Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

chương 128: nghỉ phép ở hoang dã

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Cinis

Beta: Hạ Y

_________

Nhiệt độ ở Thế giới Hắc Ám thay đổi không lớn, nhưng gần cuối năm vẫn sẽ hơi lạnh.

Tuy Yến Lâu đã không sợ nóng lạnh từ lâu nhưng người già lúc nào cũng sẽ cảm thấy con cháu đang bị lạnh mà, vậy nên vừa đến tháng mười thì bà lão Turandot đã đưa vài chiếc áo dày tới.

Vì Vivian và Glan làm việc ở chỗ cậu nên bà Turandot gần như bao hết quần áo cả năm của Yến Lâu, quán mì đối diện cậu cũng có thể đi bất cứ lúc nào cũng được, ăn bao nhiêu đều miễn phí hết.

Lúc trước Vivian vẫn lo lắng cho bệnh tình của bà nội, nhưng có lẽ là biết cháu gái mình đã có chỗ dựa, bà Turandot yên tâm thoải mái nên thân thể lại dần dần khỏe lên, ít nhất thì năm nay Vivian có thể có một cái tết thật vui vẻ.

Trước đây không lâu, Angel trong búp bê hai cực đã thuận lợi được đưa vào Quang Minh thần giáo, cô ấy cũng nhanh chóng truyền tin về cho cậu thông qua Damon.

Với sự hiểu biết của họ đối với Quang Minh thần giáo hiện nay thì có lẽ là sang năm sẽ có thể thuận lợi giải quyết khối u ác tính này.

Mặt khác, phó bản của Andrea đã được thông qua xét duyệt, cấp bậc cũng là cấp A như cậu dự liệu, tuy cấp bậc này là do mấy nghìn binh lính U Linh chồng đi lên, có hơi khuếch đại một ít, nhưng Yến Lâu vẫn rất vui vẻ.

Cửa hàng búp bê đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, cậu cũng có thể dành ra một chút thời gian hẹn hò với Nicholas.

Hai người tranh thủ thời gian tới Thế giới Hoang Dã một chuyến, nơi này phong cảnh tươi đẹp, lại không có người quấy rối, rất thích hợp cho họ nghỉ phép.

Có điều thế giới hai người là đừng mong đến, vì họ phải đưa cả Horace chết sống đòi đi theo và Kẹo Hồ Lô đã xa nhà quá lâu nên không có bạn đi cùng nữa.

Nicholas nhìn hai đứa này mà ánh mắt u buồn.

Cái đám vô duyên, lần sau ra ngoài tuyệt đối không thể dẫn theo.

Kẹo Hồ Lô ở trong cửa hàng chỉ nằm ì ra, lúc này về quê mới có hứng chạy qua chạy lại, nhưng thân thể mập mạp không chạy quá lâu được.

Nicholas nói: “Horace, mày chở Kẹo Hồ Lô bay một vòng cho nó xem trong nhà có thay đổi gì không đi.”

Horace nhìn hình thể bành trướng của Kẹo Hồ Lô mà hơi do dự, nó không ích kỉ, chỉ hơi lo lắng cho cái xương sống yếu ớt của mình mà thôi.

Nghe đến ‘bay một vòng’ thì Yến Lâu cũng quay đầu nhìn sang, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ đen xì của Horace thì cậu lại đưa mắt mè nheo nhìn về phía Nicholas.

“Bệ hạ……” Tôi cũng muốn bay!

Nicholas xem hiểu, nhưng y không đáp ứng ngay lập tức mà nói: “Chờ một lát đã.”

Chờ hai đứa kì đà này đi rồi nói sau.

Horace cũng không biết địa vị của mình ở trong lòng chủ nhân đã thấp như vậy, nó chờ Kẹo Hồ Lô nằm vững rồi một con rồng một con hổ vui vẻ bay lên trời, chỉ chốc lát sau đã không thấy tăm hơi.

Nicholas hài lòng thu tầm mắt lại, sau đó y đưa tay cho Yến Lâu: “Đi thôi, chúng ta cũng đi chơi một lát.”

