Tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bên ngoài phòng lớn nhà họ Nhậm, thân thích họ hàng vẫn náo nhiệt dùng bữa, thỉnh thoảng có vài người lại nhìn về phía cầu thang nhưng phần nhiều là tò mò xen lẫn hiếu kỳ.
Trái ngược với không khí dưới lầu, trong phòng sách lúc này lại yên tĩnh cực kỳ, tựa như sự yên bình trước một cơn bão lớn.
[Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]
Đây đã là cuộc gọi thứ năm, đầu dây bên kia vẫn chỉ có giọng nói tổng đài lạnh lùng truyền đến.
Nhậm Vũ chán nản tắt điện thoại, hai tay bất lực ôm đầu:
"Cô ấy vẫn không chịu mở máy."
Ông Nhậm giận dữ nhìn về phía vợ, giọng nói chẳng còn chút nhẫn nại.
"Thế nào? Bây giờ bà đã vừa lòng chưa?"
Bị chồng chất vấn, bà Nhậm tức giận đến nghiến răng.
Làm vợ chồng mấy chục năm nay, bất kể là động đến chuyện lớn hay chuyện nhỏ ông cũng sẽ chỉ trích người làm vợ này đầu tiên? Rốt cuộc ông có chút tin tưởng nào cho bà không?
"Ông có thể xuống dưới hỏi rõ mọi người, đây là nó tự bỏ đi, chứ tôi chẳng ép uổng gì..."
"Vậy bà nghĩ con bé sẽ vui vẻ ăn uống, sau khi bị mẹ chồng như bà vu khống à?"
Trong lòng một bụng ấm ức nhưng bà ta biết mình vĩnh viễn không thể cãi thắng chồng, nên chỉ đành chuyển chủ đề câu chuyện sang một hướng khác.
"Ngoài trách móc vợ ra thì ông có thể làm gì? Chuyện xảy ra lúc đó… chẳng qua là tình ngay lý gian."
Lần này bị con khốn kia làm cho bẽ mặt như thế.
Bà tức đến phát điên, lần này bà đã quyết rồi, trong cái nhà này có nó thì sẽ không có bà.
Hơi đảo mắt về phía con trai, bà ta nói tiếp:
"Dù cho lúc đó chú Thái có quá đáng thì cũng chưa chắc con dâu ông là hoàn toàn trong sạch.
Ông đừng quên không có lửa thì làm sao có khói, nếu bản thân nó đứng đắn…"
"Mẹ đừng nói nữa!!!"
Nhậm Vũ tức giận gầm lên, anh đứng phắt dậy, con ngươi đỏ ngầu, cả người run lên vì giận.
"Cô ấy là vợ của con, được cưới hỏi đàng hoàng về nhà.
Sao mẹ có thể nói ra những lời khó nghe như vậy?"
Lần đầu thấy con trai giận dữ như vậy, bà ta cũng cả kinh, giọng nói có phần dịu xuống.
"A Vũ à, mẹ cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi!"
"Mẹ có thể đừng nói câu ấy được không?"
Hai tay đưa lên vò đầu, Nhậm Vũ bất lực thở dài.
Từ nhỏ đến lớn mẹ anh luôn nói vậy, sau khi bà tự tiện đoạt đi quyền quyết định của con trai.
"Hiện tại con đã có gia đình riêng...!mẹ làm ơn, đừng can thiệp vào cuộc sống của vợ chồng con nữa."
"A Vũ… "
Lời nói ấy của Nhậm Vũ như con dao đâm vào tim bà, trong lòng vừa ấm ức vừa buồn tủi, bà ta bật khóc thút thít.
Con trai bà… đứa con bà đặt bao nhiêu yêu thương kỳ vọng, giờ đây lại vì một đứa con gái xa lạ mà trách móc, xa lánh người mẹ này.
"Sao con có thể vì một người dưng nước lã mà oán trách mẹ? Đứa con gái đó, có gì tốt đẹp chứ?"
Nhìn thấy nước mắt của mẹ, nhận ra mình có phần nặng lời, Nhậm Vũ cũng chỉ biết im lặng thở dài.
Một bên là vợ, một bên là mẹ ruột, phải làm sao mới tốt?
Ngay lúc tưởng chừng như bế tắc này, điện thoại của bà Nhậm lại đột nhiên vang lên.
Cả căn phòng ngay lập tức trở nên yên ắng.
[Dì ơi, con gần đến đầu thôn rồi.
Dì gọi anh Vũ ra đón đi ạ.]
Chủ nhân của giọng nói ngọt ngào kia, không ai khác ngoài Đào Thanh Thảo.
Đưa mắt về phía con trai, bà Nhậm vội đáp lời.
"Được, cháu đợi một chút."
Điện thoại vừa buông xuống, người đứng đầu nhà họ Nhậm giận dữ gầm lên.
"Rốt cuộc bà đang làm trò hề gì vậy hả?"
Là một người chồng, chung chăn chung gối mấy chục năm, vợ mình là người như thế nào, ông Nhậm hiểu hơn ai hết.
Ông biết tính bà tuy có chút chua ngoa đanh đá nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì xấu xa hổ thẹn.
Còn lần này...
Phút trước thì tìm cách đuổi con dâu đi, bây giờ lại dẫn người yêu cũ của con trai về nhà.
Bà ấy vẫn chê cái nhà chưa đủ mất mặt hay sao?
Bà ta hoảng hốt mà trợn tròn mắt, từ khi được gả vào nhà họ Nhậm đến nay, đây là lần đầu tiên ông ấy lớn tiếng quát mắng bà như vậy.
"Ông thì biết cái gì chứ? Tôi bị đàm tiếu, bị mất mặt là vì ai, vì cái gì? Không phải vì ông và cái nhà này à?"
Bà ta hung hăng nói tiếp:
"Ông tưởng nhà họ Diệp kia giàu có lắm sao? Toàn là cái lũ lừa đảo cả đấy! Gớm, nếu không phải tôi nghĩ cách đuổi nhanh con ranh kia đi, nó cuỗm hết tài sản thì cha con hai người đừng có mà ân hận."
Giận quá mất khôn, bà Nhậm nói hết những suy nghĩ trong lòng.
Lúc nhận ra thì đã muộn.
"Trước khi bà muốn chỉ tay vào mặt ai đó, bà cũng đừng quên, ba ngón tay còn lại đang chỉ vào chính mình! Đừng có vu khống nữa!"
Không chỉ ông Nhậm đến Nhậm Vũ cũng nghệt mặt như không tin vào tai mình.
Diệp Mỹ Uyên mà là kẻ lừa đảo?
"Ông không tin tôi? Cha con hai người không xem tin tức à? Muốn dâng toàn bộ tài sản trong nhà cho người khác sao?"
Lần này ông hoàn toàn không muốn đôi co gì thêm, chỉ vỗ vai con trai dặn dò.
"Chuyện nhà Uyên Uyên, con hiểu rõ hơn ba, hãy mau nói rõ với mẹ con và giải quyết cô gái họ Đào kia cho tốt."
Trước khi rời khỏi phòng, ông trầm giọng nói:
"Để vợ và mẹ xảy ra mâu thuẫn, trách nhiệm lớn nhất thuộc về con."
"Còn bà nữa, chuyện gì cũng một vừa hai phải thôi.
Đừng có quên con gái của bà cũng sẽ phải lấy chồng."
Lúc này đây, mặt bà Nhậm trắng bệch..