Tinh Thần thể hiện sao cũng được, cô cười một tiếng: "Tôi cũng không sợ bất cứ màn trả thù nào cả. Chú có thể trả thù tôi, chứng minh tôi quá yếu, nếu tôi chết trên tay chú, là tôi xứng đáng."
Khuê thúc đứng ở trong một góc, sắc mặt hơi chấn động, nhìn chằm chằm Tinh Thần.
"Tống Tinh Thần, cô...... cô không phải Tống Tinh Thần tôi từng biết."
"Phải không? Khuê thúc chú lại suy nghĩ nhiều rồi. Tôi chẳng qua là không muốn ngồi chờ chết thôi, bị bọn họ chậm rãi ngược đãi đến chết, không bằng đứng lên phản kháng lại."
Kẻ thù của cô quá nguy hiểm.
Tục ngữ nói, mềm sợ cứng, cứng không sợ liều mạng, Tống Tinh Thần là thuộc diện liều mạng kia.
Cô không có bất kì cái gì để lo ngại, trong nhận thức của cô, một lòng chỉ có san bằng tất cả tiến lên phía trước, gặp thần gϊếŧ thần, gặp Phật gϊếŧ Phật.
Không ai là đối thủ đáng để cô bỏ mạng.
Hắn vẫn muốn sống, dù có ra ngoài, cũng không muốn lại đụng vào đến cô nữa.
Cô quá điên cuồng.
"Được, Khuê thúc chúc may mắn. Một lần nữa tôi nhắc lại đừng có đến bệnh viện Nhã Trình nha."
"Cô đi đi, chiếu cố thật tốt lão gia tử, bên người ông ấy không còn ai bồi nữa. Nếu ông ấy già rồi, không còn di chuyển được nữa, hãy để ông ấy dưỡng lão thật tốt. Còn Tống Húc chỉ biết phá gia bại tử kia thật sự không đáng tin cậy."
Tinh Thần đáp: "Trước khi đi vẫn không quên được ông nội, cũng không uổng công ông nội từng cứu chú một mạng. Tự giải quyết cho tốt."
Nói xong, Tinh Thần xoay người, từ trong lối nhỏ tiến vào trong sảnh.
......
Trong sảnh vẫn trống không như cũ, Tiểu Đào đang đứng ở cửa.
Nhìn thấy Tiểu Đào, Tinh Thần ngược lại cũng không ngoài ý muốn.
Hai người bảo vệ đứng cửa, còn có Lý thúc ở phòng bếp, ngay cả Tiểu Đào chỉ sợ cũng người Mộ Đình Tiêu sắp xếp vào.
"Tam tiểu thư, em thật sự muốn thả...." Tiểu Đào cau mày, nói đến một nửa lại không nói tiếp nữa.
Tinh Thần không đáp, chỉ hỏi: "Ông nội đã ngủ chưa?"
"Chỉ nằm xuống nhưng không ngủ, tâm tình không tốt lắm. Vẻ mặt nhìn qua rất uể oải, chỉ bồi lão gia tử nói chuyện một lát rồi xuống lầu."
"Tôi lên nhìn xem."
"Vậy chị đi cùng em."
Ông nội ở chung với Khuê thúc đã thành thói quen, người ta nói thói quen khó sửa. Về sau không còn Khuê thúc nữa, chỉ sợ phải cần một đoạn thời gian thích ứng.
Người già rồi, tâm tư cũng nhạy cảm theo, dễ đa sầu đa cảm, Tinh Thần suy nghĩ nên làm thế nào mới để ông yên tâm.
Tới cửa phòng ông, Tinh Thần nói: "Chị ở bên ngoài chờ tôi."
"Vâng, tam tiểu thư."
Tinh Thần gõ cửa, đứng ở ngoài nói: "Ông nội, cháu vào đây."
Không chờ hắn đáp lại, cô đã đẩy cửa mà vào.
......
Căn phòng được trang trí theo Trung Hoa thời xưa, chỉ có một cây đèn to nặng cổ kính được đặt trên đất cạnh cửa, chỉ hắt lên được một phía ánh sáng lập lòe cho căn phòng.
Bên phải là bàn gỗ được làm từ hoa lê vàng, trên mặt bàn bày ra mấy cuốn kì phổ mới được thu thập gần đây, phía sau bàn là treo một bức vẽ của Tề Bạch Thạch đại sư.
Ông nội Tống đang nằm ở trên giường, sắc mặt không tốt lắm, thấy Tinh Thần tiến vào, liền mở miệng nói: "Còn ba ngày nữa là thi đại học, về phòng ôn bài đi, ông không có việc gì."
Tinh Thần ngồi lên chiếc ghế đặt ở đầu giường, cẩn thận quan sát sắc mặt của ông, rồi nói: "Ông đã như vậy, còn nói không có việc gì."
"Ông chỉ là tức giận mà thôi, cháu nói hắn đang tốt như vậy, vì sao lại nhúng tay vào, hắn ở Tống trạch làm công hai mươi năm, ông từng bạc đãi hắn sao? Thậm chí ông đã nghĩ tới việc tìm cho hắn mấy căn nhà mấy khu đất để hắn dưỡng lão, nhưng hắn thì sao?"
"Trong lòng không có biết đủ, cho dù ông có cho hắn, hắn cũng sẽ chê ít, sẽ cảm thấy đó là cái giá quá rẻ đối với những gì hắn làm hai mươi năm. Cho nên càng muốn nhiều hơn nữa, kết quả lại vấp ngã."
Tinh Thần chỉnh lại góc chăn cho ông, lại nói tiếp: "Vừa rồi cháu đã đi nhìn qua."
Ông nội Tống quay đầu, hừ lạnh một tiếng: "Hắn thiếu chút nữa đã gϊếŧ được cháu, cháu còn đi nhìn qua, lòng cháu cũng thật lớn."
Tinh Thần cười nói: "Cháu còn cho hắn một chuỗi chìa khóa, hắn có thể đi ra ngoài, còn về sau liền xem hắn tạo hóa."
Ông nội Tống đột nhiên ngồi dậy, lớn tiếng nói: "Cái gì, hắn ta bắt cóc, suýt chút nữa còn gϊếŧ được cháu, cháu còn cho hắn chìa khóa đi ra?"
"Ông nội, đừng lớn tiếng như vậy, cháu biết trong lòng ông cũng không dễ chịu gì. Hắn ta đúng là đáng chết, nhưng người đứng sau lưng hắn xúi giục càng đáng chết hơn. Hắn chỉ là bị người khác dụ dỗ, sử dụng như một món đồ. Cho nên chúng ta hãy cho hắn một cơ hội nữa, hy vọng hắn sẽ thật sự ăn năn hối lỗi."
"Vậy cháu cũng không thể thả người ra, loại người như hắn, cháu tin sao?"
Tinh Thần cười nói: "Cháu sẽ không bỏ qua đâu, đêm nay ông nội chỉ sợ cũng phải mất ngủ."
Ông nội Tống nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tinh Thần, thở dài một hơi: "Ai, ông nội vẫn là thiếu nợ với cháu. Cháu ở Tống gia nhận hết thiệt thòi, sang bên này, lại xém chút nữa mất mạng. Cuối cùng còn thả Lê Khuê ra, là ông nội có lỗi với cháu."
"Không liên quan đến ông, hiện tại cháu không phải đang rất tốt sao?"
Hai mắt ông có chút ướŧ áŧ, hắn nghiêng đầu. Sau hồi lâu, hắn mới cất giọng, già nua nói: "Cháu là quá hiểu chuyện, rất nhiều chuyện không cần nói, trong lòng cháu lại rất rõ ràng. Biết ông khó chịu, thì cháu đi thả người ra. Tiểu tử kia tuy rằng đã làm chuyện dại dột, nhưng rất nhiều lần ông té xỉu, đều là hắn phát hiện đưa đến bệnh viện."
Tinh Thần nhíu mày hỏi: ""Khi đó ông đã được đưa đến bệnh viện nào?"
"Trước đây ông bận việc ở công ty tới tối mắt tối mũi, cơm cũng không lo ăn, nên thể lực không ổn định, vừa xuống xe lập tức ngất đi. Đó cũng không phải bệnh viện lớn gì, là một bệnh viện ngỏ gần đó."
Vẫn may, không phải bệnh viện Nhã Trình.
"Cho nên, ông vẫn hy vọng hắn sẽ có kết cục tốt."
"Người cháu cũng đã thả ra, vậy cứ để hắn tự sinh tự diệt đi. Chuyện này cháu chịu khổ rồi."
"Ông, trên người cháu lại không thiếu miếng thịt, chỉ là bị dọa mà thôi. Hiện giờ, Khuê thúc chắc đã ra được ngoài rồi, tổng số tiền hắn tích cóp bao năm, cùng tiền thưởng cuối năm ông cũng cho không ít. Nên cuộc sống của hẳn ở ngoài sinh hoạt sẽ không quá khó khăn, ông nội cứ yên tâm đi."
"Được rồi, cháu lên lầu đi, đừng ôn bài nữa. Xảy ra nhiều chuyện rối rắm như vậy, cháu học cũng không vào, không cần phải lo kì thi đại học, ông sẽ sắp xếp tốt."
Tinh Thần đứng lên, nói với ông: "Vâng, ông nội ngủ ngon."
"Đi đi."
Tinh Thần xoay người đi tới cửa, khi vừa đóng cửa lại vừa lúc nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của ông.
Ở trong lòng ông, vẫn không muốn để Khuê thúc chết.
Trong Tống trạch, lấy lòng lão gia tử là rất quan trọng, một bước này chắc chắn không đi sai, như là Khuê thúc vậy. Nhưng cô dù có thả người ra, chưa chắc Mộ Đình Tiêu sẽ bỏ qua.
Lấy tính cách của anh, có thù tất báo, hẹp hòi lại thù sai.
......
Tinh Thần mở cửa đi ra ngoài.
Tiểu Đào vẫn còn đứng ở cửa chờ cô, thấy cô ra thì nhỏ giọng nói: "Vừa rồi Tưởng Huân đến nói, người đã được thả ra, còn gọi taxi đưa hắn đến bệnh viện khám vai, đã cho người đi thep."
Tưởng Huân là tên đầy đủ của Tưởng ca.
Tinh Thần gật gật đầu: "Được rồi, chị đi nghỉ ngơi đi."
"Không được, chị và tam tiểu thư phải ở cùng nhau."
"Nhưng trong nhà đã không còn người khác."
"Vậy cũng không được, lão gia tử đã dặn chị không được rời khỏi em nửa bước, sợ em trong nháy mắt lại không thấy."
"Đừng giả vờ nữa, là mệnh lệnh của Mộ Đình Tiêu đứng không?"
Tiểu Đào đỏ mặt, chột dạ, nói tiếp: "Là lão gia tử, không tin chúng ta đi vào hỏi."
"Phòng chỉ có một cái giường, vậy chị ngủ ở đâu? Tôi không thói quen ngủ cùng giường với người khác."
"Chị ngủ dưới đất."
"Không được, sẽ bị cảm."
"Em yên tâm, cơ thể chị rất khỏe. Ở dưới quê vùng nông thôn cũng chưa có điều hòa, mà trong căn biệt thự này mỗi phòng đều có một cái, ngủ rất thoải mái."
Tinh Thần: "......"
Cuối cùng hai người cũng thương lượng xong, Tiểu Đào ngủ thư phòng, sẽ lấy một chiếc giường đơn từ dưới lầu mang lên để một góc ở thư phòng
Còn Tinh Thần đi về phòng ngủ của mình.
Sau khi vừa nằm được hơn chục phút, Sở Vân gửi đến một tin nhắn, nói bột phấn mang đi kiểm nghiệm kia, quả nhiên là loại thuốc ngủ cho người, thuộc về loại thuốc cấm không được lưu hành trên thị trường. Còn có một tin tức nữa là, Khuê thúc cuối cùng cũng nhập bệnh viện, bệnh viện hắn chọn là bệnh viện Nhã Trình.