Yến Lâu thành thạo trèo lên trên sống lưng của rồng bạc rồi hỏi: “Đi đâu?”

“Em muốn đi đâu thì đi đó.” Dù sao ta sẽ luôn ở bên em.

Trời cao mây rộng, dãy núi chập trùng, cây xanh như đệm.

Ở trên trời bay lượn không chỉ có họ mà còn có cả sinh vật bản thổ của Thế giới Hoang Dã nữa, có nhiều loài chim to nhỏ khác nhau, có sinh vật trông như thằn lằn sấm, cực kì náo nhiệt.

Họ gặp một đàn thằn lằn sấm hung dữ ở trên không trung, chúng vừa nhìn thấy họ đã gào thét bao vây như muốn đánh nhau vậy.

Nicholas nhắc cậu: “Ngồi vững vào nhé.”

Y vừa nói xong thì đã có một tầng kết giới xuất hiện xung quanh họ, sau đó rồng bạc không sợ hãi một chút nào mà xông thẳng lên xé rách vòng vây, một con thằn lằn sấm nhào lên bị hất bay, đám còn lại bắt đầu thấy sợ, chỉ dám kêu la vài tiếng chứ không dám đuổi theo.

Tuy kết giới có thể ngăn cản thằn lằn sấm nhưng lại không ngăn được dòng khí đang gào thét, tóc của Yến Lâu bị thổi rối tung lên.

Nhìn thấy một trận chiến ngắn ngủi trong khoảng cách gần như vậy khiến Yến Lâu còn có chút chưa đã.

Cậu gãi gãi lớp vảy cứng rắn trên sống lưng rồng bạc rồi nhỏ giọng nói: “Hay là… chúng ta bay một vòng theo đàn chim nhé?”

Nicholas buồn cười đáp ứng: “Được!”

Họ nhanh chóng đuổi kịp một đàn chim lớn màu đỏ rực, lông chim từ đỏ sẫm dần dần chuyển sang trắng nhạt, lúc cả đàn bay qua bầu trời sẽ giống như một mảnh mây lửa cực kì đẹp đẽ.

Tuy những con chim có hình thể rất lớn nhưng tính tình lại rất tốt, bị họ đi theo cũng không đuổi họ đi.

Thấy Yến Lâu thích nên Nicholas bay luôn vào bên trong đàn chim cho cậu nhìn trong khoảng cách gần cho đã thì thôi.

“Đẹp quá đi mất!” Yến Lâu thở dài nói.

Đẹp không chỉ là đàn chim này mà còn cả phong cảnh tự nhiên không ô nhiễm này nữa, đây là vẻ đẹp mà chỉ thiên nhiên mới có, sức người rất khó có thể tạo nên cảnh đẹp như vậy.

Điểm dừng chân của đàn chim này là một rừng cây rất đẹp.

“Hóa ra có cả lá cây màu xanh lam!”

Hai người hạ xuống rừng cây, xung quanh đều là đại thụ cao tới mấy mét, cành lá sum suê hiện ra màu lam óng ánh trong suốt, đẹp như một giấc mộng.

Không chỉ có lá cây thần kỳ mà hoa của chúng cũng như vậy, những đóa hoa rất nhỏ có màu trắng thuần khiết, hơi hơi trong suốt, thỉnh thoảng sẽ nhuộm thêm màu xanh lam, hồng nhạt, màu vàng thanh nhã, từng cụm lớn mọc chen vào một chỗ trông giống như là một đám mây đang trôi lững lờ, từng đám từng sợi quấn quanh trong rừng cây xinh đẹp.

Nơi này không chỉ phong cảnh tươi đẹp mà còn thu hút thêm rất nhiều sinh vật cũng đẹp đẽ như vậy nữa, ví dụ như đàn chim mà họ đi theo, những con chim nhỏ màu sắc rực rỡ khác, những con bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn…

Vùng rừng rậm này giống như một bữa tiệc màu sắc, cho dù là màu nhạt nhã nhặn hay màu đậm rực rỡ đều có thể tìm được ở đây.

