Tô Đồ Lang Quân nói chuyện điện thoại xong quay trở lại liền bắt gặp được ánh mắt dò xét của Hoàng Thế Vinh, cậu hiểu ý khẽ mỉm cười, không đợi hắn lên tiếng tra hỏi đã ngay lập tức nói thế này:
"Ba cậu gọi cho tớ, hỏi rằng cậu đang ở cạnh tớ có đúng không"
Hoàng Thế Vinh nghe vậy liền ừ một tiếng:
"Ở tại chỗ này nói chuyện cũng được mà"
Tô Đồ Lang Quân đáp:
"Được, sau này sẽ không cần tránh mặt cậu"
Phòng ngủ của Tô Đồ Lang Quân được bao phủ bằng một màu trắng chủ đạo, tường sơn màu trắng, rèm cửa mỏng manh cũng mang màu trắng, kệ để sách, bàn học, giường, chăn gối, ngay cả thảm lông lớn trải dưới sàn cũng là một màu trắng thuần khiết.
Tô Đồ Lang Quân yêu thích sự sạch sẽ cùng gọn gàng, bước vào căn phòng sẽ có một mùi hương đặc trưng thơm mát, mọi bài trí đều ngăn nắp khoa học. Hoàng Thế Vinh bước vào phòng liền có cảm giác giống như đặt chân đến một nơi vô cùng thư giãn và trong lành.
Hắn nằm ở bên cạnh cậu khẽ nói:
"Quân Quân, buổi chiều tớ sẽ quay về trường, sáng mai cậu có tiết học không?"
Tô Đồ Lang Quân nghiêng người nhìn hắn:
"Sao không để ngày mai mới về?"
Hoàng Thế Vinh lảng tránh câu hỏi kia của cậu:
"Sáng mai tớ đến đón cậu"
Tô Đồ Lang Quân trả lời:
"Tớ đi xe của nhà cũng được, ngày mai cậu không có tiết cứ ngủ đi"
Hoàng Thế Vinh cũng nằm nghiêng người đáp lời:
"Ngay mai đợi tớ qua đón"
Tô Đồ Lang Quân thấy vậy cũng không từ chối liền mỉm cười ừ một tiếng, sau đó cậu liền kéo chăn nhắm mắt muốn ngủ trưa.
Hoàng Thế Vinh im lặng, hai mắt vô định nhìn lên trần nhà, không biết qua bao lâu hắn liền đưa tay nâng cằm cậu lên, cúi đầu hôn xuống đôi môi căng mọng xinh đẹp giống như cố tình đang mời gọi hắn vậy.
Ban đầu Hoàng Thế Vinh còn cẩn trọng dè dặt, nhưng sau đó giống như bị thứ gì đó dẫn dắt, hắn vươn đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng cậu bắt đầu càn quét khắp nơi. Người trong lòng bị sự làm phiền kia của hắn có vẻ như cũng thức giấc, đối phương hoảng loạn hai tay còn giống như muốn đẩy hắn ra nhưng rất nhanh liền bị hắn giữ chặt lấy khống chế.
Hoàng Thế Vinh chuyển người nằm đè lên người Tô Đồ Lang Quân, nụ hôn càng lúc càng muốn bá đạo dùng sức hơn, hắn giống như muốn phát điên lên không thể tự kiềm chế được bản thân mình. Người ở bên dưới không ngừng dùng sức muốn đẩy hắn ra, hắn còn cảm nhận được sự run rẩy liên hồi, đến khi hắn hơi tách khỏi môi cậu, quan sát được gương mặt nhỏ nhắn ở khoảng cách rất gần, đôi mắt xinh đẹp kia long lanh ngập nước lộ rõ vẻ hoảng sợ, hắn liền kiềm lòng không được mà nói:
"Đừng sợ Quân Quân"
Người bên dưới, đôi môi vì bị chà sát đến sưng đỏ cho nên lúc này nhìn qua quả thật rất đáng thương, trong giọng nói cũng có tia ấm ách:
"Tiểu Vinh... cậu làm gì vậy?"
