"Đúng vậy, bàn ghế đều bị đã dọn sang lớp khác đã được con dọn về. Nhưng không ai trong lớp Đằng Long chịu mở cửa cho con, Lâm Lê Tuyết, Lưu Hiểu Thấm, Trần Tiếu Tiếu.... đều là những bọn ăn cây táo rào cây sung, không dám đắc tội Âu Dương Phúc Thụy. Mẹ, mẹ nhất định phải nghĩ cách giúp con nếu không con không đi học nữa."
"Tinh Nguyệt, không cần gấp, mẹ sẽ giúp con giải quyết. Hiệu trưởng đã nhận nhiều tiền của mẹ như vậy, mà ông ta lại dám đuổi con ra khỏi lớp Đằng Long. Hẳn là ông ta không sợ chuyện nhận hối lộ này ra ngoài."
"Mẹ, con mặc kệ, bây giờ cả khối đều cười nhạo con vì con là người đầu tiên bị đuổi ra khỏi lớp Đằng Long kể từ khi trường thành lập đến nay, con không thể mặt như này được. Bọn họ còn truyền miệng rằng những bài thi của con đều là do Tống Tinh Nguyệt là. Mẹ nhất định phải tìm cách giải quyết đó, cái danh học bá kìa là con bài cuối cùng để giúp con xoay người, con không thể bị đoạn video đó hủy cả đời được."
"Tinh Nguyệt, chuyện này cứ cho mẹ, mẹ sẽ gọi điện thoại đến hiệu trưởng. Nếu ông ta không nghe máy, mẹ sẽ lên trường tìm. Cho dù thế nào, con sẽ vẫn luôn không bị đuổi ra khỏi lớp Đằng Long."
"Mẹ, mẹ nhanh gọi đi, sắp vào học rồi bằng không con chỉ có thể ngồi chờ ở hành lang, không thể vào học."
Tinh Thần đứng cuối hành lang, đối mắt nhìn về phía xa, ngắm vườn hoa trong trường đang nở rộ vào hè. Bên cạnh hành lang, nghe Tống Tinh Nguyệt gọi cho Dương Như, cánh môi nở một nụ cười.
Cuộc sống như vậy thật tốt!
Nghe cô ta khóc lóc kể khổ với Dương Như làm cô cảm thấy thật thoải mái và vui sướng.
Không biết bao giờ, kể từ khi cô mới bước vào Tống gia, kế tiếp là bị Tống Tinh Nguyệt đánh đập không thương tiếc. Gộp cả kiếp trước lẫn kiếp này, cô đã bị bắt nạt ba mươi năm, cô đã trải qua như thế nào?
Không ai giúp cô, tất cả mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt. Thậm chí, đến cả người hầu cũng bắt nạt cô để lấy lòng Tống Tinh Nguyệt.
Còn chuyện này mới bao lớn, không phải chỉ là bị đuổi ra khỏi lớp Đằng Long thôi sao? Mới thế đã chịu không nổi, còn khóc lóc kể lể với Dương Như.
A, tâm lý mong manh dễ vỡ như vậy làm sao để có thể tiếp tục đối mặt với mưa rền gió dữ sắp tới!
Lúc này, Tống Tinh Nguyệt từ chỗ ngoặt đi ra thấy Tống Tinh Thần đang đứng cuối hành lang, lập tức đỏ mắt hung dữ nói: "Mày ở chỗ này bao lâu rồi, còn dám nghe trộm tao gọi điện thoại. Tống Tinh Thần, mày trở nên vô sỉ như vậy từ lúc nào."
Gương mặt tuyệt mỹ của Tinh Thần tràn đầy ý cười, tà váy dài nhẹ bay theo gió, ngón tay hất nhẹ mái tóc dài, nhàn nhạt cười: "Cô bị rơi đài, tôi sao có thể không tới xem náo nhiệt."
