Bệnh viện Nhã Trình cực kì nghiêm ngặt, buổi tối không phải thời gian thăm bệnh, người ngoài không được đi vào, cho nên những người đi theo dõi hẳn cũng không vào theo được.
Tinh Thần nhấp môi cười lạnh, đã nhắc hai lần rồi, kết quả vẫn đi tới đó.
Hắn một khi tiến vào bệnh viện Nhã Trinh, căn bản sẽ không có khả năng còn sống đi ra. Hắn biết quá nhiều chuyện, Kim Hoa Thanh chắc chắn sẽ không lưu lại người sống.
Tinh Thần gửi lại tin nhắn: Không cần đi theo nữa. Ngày mai trên sông Hoàn Thành, khả năng sẽ tìm được một xác chết.
Rõ ràng đã cho hắn một con đường sống, nhưng vẫn muốn đi vào con đường dẫn đến địa ngục. Cô không thể cứu hắn lại nữa.
......
Ngày hôm sau, ông nội Tống thoạt nhìn đã có chút tinh thần hơn, không còn uể oải, thất thần nhừ hôm qua nữa. Dùng xong bữa sáng, Tưởng Huân đưa hắn đến công ty làm việc.
Lý thúc đảm nhiệm là tài xế cho Tinh Thần.
Bước ra khỏi cửa, Tinh Thần cho rằng sẽ có mộ chiếc Maybach màu đen đã dừng sẵn chờ cô, Mộ Đình Tiêu sẽ đưa cô đến trường. Nhưng không như cô tưởng tượng, bên ngoài là một mảnh trống trơn,chiếc xe cùng Mộ Đình Tiêu đều không xuất hiện.
Tinh Thần có chút mất mát.
Nửa giờ sau, tới trường học.
Khi bước vào lớp cũng đã gần đến giờ vào học, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, nhưng không thấy Tống Tinh Nguyệt vốn nên ở trong góc lớp.
Âu Dương Phúc Thụy thấy Tinh Thần luôn nhìn đến chỗ đó, hắn nói: "Hôm qua cô ta suýt chút nữa bị đuổi ra khỏi lớp Đằng Long, chắc là sợ mất mặt nên sẽ không tới."
Không tới ư?
Tố chất tâm lý thật kém cỏi, một chút áp lực cũng không chịu được.
Ánh mắt trong suốt của Âu Dương Phúc Thụy dừng trên khuôn mặt trắng nõn của Tinh Thần, khuôn mặt nghiêm túc hiếm thấy, hắn hỏi cô: "Người đàn ông hôm qua cùng Hàn Tử Quân đến đón cậu, anh ta là gì của cậu?"
Người đàn ông đó đã đến đón cô hai lần.
Ngày hôm qua càng phách lối hơn, đồng thời xuất hiện cùng nam minh tinh đình đám, vệ sĩ tận mấy chục người, hơn chục chiếc Mercedes màu đen đỗ lại đó. Gióng trống khua chiêng như vậy, khiến toàn trường đều hăng say nghị luận với nhau suy đoán về thân phận của anh ta.
Hôm nay đi học, có một nhóm đàn em năm nhất, năm hai hỏi hắn. Nữ sinh đứng bên cạnh hắn là ai, và người đến đó đón cô là ai?
Điều đó làm hắn cảm thấy rất gai mắt.
Tinh Thần không để bụng nói: "Nhìn không ra sao? Đương nhiên là người tôi thích rồi."
Sắc mặt Âu Dương Phúc Thụy cứng lại, trên mặt thể hiện không vui.
"Tinh Thần, cậu có hiểu rõ hắn ta không? Hắn là người nào dậu biết không, lấy tràng cảnh hôm qua vừa thấy liền biết bối cảnh của hắn không đơn giản. Ở thành phố S tôi chưa bao giờ nghe qua người này, cậu đừng bị hắn lừa."
Tinh Thần nhìn Âu Dương Phúc Thụy một cái, môi hồng cong lên cười nói: "Ông nội của tôi biết, còn có qua lại thân thiết với nhà anh ấy. Cậu để ý đến chuyện của tôi như vậy, chẳng lẽ cậu thích tôi?"
Âu Dương Phúc Thụy nghẹn lời.
Không biết như thế nào đối mặt Tinh Thần thình lình xảy ra hỏi chuyện.
Tinh Thần cười tủm tỉm nói: "Cậu đừng có thích tôi, bởi vì tôi đã có người mình thích rồi. Đừng lãng phí thời gian trên người tôi, không bằng hãy đem thời gian cùng tinh lực của mình đặt lên người cô ta."
Chỉ vài câu nói nhẹ nhàng, đã chặn mọi cơ hội của hắn.
Âu Dương gia muốn thâu tóm Tống gia đã lâu, cách nhanh nhất và thuận tiện nhất chính là liên hôn. Tống gia không có cháu trai, chỉ có ba người cháu gái, Tống Tinh Nhật cùng Tống Tinh Nguyệt đều không thể tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc. Chỉ duy nhất một mình Tống Tinh Thần được ông nội Tống đưa cho % cổ phần, chỉ như đó cũng có thể nhìn ra ông thiên vị cô.
Cô là người có khả năng tiếp quản sản nghiệp Tống gia nhất, chỉ cần đoạt được Tống Tinh Thần, thì Tống thị khổng lồ này sớm muộn gì cũng có ngày rơi vào tay Âu Dương gia.
Nhưng, Tống Tinh Thần lại không chịu đi theo, nhiều lần cự tuyệt hắn.
Âu Dương Phúc Thụy không tin, biểu hiện của hắn không phải rất rõ ràng rồi hay sao? Tại sao cô ta không nhìn ra được hắn đang muốn theo đuổi cô?
Ba năm cao trung, vẫn là lần đầu tiên hắn hạ mình theo đuổi một cô gái.
Còn chưa bắt đầu, lập tức bị từ chối.
Trong lòng Âu Dương Phúc Thụy tức giận bất bình, không vui nói: "Tống Tinh Thần, cậu rốt cuộc xem thường tôi đến cỡ nào?"
Tinh Thần liếc mắt nhìn hắn một cái.
Chỉ mới vậy mà đã tức giận, thật đúng là bụng dạ hẹp hòi, đúng là không hề ưu tú như những gì hắn thể hiện ra ngoài.
"Âu Dương Phúc Thụy, cậu là chủ tịch hội học sinh, là lớp trưởng lớp Đằng Long, luôn xếp thứ nhất toàn thành phố trong ba năm cao trung.... Cậu vẫn luôn rất ưu tú. Nhưng thứ tôi xem thường cậu nhất là độ mặt dày của cậu."
"Vậy cậu vì sao không suy nghĩ một chút, lại trực tiếp từ chối tôi?"
Từ chối hắn còn phải suy nghĩ?
Đời này cô chỉ thích một người, người đó chính là Mộ Đình Tiêu. Cho dù người khác ưu tú thế nào, quan tâm tâm cô ra sao, cô cũng sẽ không động tâm.
Bởi vì bọn họ đều không phải Mộ Đình Tiêu.
"Âu Dương Phúc Thụy cậu nghe cho rõ, tôi đã có người mình thích. Xin hãy tự mình hiểu lấy, đừng gây rối cho tôi nữa."
Lần trước nói hắn là phiền toái, lần này lại nói hắn là kẻ gây rối.
Âu Dương Phúc Thụy từ nhỏ luôn luôn xuất sắc, lớn lên trong lời ca tụng của mọi người, sẽ luôn là mọi người xoay quanh hắn, chưa từng ai nói hắn làm sai.
Lần thứ hai, Âu Dương Phúc Thụy bị Tinh Thần đả kích khiến thương tích đầy mình.
"Cậu....."
Lòng tự trọng của Âu Dương Phúc Thụy rất mạnh, dù muốn mắng người cũng không thể nói ra khỏi họng.
Hắn phẫn nộ quay đi.
Tinh Thần nhướng mày cười cười, bắt đầu học bài.
Chút toan tính nhỏ này của Âu Dương gia, cô đã sớm nhìn ra.
Kiếp trước cũng vậy, sau khi Tống Tinh Nguyệt kết hôn với Âu Dương Phúc Thụy, tập đoàn Tống Thị bị Dương Như biến thành của hồi môn của Tống Tinh Nguyệt, toàn quyền giao cho Âu Dương Phúc Thụy quản lý.
Không đến hai năm, tập đoàn Tống thị bị Âu Dương thị sát nhập lại. Toàn bộ ban lãnh đạo bị sa thải, nhân viên cũ bị đuổi ra tập đoàn, cổ đông mấy năm không có tiền lãi.....
Năm thứ ba, thành phố S không còn tập đoàn Tống thị nữa, chỉ còn công ty đứng đầu xếp hạng, Âu Dương thị.
......
Trước cửa biệt thự Lệ Đô, Tống Húc tay ôm Hạ Lệ Cầm xinh đẹp, tay còn lại xách túi làm việc, hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cô ta một cái: "Hôm nay ngoan ngoãn đợi anh ở nhà, buổi tối anh sẽ về."
Hạ Lệ Cầm không vui nói: "Chờ anh về? Buổi tối anh còn có thể về sao? Vạn nhất anh bị con cọp mẹ kia gọi về nhà, gọi điện đều phải lén lút. Nếu bụng em bị đau, thì ai sẽ đưa em đi bệnh viện."
"Bác sĩ đã nói, em bị nước ối thiếu, cần phải chăm sóc thật tốt đến khi sinh."
"Không phải đã mời bảo mẫu đến chăm sóc / cho em sao? Yên tâm đi, bọn họ đều là người được mời đến từ trung tâm ở cữ."
"Vậy cũng không được, anh phải dẫn em đi công ty cơ."
Tống Húc vừa nghe, dụ dỗ nói: "Không được, bảo bối thật sự không được đâu."
"Có gì không được, cọp mẹ không phải đã từ chức rồi sao? Hơn nữa, cho dù lão gia tử thấy, thì khi ông ấy biết em mang thai là bé trai, vui mừng còn không kịp. Sao lại có thể trách anh?"
"Việc này anh chưa nói qua với ba, nếu em muốn lộ diện, cũng phải chờ đến lúc sinh xong cũng không muộn."
Hạ Lệ Cầm tức giận nói: "Vì sao? Em không phải sớm bảo anh nói với ông ấy sao?"
Tống Húc cũng rất khó xử: "Đó là em không biết, ba anh là người cứng nhắc rập khuôn. Nếu ông ấy biết anh ở bên em, chắc chắn anh sẽ bị đuổi khỏi công ty."
"Khó trách bị cọp mẹ chèn ép hơn hai mươi năm, đó là anh không biết cố gắng. Anh là con trai duy nhất của ông ấy, thì ông ấy sao có thể đoạn tuyệt quan hệ cha con cơ chứ. Ông ấy không phải muốn có một cháu trai sao, em cũng đang mang thai này, ông ấy còn sẽ tức giận?"
"Việc này, thật không phải vấn đề cần được nhắc đến lúc này."
Hạ Lệ Cầm xoay người sang chỗ khác: "Hừ, người ta mặc kệ, em muốn tới công ty, mỗi ngày ở nhà buồn đến chết."
Tống Húc cười tủm tỉm lấy một tấm thẻ từ trong ví ra đưa cho Hạ Lệ Cầm.
"Bên trong có hai trăm vạn, để em ra ngoài đi dạo khuây hỏa một lát. Còn chuyện em trai em được nhận vào làm ở công ty, anh đã an bài thỏa đáng."
Hạ Lệ Cầm nhìn tấm thế Tống Húc đưa, thấy là thẻ đen mới nhận lấy.
Sắc mặt lập tức chuyển sang tươi cười, hỏi: "Chức vị? gì"
"Em trai em còn chưa được tốt nghiệp, nên sẽ bắt đầu từ nền tảng đầu tiên."