Hoàng Thế Vinh khàn giọng, bàn tay mất không chế di chuyển xuống áo cậu bắt đầu đưa tay vào bên trong gấp gáp di chuyển khắp mọi nơi:
"Quân Quân, tớ thích cậu, tớ muốn có cậu"
Tô Đồ Lang Quân cực lực không chế, cả người như muốn dùng hết sức lực thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn nhưng vô ích. Hắn nghe thấy được sự ồn ào phát ra từ phía cậu, nhưng trong tai lại tự động muốn gạt bỏ, không thể nghe được bất cứ thứ gì nữa.
Hắn giống như trúng phải loại thuốc gì đó, khiến cho hắn bị mất đi khống chế của bản thân, khiến cho hắn muốn có bằng được người nằm bên dưới thân hắn này. Hắn kéo áo của cậu lên cao, cúi người hôn lên tất cả mọi nơi trên cơ thể cậu, từ cần cổ, xương quai xanh, hai điểm nhỏ trước ngực, vùng bụng bằng phẳng tinh xảo, da thịt trắng hồng lúc này ngập tràn vết hồng ngân ửng đỏ:
"Quân Quân, đừng khóc, đừng khóc, tớ muốn cậu"
Tô Đồ Lang Quân liên tục phản kháng, trong miệng phát ra thật nhiều lời nói khó nghe:
"Tiểu Vinh, cậu điên rồi, chúng ta không thể nào đâu"
Một từ không thể nào này khiến cho hắn nổi giận, hai mắt hắn đỏ ngầu có tơ máu, hắn đưa tay tiến vào bên trong quần của cậu, phía dưới của hắn bắt đầu có phản ứng, cảm giác khó chịu không được giải thoát khiến cho hắn càng thêm hấp tấp hơn:
"Quân Quân được mà, chúng ta có thể, ngoan ngoãn, nghe lời tớ"
Tô Đồ Lang Quân hai mắt ngập nước, cậu dùng sức muốn đẩy hắn ra, liên tục nói:
"Hoàng Thế Vinh, tớ ghét cậu, tớ ghét cậu"
Ba từ tớ ghét cậu kia cứ quanh quẩn trong đầu hắn khiến cho hắn bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, hắc lắc mạnh đầu như muốn thoát khỏi tiếng nói đang không ngừng lặp lại kia nhưng vô ích. Càng ngày tiếng nói đó càng lặp lại nhiều hơn giống như một đoạn băng chỉ chực chờ nhấn vào nút phát vậy, không có cách nào tắt nó đi được.
Hoàng Thế Vinh giật mình, mở lớn hai mắt, hắn hoảng hốt choàng tỉnh, cả người đều như muốn ướt đẫm mồ hôi. Nhìn tới người bên cạnh vẫn đang an tĩnh ngủ sau, gương mặt hiền lành không có một chút phòng vệ nào thì hắn mới thở phào một hơi, thì ra tất cả chỉ là mơ mà thôi.
Giấc mơ đó đến hiện tại vẫn còn khiến cho hắn cảm thấy bần thần, ba từ tớ ghét cậu còn giống như vẫn vang vọng bên tai hắn không chịu biến mất. Nếu như có một ngày hắn thật sự xúc động làm ra những chuyện đó, Tô Đồ Lang Quân có khi nào sẽ căm ghét hắn như vậy hay không, hắn không muốn mất cậu.
...
Thời gian kế tiếp Hoàng Thế Vinh giống như đã thay đổi hoàn toàn, hắn trầm tĩnh đi rất nhiều, hạn chế tụ tập những cuộc vui từ bạn bè, mọi tiết học ở trên lớp đều đến nghiêm túc ngồi lắng nghe, cũng không còn mỗi ngày gây chuyện chọc tức Hoàng Thế Trung ở nhà nữa.
Hoàng Thế Vinh đột nhiên phát hiện ra từng ấy năm cuộc đời hắn đã quên mất rằng bản thân mình cũng cần chuẩn bị cho một tương lại. Hắn muốn người ngoài coi hắn thật sự là một thiếu gia có bản lĩnh chứ không chỉ đơn thuần là đứa nhỏ may mắn được nhận nuôi vào đúng một gia tộc danh giá. Hắn muốn khiến cho bản thân trở nên có giá trị, hắn muốn tài giỏi, hắn muốn Tô Đồ Lang Quân sẽ vì sự thay đổi này của hắn mà chú ý đến hắn một chút.