Ánh mắt Tống Tinh Nguyệt lập tức thay đổi trở nên hung ác: "Mày là tới xem náo nhiệt của tao."
"Đương nhiên, nhìn cô chật vật bị đuổi ra khỏi lớp, bị những nữ sinh khác chế nhạo, tôi rất cui vẻ... Mới chỉ có một ngày, cô đã chịu không được? Một môi trường học như vậy tôi đã phải chịu những thứ đó suốt ba năm,Tống Tinh Nguyệt, cô cũng phế quá đi."
"Mày, con tiện nhân này......"
Tống Tinh Nguyệt tức giận theo thói quen nâng tay lên, định tát Tinh Thần một cái.
Tinh Thần nhìn cánh tay giơ lên của cô ta, mỉm cười châm chọc nói: "Tống Tinh Nguyệt, hai bên hành lang đều lắp đặt cameras. Trước kia cô đánh người trước mặt người khác sẽ không ai truy cứu. Nhưng lần này thì chưa chắc, cho dù tôi không nói thì phó hiệu trưởng cũng không muốn tôi có mọt chút tổn thất nào. Chỉ cần tôi có một chút không vui, ảnh hưởng đến khả năng phát huy làm bài trong kì thi, thấy ấy chắc chắn sẽ phạt nặng cô. Vì thể diện của trung học Hoằng Dương, thầy ấy sẽ đuổi học cô cũng không quá đáng."
"Còn có nam thần cô yêu thầm ba năm còn đang rất nhiệt tình theo đuổi tôi. Nếu tôi bị cô đánh, hắn ta nhất định không nói hai lời, lập tức xin trường học làm thủ tục thôi học cho cô."
"Lần thôi học này còn nhục nhã hơn cả việc bị đuổi ra khỏi lớp Đằng Long. Bị đuổi học bởi trung học Hoằng Dương mà truyền ra ngoài, e rằng những học sinh trường khác cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc đây là làm chuyện thương thiên hại lí lớn đến cỡ nào, mới có thể bị trường học đuổi học."
Con ngươi Tống Tinh Nguyệt nổi lên tơ máy trừng mắt nhìn cô, cánh tay đã giơ lên kia trong lúc nhất thời không hạ xuống được.
Tiểu tạp chủng này không hề nhẫn nhục chịu đựng nữa, cô ta sẽ phản kích, sẽ bỏ đá xuống giếng, sẽ lợi dụng người khác để đối phó cô.
Chết tiệt, Tống Tinh Thần vì sao lại đáng ghét nhe vậy. Từ ngày đầu tiên cô ta bước vào Tống gia, cô đã hận không thể để cô ta chết đi, khiến cô ta biến mất.
Tại sao ở Tống gia lại tồn tại một người luôn đối nghịch cô ở mọi nơi như vậy. Tất cả mọi người luôn nình nột cô, lấy lòng cô, nhường nhịn cô....
Tại sao Tống Tinh Thần không thể giống người mọi người luôn lấy lòng, thuận theo cô như vậy.
Nếu cô ta nghe lời một chút, không xuất hiện trước mặt cô, không khiến cô chướng mặt khi nhìn thấy cô ta... thì thật tốt biết bao.
Mẹ không nên đón cô ta trở về, hắn là nên khiến nó biết mất khi mới tuổi. Để đến về sau sẽ không ai tranh sự sủng ái của cha mẹ sủng với cô, đoạt lấy sự yêu thương của lão gia tử.
Tinh Thần nhìn Tống Tinh Nguyệt âm độc trừng cô, cánh môi càng con lên.
Cô dùng âm lượng chỉ đủ người nghe nói: "Tống Tinh Thần, tối qua mẹ cô không gϊếŧ được tôi, có phải rất tức giận, rất đáng tiếc hay không?"
Mắt Tống Tinh Thần như muốn căng ra, vẫn bất động nhìn chằm chằm cô.
Đêm qua cô thật sự đã bị bắt cóc, tấm hình là thật.
