Tô Đồ Lang Quân đã vào Hoàng thị thực tập được nửa tháng, cậu không có ý định giấu giếm mối quan hệ giữa mình và Hoàng Thế Vinh nhưng lại không muốn đề cập đến chuyện bản thân chính là thiếu gia nhà họ Tô.
Đối với một thực tập sinh có mối quan hệ tốt với con trai tổng tài đương nhiên sẽ rất nhanh chóng bị đưa vào tầm ngắm của nhân viên công ty. Tô Đồ Lang Quân vốn dĩ kiệm lời nhưng lại rất thông minh, cậu vừa vào liền có thể phát hiện ra được lỗ hổng thiếu sót ở bộ phận marketing, tuy không công khai muốn đả kích Bạch Thanh Nhã nhưng dường mỗi ngày cơ hồ đều mang những vấn đề cô ấy thiếu sót ra góp ý, tình cờ mỗi lần đó đều ở ngay trước mặt mọi người trong phòng.
Một người đã làm việc ở Anh quốc ba năm lại bị một thực tập sinh còn chưa lấy được bằng tốt nghiệp đại học nhìn ra sơ hở, việc này khiến cho Bạch Thanh Nhã vừa xấu hổ vừa tức giận, dẫn đến chuyện mỗi ngày cô ta đều cố tình giao thật nhiều việc để làm khó Tô Đồ Lang Quân.
Lấy tính cách của Tô Đồ Lang Quân mà nói, cậu không bao giờ tự ý đi gây sự với người khác cả, chỉ là người khác dù cho vô tình hay cố ý đã chạm đến điều cấm kỵ trong lòng cậu cho nên cậu mới muốn gây khó dễ với đối phương mà thôi, mà điều cấm kỵ này không ai khác chính là Hoàng Thế Vinh.
Thời gian mới vào Hoàng thị, Tô Đồ Lang Quân đã nhận thấy ánh mắt của Bạch Thanh Nhã không hề có chút giấu giếm nào liên tục phóng điện về phía Hoàng Thế Vinh. Bất cứ những người nào có tình cảm không trong sáng với hắn, thì cậu lại không thể nào ngồi im được, cũng không biết đây là phần tính cách tốt hay xấu của cậu nữa.
Hoàng Thế Vinh mỗi buổi sáng đều đưa cậu đến công ty nhà hắn bằng chiếc mô tô quen thuộc, dạo gần đây cậu cố tình không làm đồ ăn sáng ở nhà cho cả hai vì thế mỗi ngày đều sẽ có hai phần đồ ăn giống nhau được tùy tiện mua ở các cửa tiệm bán đồ ăn sáng gần công ty.
Hoàng Thế Vinh lúc nào cũng sẽ ngồi ở bên cạnh Tô Đồ Lang Quân cùng nhau ăn sáng, tuy rằng đã đến giờ làm việc nhưng hắn cũng không quan tâm, hơn nữa nói gì thì nói hắn cũng là ông chủ nhỏ, người khác đương nhiên còn chưa đủ quyền hành để nhắc nhở.
Bạch Thanh Nhã rất ghen tị với Tô Đồ Lang Quân, mỗi lần đi qua đều sẽ dùng ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn về phía này, cậu khi ấy liền giả bộ như không thấy quay sang mỉm cười nói chuyện với Hoàng Thế Vinh.
...
"Tô Đồ Lang Quân, cậu đọc bảng quy tắc của phòng chúng ta chưa?" Bạch Thanh Nhã đi về phía Tô Đồ Lang Quân cố ý muốn gây khó dễ.
Cậu đang xem xét lại từng tập hồ sơ của khách hàng, động tác chậm rãi nhưng vô cùng nghiêm túc, cả một quá trình cũng không ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thanh Nhã lấy một cái:
"Tôi có đọc qua"
Bạch Thanh Nhã nhíu mày nâng giọng:
"Công ty bắt đầu làm việc lúc giờ sáng, các phòng ban khác tôi không biết nhưng riêng ở phòng này có quy đinh không được ăn sáng trong giờ làm việc, điều đó sẽ ảnh hưởng đến người xung quanh"
Một lời nói đó khiến cho tất cả mọi người cũng đều nhịn không được đưa mắt nhìn về phía này, ai cũng đều mang bộ dáng muốn xem kịch vui. Tô Đồ Lang Quân vẫn đang cúi đầu xem tài liệu, im lặng không hề nói gì. Bạch Thanh Nhã thấy vậy liền đập vào mặt bàn làm việc của cậu tạo ra một tiếng động lớn:
"Tôi nói cậu có nghe không vậy?"