Thật ra có một điều mà Hoàng Thế Vinh cho đến tận thời điểm này vẫn không biết, trong thế giới của Tô Đồ Lang Quân trước sau cũng chỉ tồn tại duy nhất một mình hắn, cuộc sống này của cậu đều xoay quanh hắn, hắn chính là chỗ đứng duy nhất trong lòng cậu, ngoài hắn ra thì cậu vĩnh viễn sẽ không để mắt đến bất cứ một người nào khác.
Tình cảm của Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân cứ như vậy không rõ ràng suốt ngần ấy năm, tuy rằng trong lòng đối phương đã sớm tự có câu trả lời cho bản thân mình, nhưng vì không ai chịu mở lời trước cho nên bọn họ vẫn chưa có được đáp án đã bỏ phí suốt mấy năm kia.
...
Năm cuối đại học có một kỳ thực tập mà tất cả các sinh viên đều phải trải qua. Tô Đồ Lang Quân khi ấy từ chối lời mời của ba mình, kiên quyết nói muốn tới công ty của Hoàng gia thử sức. Tô Thành khi ấy còn cảm thấy khó hiểu không nói lên lời, đứa con này của hắn vì sao không đến giúp ba nó một tay lại đi giúp nhà người khác.
Tại Hoàng thị ai cũng biết đại thiếu gia của Hoàng gia đang ở trong công ty làm việc ở vị trí giám đốc chiến lược, mọi người trên dưới đều hết lòng nịnh nọt người kế thừa công ty sau này, nhưng lại không ai biết được tại nơi đây cũng có một viên ngọc quý của Tô gia.
Tô Đồ Lang Quân làm tại bộ phận marketing, tuy không được làm cùng một chỗ với Hoàng Thế Vinh nhưng hai phòng ban này lại ở sát bên cạnh nhau, hơn nữa cũng liên quan khá mật thiết cho nên cơ hội để cậu gặp hắn vẫn là thường xuyên.
Trưởng phòng marketing được mời về làm việc từ Anh quốc, cô ta tên Bạch Thanh Nhã, lớn hơn bọn cậu ba tuổi. Khả năng làm việc cũng coi như tạm được, nhưng tính cách lại cực kỳ tồi tệ. Người trong phòng trên dưới đều có định kiến nhưng lại không ai dám ở trước mặt thẳng thắn nói ra, bởi vì cô ta chính là cháu gái của một cổ đông trong công ty.
Tô Đồ Lang Quân vốn luôn nhạy bén với tất cả những gì xung quanh Hoàng Thế Vinh, cô gái này cũng giống như bao cô gái khác, đối với Hoàng Thế Vinh nảy sinh mơ mộng.
Một tập tài liệu rất dày được đặt ở trên bàn làm việc của Tô Đồ Lang Quân, Bạch Thanh Nhã đứng khoanh tay trước ngực, ánh mắt từ trên nhìn xuống nói:
"Đây chính là những khách hàng của công ty mười năm trở lại đây, cậu phân loại chính xác đưa ra những khách hàng tiềm năng, cho cậu thời gian một tuần"
Tô Đồ Lang Quân nhìn hồ sơ trước mặt im lặng một hồi rồi chậm rãi ngẩng đầu hỏi Bạch Thanh Nhã:
"Một mình tôi sẽ làm sao?"
Bạch Thanh Nhã nhíu mày:
"Chỉ là việc sàng lọc khách hàng tiềm năng lại mà thôi, một mình cậu không thể làm hả?"
Tô Đồ Lang Quân làm sao mà không biết Bạch Thanh Nhã đang làm khó mình, khách hàng tiềm năng trong mười năm, muốn một mình cậu trong một tuần giải quyết, chuyện này chẳng khác gì làm khó cậu. Cậu khẽ mỉm cười trong lòng, muốn làm khó cậu vậy cũng nên tìm hiểu trước cậu một chút, chỉ như thế này có thể làm khó được cậu hay sao:
"Nếu như một tuần không thể xong thì làm sao?"
Bạch Thanh Nhã trực tiếp nói:
"Nếu như một tuần không xong vậy thì cậu nên tự biết thu dọn đồ đạc rời khỏi chỗ này đi"
Tô Đồ Lang Quân ngẩng đầu nhìn chằm chăm Bạch Thanh Nhã một lúc rồi mỉm cười, ý vị sâu xa đáp lại một câu thế này:
"Như vậy cô đợi một tuần nữa đi".