"Nói cho mẹ cô rằng, khoản nợ này tôi sẽ lấy lại. Đúng rồi, tôi còn một tin tức muốn nói cho cô, người ngoài đều nói cô là cô nhi bị ôm nhầm nhưng thật ra cô là con riêng của mẹ cô. Cô bảo mẹ cô giấu thật kỹ nha, nếu bị phát hiện.... cô cùng mẹ cô chỉ có nước cút ra khỏi Tống gia."
Cô ta nói cái gì?
Tống Tinh Thần rốt cuộc đang nói cái gì?
Cô là con riêng của mẹ? Chuyện này không thể nào.
Mẹ nói chỉ là bị ôm nhầm, sau này còn sẽ giúp cô tìm lại bố mẹ ruột.
Cái này tuyệt đối không có khả năng!
Tống Tinh Nguyệt như bị bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, quát to với Tinh Thần: "Mày lừa tao, tao không thể nào là con riêng của mẹ được."
"Lừa cô? Tống Tinh Nguyệt, tôi không có rảnh đến như vật. Thân phận tiểu thư Tống gia đó cô từ nhỏ đã hưởng thụ đến bây giờ, một đứa con riêng không thể mang ra ngoài ánh sáng như cô dựa vào đầu mà yên tâm thoải mái hưởng thụ những thứ này, còn chèn ép, khi dễ tôi?"
"Muốn dựa vào cái danh học bá đó của cô để xoay người, sau đó ở trước mặt mọi người lấy vai người bị hãi diễn cảnh khóc lóc một hồi, để cho mọi người đồng tình cô, thương xót cô, cứ như vậy mà tẩy trắng.... Cô cũng đừng nằm mơ, tôi sẽ không cho cô bất kì cơ hội nào để tẩy trắng đâu."
"Cho nên... trong thời gian này, tôi sẽ thông báo ra bên ngoài rằng: Ba năm cao trung cô vẫn luôn lợi dụng lấy bài thi của tôi để đạt được học bổng kếch xù, một trong mười học sinh trung học ưu tú nhất cả nước, mỗi năm luôn là một trong ba học sinh đứng đầu thành phố S... Bao nhiêu dang hiệu cô đạt được đều nhổ hết ra cho tôi."
"Làm điểm giả, sợ sẽ trở thành tin tức oanh động khắp cả nước. À, cô còn là em gái của Tống Tinh Nhật, chuyện hẳn có thể lên hotsearch được nhỉ? Những phóng viên, paparazzi, fans, antifan.....của chị cô sẽ đeo bám cô mãi không buông. Tất cả nhưng thông tin của cô đều sẽ bị đào lên, nào là cô ngang ngược ở trong trường, chuyện ở trong tiệc sinh nhật của Dương Như.... Từng tin tức sẽ được đào ra rồi xào nấu thêm mắm dặm muối lại, còn có cô là con riêng của Dương Như cũng sẽ bị lôi ra. Khi đó Tống Tinh Nguyệt cùng Tống Húc chưa chắc sẽ đứng về phía cô, các ngươi cứ chờ bị nghìn người chỉ trỏ, vạn người phỉ nhổ đi. Ha, nghĩ đến thôi tôi đã rất mong chờ rồi."
Con người Tống Tinh Nguyệt nhiễm lên tơ máu màu đỏ tươi, nhìn chằm chằm Tống Tinh Thần, bóp chặt cánh tay.
Từng lời của Tống Tinh Thần, mỗi một chữ, mỗi một câu như âm thanh ma quỷ phá hủy cô, khiến mọi phòng tuyến tâm lí của cô đều bị đánh tan.
Khiến cô bắt đầu sợ hãi, một khi danh hiệu học bá bị thu hồi, một khi những tin tức đó bị công bố.
Cô phải làm sao bây giờ? Tống Tinh Thần nói cô là con riêng của mẹ, chuyện này không có khả năng, nhất định là đang lừa cô.