Tô Đồ Lang Quân gấp lại tài liệu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bạch Thanh Nhã:
"Nghe rồi"
Bạch Thanh Nhã hừ lạnh một tiếng:
"Đừng tưởng cậu quen với thiếu gia của Hoàng thị là thích làm gì thì làm, tôi đây công tư phân minh sẽ không nể mặt bất cứ ai cả"
Buổi trưa hôm ấy lúc mọi người đều đi ăn cơm, Tô Đồ Lang Quân vẫn ngồi ở vị trí bàn làm việc của mình tiếp tục lật mở tài liệu, một buổi sáng cậu mới xem được hết một cuốn. Thật ra cậu cũng không vội, đương nhiên cậu có cách để hoàn thành công việc nhanh chóng nhưng cậu chính là không muốn hoàn thành công việc này.
"Quân Quân, đi ăn thôi" Hoàng Thế Vinh từ phòng bên kia đi tới chỗ cậu.
Tô Đồ Lang Quân ngẩng đầu nhìn hắn:
"Tiểu Vinh, cậu đi ăn trước đi, tớ còn một số công việc cần giải quyết"
Hoàng Thế Vinh nhìn tài liệu xếp thành một chồng cao trên bàn, đi từ xa hắn còn không nhìn thấy gương mặt của cậu đâu vì đã bị chồng tài liệu này che đi mất. Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm cậu, sau đó liền kéo ghế bên cạnh ngồi xuống:
"Công việc bận lắm sao? Để tớ nói với trưởng phòng không được giao việc nhiều như vậy cho cậu"
Tô Đồ Lang Quân lắc đầu:
"Không được Tiểu Vinh, cậu quên vì sao tớ muốn vào đây thực tập mà không phải vào công ty của ba rồi sao"
Tô Đồ Lang Quân lần đó nói muốn thực tập tại công ty nhà hắn, cậu nói rằng bản thân muốn rèn luyện, không muốn bất cứ ai vì thân phận đặc biệt của cậu mà e ngại, nịnh nọt. Thật ra đó chỉ là một cái cớ mà thôi, lý do cậu muốn tới đây chính là vì bản thân muốn ở bên cạnh Hoàng Thế Vinh, không muốn cách xa hắn.
Hoàng Thế Vinh lấy đại một tập tài liệu mở ra xem thử, nhìn tới năm tháng ghi bên trong lại càng nhíu chặt hàng lông mày hơn, thời điểm trong tài liệu đã là mười năm trở về trước, không rõ vì sao cậu lại xem loại tài liệu này:
"Quân Quân, cậu muốn tìm cái gì, tớ giúp cậu tìm"
Tô Đồ Lang Quân vẫn điềm tĩnh chăm chú lật mở từng trang tài liệu của khách hàng, nghe Hoàng Thế Vinh hỏi như vậy liền nhẹ giọng đáp lời:
"Trưởng phòng nói tớ tìm kiếm khách hàng tiềm năng, cô ấy mang tới một số tài liệu giúp ích cho tớ"
Hoàng Thế Vinh đóng mạnh cuốn tài liệu trong tay lại:
"Khách hàng tiềm năng? Cô ta không biết chọn lọc tài liệu sao, vì sao mang tới cả những khách hàng mười năm về trước?"
Tô Đồ Lang Quân đặt cuốn tài liệu xuống bàn, quay sang nhìn Hoàng Thế Vinh bình tĩnh nói:
"Cũng không phải không giúp ích được gì, tớ có thể xem được những đặc điểm để phác họa lên chân dung của khách hàng tiềm năng và không tiềm năng mà"
Hoàng Thế Vinh nghiền ngẫm nhìn chằm chăm cậu, một hồi sau liền hỏi:
"Có phải cậu lại bị người khác bắt nạt nữa rồi hay không?"
Tô Đồ Lang Quân lắc đầu, sau đó lại tiếp tục xem tài liệu:
"Không có ai bắt nạt tớ cả, đây là công việc mà"
Thời gian tiếp theo sau đó, Tô Đồ Lang Quân nói sẽ chuyển về nhà hai ba của cậu với lý đo từ đó đến công ty sẽ gần hơn. Đây là một quyết định mà cậu phân vân thật là lâu, nhưng cuối cùng vẫn là quyết định bọn họ nên tách nhau ra một chút, cậu muốn hắn nhớ cậu, muốn hắn tự nhận ra một điều rằng nếu như không có cậu bên cạnh thì có mốt số chuyện hắn sẽ không tự mình làm được.
Ngày đầu tiên Tô Đồ Lang Quân rời khỏi nhà, Hoàng Thế Vinh cảm thấy chiếc giường thật trống trải, mọi thói quen của hắn thức dậy nhìn thấy cậu bên cạnh, mỗi buổi sáng đưa cậu đi làm, tan làm lại cùng cậu đi siêu thị mua thức ăn, tất cả đều không còn nữa. Hoàng Thế Vinh cảm giác giống như trong cuộc sống của mình mất đi một nguồn năng lượng to lớn vậy, khiến cho cả người hắn đều buồn chán, mệt mỏi, chỉ cho đến khi đến văn phòng nhìn thấy cậu ngồi làm việc thì hắn mới vui vẻ trở lại được.
Chỉ có điều không rõ tại vì sao, thời gian gần đây Tô Đồ Lang Quân giống như rất xa cách hắn, buổi sáng mua đồ ăn sáng đến cho cậu thì cậu lại nói bản thân đã ăn sáng ở nhà rồi, sau này không cần mua đồ ăn sáng cho cậu nữa. Hắn kéo ghế ngồi bên cạnh cậu muốn ăn sáng liền bị cậu đuổi về, nói rằng hiện tại đã đến giờ làm rồi không được ở đây gây ảnh hưởng đến người trong phòng.
Buổi trưa, tất cả mọi người trong phòng đều đã đi ăn trưa, cậu lại vẫn cứ như vậy bận rộn ngồi xem tài liệu, hắn đến bên cạnh ngồi nói chuyện, thỉnh thoảng cậu mới ầm ừ lại một câu, nếu không sẽ lại chạy qua chỗ máy in để in tài liệu.
Đến khi buổi chiều hiếm hoi lắm mới tranh thủ được một chút thời gian không có công việc, hắn đưa cậu trở về nhà ba cậu, chỉ trách đoạn đường từ Hoàng thị đến biệt thự Tô gia lại quá gần, một cột tín hiệu đèn giao thông cũng không có chứ đừng nói là đoạn đường xảy ra ùn tắc, cho dù hắn đã cố gắng đi chậm nhất mức có thể cũng chỉ nói được với cậu nhiều nhất ba câu mà thôi.
"Quân Quân, công việc gần đây bận lắm sao?" Hoàng Thế Vinh dừng xe, tiếp nhận mũ bảo hiểm từ trong tay cậu, ánh mắt có chút luyến tiếc không muốn cậu vào nhà.
Tô Đồ Lang Quân lắc đầu:
"Cũng không bận lắm"
Hoàng Thế Vinh nhẹ giọng:
"Tớ nói họ đừng giao cho cậu quá nhiều việc có được không, thời gian này chỉ thấy cậu làm việc không có lúc nào nghỉ ngơi cả, ngay cả bữa trưa cũng không ăn tử tế nữa"
Tô Đồ Lang Quân kiên quyết lắc đầu: "Không được Tiểu Vinh, tớ muốn tự mình hoàn thành công việc này" nói đến đây cậu liền hạ giọng, đôi mắt xinh đẹp nhìn sâu vào mắt hắn: "Nếu như thật sự không chịu được nữa tớ sẽ nói với cậu có được không?"
Hoàng Thế Vinh thở dài, tuy rằng có chút buồn bực nhưng mà vẫn nghe theo lời của cậu:
"Quân Quân, cậu sẽ không quên sắp tới là ngày gì chứ?"
Tô Đồ Lang Quân mỉm cười:
"Quên làm sao được, tớ đã chuẩn bị xong quà cho cậu rồi"
Hoàng Thế Vinh gật đầu:
"Hôm đó cậu nhất định không được tăng ca có biết chưa"
Tô Đồ Lang Quân lảng tránh chuyện này, nhìn đến trên bầu trời âm u, mây đen kéo tới liền nhanh chóng đuổi Hoàng Thế Vinh về nhà:
"Tiểu Vinh, sắp mưa rồi, cậu mau về đi"
Hoàng Thế Vinh ừ một tiếng:
"Cậu vào nhà đi"
Tô Đồ Lang Quân vẫy vẫy tay với hắn rồi cũng xoay người tiến vào trong nhà:
"Đi đường cẩn thận"
Hoàng Thế Vinh nhìn theo bóng dáng kia mãi cho đến khi cánh cổng đóng lại không còn nhìn thấy gì nữa hắn mới thở dài một hơi, giây kế tiếng liền khởi động động cơ mô tô, nhanh chóng rời khỏi nơi này trở về nhà.
Tô Đồ Lang Quân thời gian gần đây rất nhớ Hoàng Thế Vinh, bản thân cậu tạo ra thật nhiều thói quen cho hắn cũng đã vô tình tự tạo thói quen cho chính bản thân. Ví như chuyện trước đây đều ở trong bếp nấu ăn sau đó vui vẻ ngắm nhìn dáng vẻ ăn ngon miệng của hắn, hiện tại trở về nhà ăn cơm cũng không cảm thấy ngon miệng nữa. Ví như chuyện buổi tối đi ngủ trước đây đều có thể nhân lúc hắn ngủ say lén lút hôn môi hắn, hiện tại nằm trên chiếc giường trống trải lại xoay đi trở lại mãi không thể ngủ được. Sau khi cậu giải quyết xong chuyện của Bạch Thanh Nhã nhất định sẽ lại phải tìm cơ hội quay trở về nhà cùng hắn, nếu không đến chính bản thân cậu cũng cảm thấy buồn bực trong lòng.