Yến Lâu giẫm trên lớp lá rụng dày đặc trên mặt đất, nhìn mãi không thấy chán phong cảnh xung quanh.

“Xem ra chúng ta phát hiện ra báu vật rồi.” Cậu cười nói, nơi này giống như là một bức tranh mà tự nhiên cẩn thận vẽ nên, mỗi một nét đều là vẻ đẹp được tỉ mỉ sắp xếp.

Họ cất bước trong bức tranh này giống như cũng trở thành một phần của tranh.

Nicholas bỗng nhiên kéo cậu đến dưới một cây hoa có tán lá sum suê, y cúi đầu xuống hôn cậu.

Lưng Yến Lâu dựa vào thân cây, một ít hoa lá thật nhỏ bị rung động rơi xuống rồi tản vào bên trong mái tóc dài của cậu, tạo thành những nét điểm xuyết bắt mắt.

Một hồi lâu sau cậu mới được thả ra, Yến Lâu giơ tay xoa xoa đôi môi hơi đỏ lên rồi nhẹ giọng giận dỗi nói: “Sao đột nhiên lại…”

Nicholas nhìn cậu rồi cười nói: “Vì đẹp.”

Phong cảnh đẹp, người càng đẹp, tất cả đều khiến trái tim y rung động.

Hai người đi dạo trong rừng cây xinh đẹp này, Yến Lâu chợt nhớ: “Hình như lúc trước chúng ta từng đánh cược với nhau, bệ hạ thắng, anh có yêu cầu gì không?”

Nicholas yên lặng một lúc rồi nói: “Ta chỉ có một câu hỏi.”

“Vấn đề gì?” Yến Lâu tò mò nói: “Anh nói đi.”

Nicholas thật lòng hỏi: “Ta muốn biết nếu ta cầu hôn em thì em có đồng ý không?”

Yến Lâu mở to cặp mắt, căng thẳng nói: “Bây, bây giờ ư?”

“Không phải bây giờ.” Nicholas hơi tiếc nuối nhìn cảnh đẹp xung quanh: “Tuy đúng là nơi này rất thích hợp nhưng ta đã chuẩn bị cái khác rồi.”

Yến Lâu hơi cạn lời, những vẫn thấy cảm động: “Hiện tại nói cho tôi biết thì không phải sẽ không còn bất ngờ nữa hay sao?”

Nicholas hơi bất đắc dĩ nói: “Bất ngờ cũng không quan trọng, ta chỉ sợ nếu quá đột nhiên thì em sẽ bị dọa chạy mà thôi.”

Yến Lâu nghe xong thì yên lặng một lát, sau đó cậu chủ động tiến lên ôm lấy y rồi nói: “Tôi không sợ đến như vậy đâu…”

Trước kia cậu đều bất an trốn tránh, nhưng ở bên Nicholas lâu như vậy, quan hệ của hai người càng ngày càng thân cận, cậu đã không còn lo lắng như khi vừa bắt đầu nữa, mỗi lời nói hành động của Nicholas đều cho cậu cảm giác an toàn, khiến cậu tin chắc rằng họ có thể hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

“Tôi sẽ coi như không biết gì hết, chờ bệ hạ cho tôi một niềm vui bất ngờ vậy.” Yến Lâu ngẩng đầu, tươi cười nói.

“Được.” Nicholas nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài mát lạnh của cậu rồi nói: “Ta còn muốn nói với em một câu.”

Y cúi đầu nhìn sâu vào hai mắt Yến Lâu, cực kì chân thành nói: “Ta muốn nói cho em biết, ta yêu em.”

Một chiếc lá màu lam nhạt nhẹ nhàng bay qua bên cạnh họ, ánh sáng lấp lánh chiếu vào đáy mắt Yến Lâu như là một ánh sao óng ánh.

Cậu chậm rãi cong môi lên, lộ ra một nụ cười rực rỡ: “Em cũng vậy.”

