim rồi.”

Yến Lâu tin, tuy rằng cậu cảm thấy nơi nhìn thấy chim kim hồng non lần trước cũng không phải nơi này, thế nhưng nếu bệ hạ nói thấy được thì chắc chắn là không sai rồi.

Quả nhiên, Yến Lâu vừa vào sân đã thấy được một dải ánh sáng màu vàng cực kì xinh đẹp trong bóng tối, đó là cánh của chim kim hồng.

Chim kim hồng thành niên cũng giống như tên của nó vậy, lông chim toàn thân có màu vàng rất đẹp, phía trên khoác ánh hào quang xán lạn, khi nó bay qua bầu trời đêm thì trên trời cứ như có thêm một mặt trời màu vàng.

Lúc này chim kim hồng đang ngồi xổm trong ổ của nó, cái đuôi thật dài rủ xuống, nhìn qua cực kỳ giống Phượng Hoàng trong truyền thuyết.

“Chiếp! Chiếp!”

Bên trong tổ chim truyền ra tiếng kêu non nớt của chim con, hơn nữa nghe như có đến vài bé.

Hai người nhìn một lát rồi yên lặng rời đi, Nicholas rất vui vẻ nói: “Chim kim hồng không chỉ mang ý nghĩa may mắn, quý báu hiếm thấy, hơn nữa ở Thế giới Hắc Ám còn đại diện cho ánh sáng hiếm hoi. Tổ này từ lớn đến nhỏ có tới sáu, bảy con đã là rất hiếm thấy, chờ chúng nó trưởng thành cùng nhau bay ra thì Thế giới Hắc Ám sẽ lại thêm một cảnh tượng tuyệt đẹp.”

Nicholas là kẻ thống trị của Thế giới Hắc Ám, thần dân ở dưới sự thống trị của y không chỉ có nhân loại mà còn có các sinh linh khác nữa, chim kim hồng cũng là con dân của y, có thể nhìn thấy loại chim số lượng ít ỏi này sinh sôi nảy nở thì đương nhiên là y sẽ cảm thấy vui mừng.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi thôi.” Nicholas dắt cậu đi về phía trước, nhưng lại không phải hướng đi đến cánh cửa ánh sáng truyền tống.

Được rồi, đây là quyết tâm không cho đi đây, Yến Lâu chỉ có thể thỏa hiệp.

Cậu vốn tưởng rằng hầu gái sẽ sắp xếp cho cậu một căn phòng, ai biết Nicholas lại đưa cậu đi thẳng tới tẩm cung của y.

Yến Lâu: “… Bệ bệ hạ, chuyện này, chuyện này không thích hợp!”

Nicholas nhíu mày hỏi: “Không thích hợp cái gì?”

Yến Lâu đỏ mặt nói: “Tôi, tôi… bảo người sắp xếp cho tôi một phòng khác vậy.”

Nicholas nói: “Chỉ có nơi này thôi, không có chỗ khác đâu.”

“Nhưng lần trước tôi đến…” Yến Lâu cạn lời, Vương Cung lớn như vậy thì sao đến một gian phòng cũng không có cơ chứ?

Nicholas nói: “Phòng đó sập rồi.”

Yến Lâu: “… Vậy phòng khác…”

“Sập hết rồi!” Nicholas nói một cách rất chắc chắn, có lẽ là sợ Yến Lâu không tin nên y vừa đi ra ngoài vừa nói: “Nếu em không tin thì bây giờ ta sai người đi đập hết cũng được.”

Yến Lâu: “… Anh về ngay!”

Nicholas cười nhìn cậu: “Bây giờ tin rồi chứ?”

Yến Lâu xoắn hết cả người lại: “Bệ hạ, anh… thôi bỏ đi.”

Dù sao bệ hạ là bị người khác dạy hư, bệ hạ vẫn rất tốt! Muốn trách thì trách cái đám người không có lòng tốt kia đi, ví dụ như Brian chẳng hạn!

Brian:???

Thấy cậu do do dự dự đứng bên giường không dám động đậy, Nicholas cười hỏi: “Muốn ta biến thành thỏ đen cho làm đệm giường, gối ôm cho em không?”

Yến Lâu lập tức nhớ tới chuyện ở thôn thỏ, còn cả thỏ đen to đùng tủi thân vì nửa đêm bị đạp xuống giường mà không nhịn được cười ra tiếng.

Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người họ cùng chung chăn gối, Yến Lâu thực sự không cần căng thẳng, chỉ là quan hệ giữa hai người so với lúc trước đã tiến thêm một bước nên cậu cứ không nhịn được hiểu sai.

“Nhỡ tối hôm nay tôi lại đạp anh xuống thì làm sao bây giờ?” Yến Lâu nhịn cười nói.

Nicholas nằm xuống trên người cậu, cười trêu chọc nói: “Em không thấy trên mặt đất trải thảm nhung hay sao? Cứ đạp thoải mái, em đừng bị đau chân là được rồi.”

Yến Lâu nhíu mày, vẻ mặt ‘đừng có khinh thường tui’: “Sao mà thế được?”

Nicholas cười híp mắt kéo tay cậu lên ngực mình rồi nói: “Hay là em thử xem?”

Yến Lâu duỗi đầu ngón tay ra đẩy khẽ y một cái.

Cổ áo rộng rãi mở ra một chút, đầu ngón tay của cậu chọc vào da thịt ấm áp. Gò má Yến Lâu lập tức ửng hồng, cậu nhanh chóng xoay lưng lại phía y, hờn dỗi hạ giọng nói: “Không, không thử, tôi buồn ngủ, ngủ đi.”

Nicholas cười ôm lấy eo cậu, kéo cậu vào trong lòng rồi nói: “Ngủ ngon.”

Yến Lâu yên lặng một lát rồi cũng cười đáp lại: “Ngủ ngon.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio