Edit: Small
"Sao lại thế này, tại sao Tống Tinh Thần cũng có kết quả xét nghiệm ADN?" Trương tổng hỏi.
Lý tổng nói: "Viện trưởng này tôi biết rất rõ, hắn sẽ không giả bộ,"
"Anh vừa rồi còn nói con dấu của bệnh viện hạng nhất chưa chắc đã phải thật."
"Cái này giống nhau sao, bệnh viện trực thuộc Mộ thị, mới là bệnh viện chân chính xếp hạng nhất của thành phố S."
"Anh là cái đồ cỏ đầu tường!"
Cỏ đầu tường: kiểu người thấy bên nào có ưu thế hơn là lại nghiêng về bên đấy
Dưới đài, khách khứa cùng phóng viên cũng đều lâm vào tranh luận.
Âm thanh thảo luận càng lúc càng lớn, thậm chí từ con dấu của bản xét nghiệm ADN, nơi ghi tên, chữ kí tự tay viết, nghiêm túc so sánh......
Các phóng viên lấy ra các chữ ký của các viện trường trước đó, vài người quây thành một chỗ, say mê so sánh phân tích.
Tinh Thần đứng trước bục phát biểu, phong thái cao ngạo, môi cong lên cười.
Dương Như cảm thấy như thế nào, dày vò không?
Một cuộc xét nghiệm ADN đã muốn đẩy cô vào vách núi có ghềnh đá cao, muốn trộn lẫn thật giả, ly gián cô cùng ông nội, làm tất cả mọi người tin vào lời nói dối của bà ta....
Thư giám định này, cô đã sớm chuẩn bị trước. Hơn nữa, còn chuẩn bị thứ càng thêm bùng nổ mạnh mẽ nữa, thứ đồ vật này để cho Dương Như ở thành phố S như chuột chạy qua đường, tên xấu rõ ràng, để lại tiếng xấu muôn đời.
Lúc trước, cô cảm thấy Tống Húc có thể đưa Dương Như xuống địa ngục, mới không tiết lộ phần này, vì nội dung quá mức bùng nổ, sẽ ảnh hưởng đến xí nghiệp Tống thị.
Cô vì Tống gia suy nghĩ, nhưng là Tống gia không ai đứng ở bên này cô, cho dù cô đã chịu nghi ngờ, ông nội cũng không thể dứt khoát gọn lẹ tin tưởng cô.
Được thôi, nếu mỗi người đều ích kỷ như vậy, tất cả mọi người chỉ lo cho bàn thân. Vậy hãy vén tấm màn cuối cùng lên, để mọi người nhìn rõ, đại gia tộc bậc nhất thành phố S, Tống thị......
Tinh Thần nâng microphone lên, giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ: "Đương nhiên, đó chỉ là một phần xét nghiệm ADN, cũng không thể thuyết phục được mọi người. Tuy rằng phần này của tôi là sự thật, mọi người có thể vẫn còn nghi ngờ. Cho nên, tôi đã chuẩn bị thứ khác....."
Tinh Thần giơ tay.
Người đàn ông đứng ở bên cạnh Tiểu Đào, ước chừng tuổi, khuôn mặt đã từng trải qua thăng trầm, đeo ba lô lên bục.
Hắn đặt ba lô xuống, lấy ra một chiếc máy chiếu nhỏ cùng laptop, đặt ở trước mặt Tinh Thần.
Vẻ mặt Dương Như dữ tợn nhìn này hết thảy, bà có dự cảm rất mãnh liệt rằng Tống Tinh Thần đang nắm được nhược điểm của bà ta, khiến bà rất khó để thanh minh, đủ để hủy hoại bằng chứng của bà.
Không được, không thể để Tống Tinh Thần thuận lợi phát ra.
Bà vọt lên tới trước bục phát biểu, ngăn cản Tinh Thần, muốn cướp đi laptop trên đó.
Bà mới vừa vọt tới bên bục phát biểu, Dương Như đã bị người đàn ông đứng ở bên người Tinh Thần một quyền đấm mạnh vào mặt.
A...... Bà thảm thiết hét lên một tiếng, trong nháy mắt ngã xuống đất.
Tống Tinh Nguyệt thấy thế, vội vàng chạy tới, nâng Dương Như dậy.
Gương mặt Dương Như vốn đã sưng vù, nay càng sưng to, khóe miệng có vệt máu chảy ra, phong thái tao nhã đoan trang không còn nữa, dáng vẻ cực kỳ chật vật.
Tinh Thần không chịu ảnh hưởng chút nào, thậm chí không còn liếc nhìn bà ta một cái, nhận lấy máy chiếu, cắm USB cắm vào laptop.
Microphone để ngay vào loa ngoài laptop, âm lượng chỉnh đến lớn nhất.
Trên bục, tường trắng hiện ra hình ảnh rõ nét.
Tiếng của người đàn ông cùng người phụ nữ bao quanh trong đại sảnh, ưʍ.... a...... Kèm với tiếng thở dốc dày nặng dồn dập, hình ảnh vẫn chưa hoàn toàn hiện ra, nhưng dưới bục đều là người trưởng thành, liền biết hình ảnh đang chiếu cái gì.
Hình ảnh hiển hiện ra, ban đêm, ở ven đường nơi dân cư thưa thớt, trên chiếc xe Bentley màu đỏ, một đôi nam nữ đang ở trên xe nồng nhiệt chơi xe chấn.
Cửa sổ xe bọn họ là chỗ lắp thiết bị theo dõi, ngay cả âm thanh cũng được ghi lại rõ ràng, ống kính theo dõi quay thẳng vào mặt hai người.
Đúng là Dương Như cùng Kim Hoa Thanh.
Thoát y, hôn đến quên trời quên đất, tiếng rêи ɾỉ tiếng sau cao hơn tiếng trước......
Trong lúc đó, nghe thấy tiếng Dương Như thở dốc nói: "Hoa Thanh, đừng, bị người khác thấy thì sẽ không ổn."
"Yên tâm, con đường này không có chuyện gì sẽ không có người đến. Bây giờ là nửa đêm, sẽ không có ai thấy."
"Vậy anh đóng cửa sổ xe đi."
"Đóng cửa sổ xe lại, không khí trong xe không thể nào lưu thông, sẽ khó thở. Anh đã sớm muốn làm với em ở trong xe, buổi tối hôm nay, em phải bồi thường anh thật tốt."
"Như, thả lỏng, đừng kẹp, thật chặt, anh sắp ra......"
Chiếc xe chấn động kịch liệt, trong tiếng kêu suиɠ sướиɠ, xe từng nhịp đong đưa.
Tinh Thần quét mắt xuống phía dưới.
Khách nam đỏ mắt khô cổ, không ngừng nuốt nước miếng, dán mắt nhìn đôi nam nữ, xem như phim cấp .
Khách nữ thì không cách nào nhìn thẳng, nhóm các thái thái và phu nhân có chút không hợp Dương Như đều ở hưng phấn tán gẫu.
Giọng thảo luận quá lớn, đều truyền tới trên bục.
"Trời, trời, đó thật sự là Dương Như sao? Đã năm mươi mấy rồi, làm tận hai lần, bộ dáng phóng đãng kia, tôi còn cho rằng tôi nhìn lầm, cũng không dám nhận."
"Ngày thường bà ta ở trước mặt chúng ta là dáng vẻ gì, cao quý, đoan trang, ưu nhã...... Mọi người phải đều coi bà ta làm trung tâm tiêu điểm, khen tặng bà ta, nhún nhường nàng. Cuộc sống của bà ta cực kỳ thành công, có chồng cưng chiều, con gái có triển vọng, được lão gia tử coi trọng, ở tập đoàn Tống Thị còn có chức vị quản lý cấp cao nắm quyền.... Khoe khoang ở trước mặt chúng ta không ít lần."
"Kết quả thì sao? Còn không phải một con đàn bà thấp kém phóng đãng, có chồng rồi còn nuôi tình nhân bên ngoài. Sinh con gái cho tình nhân, lại cho chồng nuôi năm.... Cuộc đời của bà ta, thật đúng là một thành công khác, các bà nói đi?"
"Ai nha, cũng không phải là sao? Hưởng thụ sự cưng chiều của hai người đàn ông, còn sống yên ổn với nhau không có chuyện gì hơn hai mươi năm, tôi cũng bội phục độ gan dạ và không biết xấu hổ của bà ta."
"Xe chấn đó, trời ạ, tôi cùng lão Ngô vợ chồng hai mươi năm, dắt tay nhau trước mặt người khác còn ngại ngùng, Bọn họ vậy mà còn chơi xe chấn ở trên đường cái, nghĩ thế nào thì cũng không nhàm chán sao?"
"Nhàm chán? Đã bắt đầu yêu đương vụиɠ ŧяộʍ khi kết hôn với Tống Húc, giấu giếm hơn hai mươi năm, đạo đức lễ nghĩa liêm sỉ đã sớm vứt đi, dưới áp lực của lão gia tử cũng muốn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. Bảo bà ta từ bỏ, thì bà ta bỏ được bệnh viện tiểu bạch kiểm kia chắc?"
"Ai da, đừng nói chuyện nữa, tôi đã chụp cái này đăng lên vòng bạn bè rồi. Một người chị em của tôi cũng ghét bà ta, hôm nay không có tới nên bị lỡ mất một màn xuất sắc như vậy. Nhanh lên, nhanh lên."
Mấy phu nhân hàng trước, toàn bộ lấy điện thoại ra, chụp hình ảnh được chiếu.
Còn có các phóng viên, hưng phấn lấy camera quay lại, đây chính là một tin tức. lớn đó
Tống thị ở thành phố S có một tầm ảnh hưởng quan trọng, mẹ của Tống Tinh Nhật - Dương Như nɠɵạı ŧìиɦ..... Tiêu đề cũng đủ để bạo.
Năm nay, Tống Tinh Nhật tuyên truyền phim, Dương Như từng lộ mặt qua, được nhóm fan Tống Tinh Nhật điên cuồng theo đuổi nâng lên, phong làm bà mẹ của minh tinh tao nhã nhất màn ảnh, thậm chí từng lên hot search Weibo......
Một tin tức bùng nổ như này, làm sao các phóng viên truyền thông có thể bỏ lỡ.
Vì để có hiệu quả quay chụp hoàn hảo, các phóng viên đều chen chúc ở giữa để đoạt vị trí quay chụp tốt nhất.
Tống Tinh Nguyệt đỡ Dương Như, cô nhìn hình ảnh trên tường, khóc lóc hỏi Dương Như. "Mẹ, mẹ làm sao có thể cùng người đàn ông đó làm trong xe ở ven đường, giờ bị chụp được tất cả mọi người đều thấy, hiện tại làm sao bây giờ?"
Sau này cô còn làm người như thế nào.
Nếu thanh danh của Dương Như ở thành phố S đã mang tiếng xấu, cô không cần ở trước mặt người ngoài gọi bà là mẹ nữa. Bởi vì quá mất mặt, quá xấu hổ, không muốn bị người ta biết cô là con gái Dương Như, cô vẫn còn muốn sống đó.
Hai mắt Dương Như đỏ tươi, nhìn hình ảnh trên tường, trên đó hiện thời gian là mấy tháng trước.
Khi đó tiểu tạp chủng này vẫn còn rất ngốc, bị Tinh Nguyệt bắt nạt tàn nhẫn, căn bản không dám lớn tiếng nói chuyện với bọn họ......