Nicholas cúi đầu tới gần cậu, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Một bóng đen khổng lồ xẹt qua bầu trời, một lát sau lại quay về che kín trên đỉnh đầu họ.

Hai người nghe thấy tiếng kêu của Horace: “Gào!”

Horace: ‘Tìm được rồi, hai người họ ở đây!’

Nicholas hít sâu một hơi, buồn rầu nói thầm: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ bị nó chọc cho tức chết!”

Yến Lâu cười đẩy y ra.

Horace không hề có cảm giác nguy hiểm mà hạ thân rồng khổng lồ xuống, quét cánh hoa rụng đầy đất, còn dọa chạy rất nhiều chim muông. Có vài con chim bị sợ đến đần người va vào người Horace, tên bự con này cũng không dám đẩy chúng ra, chỉ có thể đứng yên đó chịu va trúng mấy lần, sau đó đặt Kẹo Hồ Lô trên lưng xuống.

Sau khi thu nhỏ lại chỉ bằng lòng bàn tay thì nó cũng không cần lo giẫm chết động vật nhỏ nữa nên lập tức hoạt bát chạy lại đây lên án họ: “Chít chít chít cô!”

Horace: ‘Sao đột nhiên hai người lại chạy đi thế? Hại bọn tui tìm nửa ngày!’

Nicholas: “…” Ta đã cho mi một cơ hội rồi đấy!

Horace: ‘Đột nhiên có dự cảm không tốt!’

Mặc dù có tên quỷ gây sự kiêm kì đà cản mũi Horace này chen ngang nhưng lần nghỉ phép ở Hoang Dã này của hai người vẫn rất vui vẻ.

Tới lúc trở lại cửa hàng búp bê thì Yến Lâu lại bắt đầu bận bịu công việc.

Tới gần cuối năm, cậu có rất nhiều việc cần tự mình xử lý, ví dụ như phải giao một đống tổng kết và báo cáo cho tổng bộ.

Cũng may cậu đã xin tổng bộ đưa nhân viên cửa hàng tới nên những chuyện khác cũng có người chia sẻ bớt.

Hiện tại trong cửa hàng làm việc nhiều nhất là Hughes, Hughes chăm chỉ làm việc, một mặt vì chính nó có lòng cầu tiến, một mặt khác là nhìn thấy cửa hàng búp bê càng ngày càng tốt nên trong lòng nó hết sức vui vẻ.

Vivian và Glan học nửa năm trong cửa hàng, hai người thông minh khéo léo, đại đa số búp bê đều biết chế tạo, cũng dần dần bắt đầu thử nghiệm vẽ điểm linh phù, không bao lâu nữa là có thể giúp cậu phát triển cửa hàng búp bê.

Đến cả Dorothy cả ngày chỉ biết ăn với chơi cũng trưởng thành hơn, sau khi cô nhóc được các giáo viên trong phòng học nhỏ dạy dỗ, lại có thêm người bạn Louis nghiêm túc nên bây giờ Dorothy cũng học được cách quản lí đám búp bê không nghe lời trong cửa hàng. Việc này vừa có thể cho cô nhóc niềm vui khi làm đại ca mà lại không bị Yến Lâu đánh, đúng là hoàn mỹ.

Yến Lâu cảm thấy Dorothy và Louis cũng rất có tài năng, chờ cấp bậc của cả hai tăng lên thì có khả năng trở thành ứng cử viên người tuần tra rồi.

À, còn tính cả Yến Thành ở bên ngoài nỗ lực học tập nữa.

Yến Lâu cảm thấy mình rất có ánh mắt nhặt trẻ con, cho dù là Louis hay Yến Thành đều có tài năng cả.

Cậu đã nghĩ ra phương án rèn luyện mấy đứa nhóc này rồi, chờ chúng trở nên mạnh mẽ thì cậu có thể giao cho chúng phần lớn công việc của cửa hàng búp bê rồi.

Sau đó vui vẻ quấn quýt với Nicholas!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio