Nhưng mẹ đối xử với cô còn tốt hơn của chị cả Tống Tinh Nhật, sủng lên tận trời như vậy không hề lý do, khiến cô không thể không hoài nghi. Vạn nhất điều này là thật, vậy cô phải làm sao đây?
Các phóng viên sẽ đào lại, tất cả những gì dơ bẩn nhất cũng sẽ đào ra.
Cuộc đời của cô cũng sẽ bị hủy hoại, khi đó tất cả mọi người trên cả nước sẽ biết đến cô, dù là ở nay trên phố đều sẽ có người phỉ nhổ cô.
Nghĩ đến cảnh tượng cuộc sống sau này đó, da đầu cô nhanh chóng cảm thấy tê dại, cực phần khủng hoảng.
Cô cuồng loạn hét vào Tinh Thần trước mặt: "Tống Tinh Thần, vì sao mày lại đối xử với ta như vậy, vì sao muốn hủy hoại tao, vì sao?"
Khóe môi Tinh Thần nhếch lên cười lạnh, nhìn bộ dạng nổi điên cực dữ tợn của cô ta, rất thống khoái.
Kiếp trước, cô còn đang sống sờ sờ lại bị kéo chết ở trên đường cao tốc. So với Tống Tinh Nguyệt so hiện giờ, cô ta tính là cái gì?
Tống Tinh Nguyệt, Dương Như...... Mẹ con hai người đã từng ép cô vào tuyệt cảnh.
Hiện tại, cô mới chỉ là đòi lại từng chút một mà thôi.
"Vì sao? Cô còn muốn hỏi vì sao ư? Mẹ cô từ nhỏ đã không muốn tôi sống, nhưng tôi lại có thể sống đến mười tám năm, là do tôi mạng lớn. Ở trong mắt các người, chỉ có các người là có thể khi dễ tôi, không cho phép tôi phản kháng, còn mọi chuyện cũng phải theo ý các người. Tôi cũng muốn biết vì sao? Dựa vào cái gì mà các người muốn tiêu diệt tôi như là một chuyện vô cùng chính đáng?"
"Tất cả đều là con người, vậy vì điều gì mà tôi nhất định phải thấp hơi các người một cái đầu? Tống Tinh Nguyệt tôi không ngại nói cho cô, chuyện đêm qua mẹ cô làm với tôi, tôi sẽ từ từ thanh toán với bà ta. Còn có nhân tình của bà ta, cũng là bố ruột của cô, để hắn làm cẩn thận một chút, tôi sẽ không chỉ dừng lại ở đây đâu."
Cho dù là Kim Thanh Hoa, hay Dương Như, cứ việc đến đây.
Ngấm ngầm giở trò, ra vẻ, bắt cóc...... Cô đều không sợ.
Kim Thanh Hoa cùng Tống Tinh Nguyệt có quan hệ cha con, chỉ thiếu một bước xác nhận cuối cùng.
Vừa rồi Sở Vân cho cô biết, đã mang đi xét nghiệm ADN, kết quả rất nhanh sẽ có. Nếu kết quả xét nghiệm là đúng, vậy có thì sẽ trò hay để nhìn.
Theo nguyên tắc tư tưởng truyền thống cứng nhắc của ông nội, chắc chắn sẽ không buông tha cho loại đàn bà đạo đức bại hoại, đồi phong bại tục.
Mà trên đầu Tống Húc mọc cả một thảm thảo nguyên Hulunbuir bất tận, ông ta nào có thể chịu đựng bản thân bị đội nón xanh? Không kém gì chiếc nón xanh đó, ông ta vẫn luôn nuông chiều con gái của Dương Như cùng nhân tình bà ta mười tám năm, mười tám năm luôn đặt ở trong lòng bàn tay, so vơi con gái ruột còn thân hơn.
Thảo nguyên Hulunbuir: Thảo nguyên này nằm về phía Đông Bắc của Nội Mông, có diện tích khoảng . km. Tên của nó được ghép bằng tên của hai hồ nước lớn là Hulun và Buir. Là một trong những thảo nguyên đẹp nhất Trung Quốc.
Nếu ông ta biết chân tướng......
Cảnh tượng đó sẽ rất thú vị.
Cô cực kì chờ mong!
Tống Tinh Nguyệt thấy Tinh Thần liên tiếp nói cô là con gái tư sinh của mẹ đến tận ba lần, cô nóng này quát to: "Câm miệng, mày đừng nghĩ sẽ khiến tao tin. Tao là con nuôi của mẹ, ba tao chỉ có Tống Húc, không có ai khác."
Tinh Thần chế nhạo cười lạnh, nhìn cô ta cứ ngu ngốc ở đó rồi xoay người vào phòng học.
Tống Tinh Nguyệt cứ như vậy trơ mắt nhìn Tinh Thần đi vào lớp Đằng Long.
Cửa phòng vốn đang đóng, vừa thấy cô đi tới cửa phòng lập tức mở ra chờ cô tiến vào, mà người mở cửa lại là Âu Dương Phúc Thụy.
Âu Dương Phúc Thụy đáng chết, hắn vậy mà đi lấy lòng Tống Tinh Thần. Hắn nhất định sẽ hối hận, cô mới là hòn ngọc quý chân chính trong tay Tống gia, chỉ có thân phận của cô mới xứng đứng bên hắn.
Sau này hắn nhất định sẽ hối hận.
......
Sau khi Tinh Thần tiến phòng học, Âu Dương Phúc Thụy mỉm cười hỏi cô: "Tống Tinh Nguyệt có làm khó dễ cậu không."
Tinh Thần đáp: "Không có, nhưng khả năng cô ta rất nhanh sẽ dọn về thôi."
Mặt mày Âu Dương Phúc Thụy lộ vẻ không vui, nói: "Vì sao, hiệu trưởng đã chuyển cô ta sang lớp bên cạnh rồi mà."
"Cô ta gọi cho mẹ, mẹ cô ta đang trên đường đến đây."
Âu Dương Phúc Thụy cau mày, vừa rồi không nghĩ đến Tống Tinh Nguyệt sẽ gọi cho mẹ, là hắn xem thường cô ta.
Hắn lấy điện thoại ra, cam đoan nói với Tinh Thần: "Cậu yên tâm, tôi sẽ gọi lại cho hiệu trưởng, kiên quyết phản đối Tống Tinh Nguyệt trở lại lớp Đằng Long."
Tinh Thần trở lại chỗ ngồi của mình, lấy ra tài liệu cho môn học sắp tới: "Không cần, chỉ còn ba ngày nữa là thi đại học. Tôi không muốn chỉ vì những việc này mà phân tâm, cô ta thật sự muốn về lớp Đằng Long, vậy chỗ ngồi trong góc trước kia của tôi để lại cho cô ta, để cô ta không làm ảnh hưởng những người khác."
Âu Dương Phúc Thụy nhìn một góc phòng học, nơi đó từng là chỗ ngồi của Tinh Thần, hiện tại đã trống trơn.
Nói thật, ba năm năm nay góc nhỏ đó đều có người. Hiện tại lại không ai, nhìn qua thật đúng là không quen.
"Được."
Giờ học cũng lập tức bắt đầu, giáo viên bước vào lớp.
......
Việc đầu tiên Dương Như đến trường học là đi tìm Tống Tinh Nguyệt, vừa rồi nghe thấy tiếng khóc của Tinh Nguyệt qua điện thoại. Từ nhỏ đến lớn cô đều lớn lên trong sự nuông chiều, chưa bao giờ bị người ta khi dễ qua.
Dương Như lại càng quan tâm có đủ với cô, săn sóc tỉ mỉ, ngậm ở trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt, chưa từng để cô phải chịu uất ức hay khóc lóc.
Tất cả các phòng học trên dãy đều đã vào lớp, chỉ duy nhất một mình Tống Tinh Nguyệt đang đứng ở một góc hành lang. Khi Dương Như tìm được cô, chỉ có cô đang ngồi trong góc một mình, hốc mắt ửng hồng là dấu vết còn lại khi khóc xong.
Dương Như vừa nhìn thấy cô, lập tức đau lòng.
"Con gái bảo bối của mẹ, sao con lại khóc? Nói cho mẹ biết vừa rồi là ai khi dễ con, là ai nói xấu con, ngày mai mẹ sẽ khiến bọn họ cút đi hết ra khỏi trường."
Tống Tinh Nguyệt vừa nhìn thấy Dương Như, mắt đỏ lên, nước mắt tuôn rơi lã chả chảy xuống:
"Mẹ, rất nhiều người đều đang xem chuyện cười của con. Toàn bộ lớp Đằng Long đều chống lại con, con cãi nhau với Âu Dương Phúc Thụy, không một ai đứng ra giúp con, bàn ghế con bị chuyển đến phòng học bên cạnh. Con kéo trở về, cũng không ai giúp con mở cửa, con đạp cửa hơi hai mươi phút, bọn họ vẫn không ai mở cửa."
"Còn có mấy nữ sinh ở lớp bên cạnh bỏ đá xuống giếng, châm chọc mỉa mai, nói con dơ bẩn hạ tiện khiến người khác buồn nôn. Mẹ, trường học này con không ở nổi nữa, tất cả mọi người đều biết sự kiện tối hôm đó, đều âm thầm truyền tay nhau video đó, con nên làm gì bây giờ?"
"Mẹ nói con nên làm gì bây giờ? Đời này con xong rồi."
Tống Tinh Nguyệt khóc thật sự rất thương tâm, so với ngày đó càng thương tâm hơn. Con bé đã bị bao nhiêu người nhằm vào mới có thể dẫn đến cảm xúc như này.
Còn có Tống Húc, không phải đã để ông ta đi thu hồi đoạn video đó rồi sao?
Vì sao đoạn video đó vẫn bị rò rỉ ra, hơn nữa phạm vi lan truyền ngày càng rộng thêm. Tựa như một cái giếng không lưu thông được với mạch nước ngầm lại đột nhiên có ngày bùng ra một mạch nước ngầm rất to, khiến cho rất khó cản lại sau này.
Mấy ngày nay Tống Húc là đi làm cái gì, một chút việc nhỏ này làm cũng không xong.
Dương Như trấn an cô: "Ngoan, không có việc gì, đừng khóc. Hết thảy đều có mẹ ở đây, mẹ sẽ không để con có chuyện gì cả."
Nghe vậy, Tống Tinh Nguyệt khóc lại càng thương tâm.
"Mẹ,mẹ có phải có chuyện không nói với con không? Mẹ đang giữ bí mật đúng chứ?"
Dương Như khó hiểu nói: "Tinh Nguyệt, con nói mê sảng gì vậy. Mẹ thương con nhất, ở trước mặt con nào có bí mật?"
"Vậy vì sao Tống Tinh Thần nói con là con gái riêng của mẹ, là đứa con mẹ nɠɵạı ŧìиɦ ở bên ngoài nên mới được sinh ra."
Oanh.
Đại não Dương Như trong nháy mắt trống rỗng, đôi mắt không hề chớp nhìn Tống Tinh Nguyệt.
Chuyện Tinh Nguyệt là con gái bà chỉ có cà cùng Kim Hoa Thanh biết.
Tống Tinh Thần làm sao biết được.
Bà vì trốn tai mắt người ngoài, nên đã sinh con ở nước ngoài, hơn nửa năm sau mới thuận lợi về nước.
Mà sau khi đứa bé sinh ra, Kim Hoa Thanh đã nhanh chóng ôm trở lại bệnh viện, là thủ tục đầy đú với thân phận cô nhi bị bỏ rơi. Sau đó mới lấy lý do đó để Dương Như nhận nuôi, để cô có thể sống trong điều kiện tốt nhất, hưởng nên giáo dục ưu tú nhất, để cô ở trong vại mật mà lớn lên.
Chuyện này, ngoại trừ bà cùng Kim Hoa Thanh cũng không có người thứ ba biết. Đáng chết, Tống Tinh Thần làm sao mà biết được?