Trong khi nhà họ Nhậm đang náo loạn ồn ào còn "đầu têu của mọi chuyện" lúc này lại thong dong tận hưởng mọi dịch vụ ở sân bay.
"Cô chủ, mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Khoảng hơn một tiếng nữa phi cơ của chúng ta có thể cất cánh."
Đối diện với người đàn ông trung niên thân thuộc trước mặt, khóe môi cô gái trẻ khẽ cong lên lộ ra nét nhu hòa hiếm thấy.
"Đã vất vả cho chú rồi, chú Dương."
Thông qua gương chiếu hậu, nhìn thấy bên má trái vẫn còn sưng đỏ của cô, chú Dương không khỏi tự trách.
Là ông vẫn chưa bảo vệ cô chủ chu đáo!
Nhân lúc dừng đèn đỏ, ông đã quay người, đưa xuống cho cô một tuýp thuốc giảm sưng.
"Nhìn thấy cô chủ như vậy, phu nhân sẽ đau lòng nên cô hãy tranh thủ bôi thuốc này đi.
"Cháu cảm ơn."
Nụ cười trên môi của Diệp Mỹ Uyên càng thêm phần rạng rỡ.
Những chi tiết tưởng chừng như vụn vặt này, sẽ là bằng chứng phản ánh nội tâm con người tốt nhất.
"Nếu cháu không lầm thì hình như chú làm việc ở nhà họ Diệp đã hơn hai mươi năm rồi đúng không?"
Chú Dương bật cười khà khà, đuôi mắt nhuốm màu thời gian hiện lên vẻ tự hào.
"Không ngờ cô chủ lại nhớ rõ như vậy, không sai, tôi đã làm ở Diệp gia được hai mươi mốt năm rồi.
Trước kia tôi lái xe cho ông chủ, sau khi ông chủ qua đời thì lái xe cho phu nhân, nay lại được phục vụ cô chủ.
Đó là vinh hạnh của tôi."
Nhắc đến người cha quá cố của mình, trong mắt Mỹ Uyên ánh lên sự ưu tư.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, vụ án của cha cô cũng chỉ dừng lại có vài chữ "tai nạn ngoài ý muốn".
Là vì cô vô dụng hay do đối phương đã che dấu quá tốt?
"Chú có thể giúp cháu làm một chuyện không ạ?"
Ôm cây đợi thỏ, trước giờ vốn không phải là phong cách làm việc của Diệp Mỹ Uyên cô.
"Tôi ăn lương của nhà họ Diệp, đương nhiên phải dốc sức vì người nhà họ Diệp."
Nhận ra sự nghiêm túc trong giọng nói của cô, ông ngẩng đầu, mắt đối mắt với chủ qua gương chiếu hậu.
"Không biết cô chủ cần tôi làm gì?"
Chú Dương là người từng trải, chỉ cần một ánh mắt đã nhanh chóng hiểu chuyện.
Ông ngừng cười, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc.
Diệp Mỹ Uyên hơi nhếch môi, ngón tay thon dài vuốt v e mái tóc mềm.
"Chú có thể thay cháu quan sát nhất cử nhất động của nhà họ Nhậm không?"
Nhân gian có câu, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Thay vì phải chờ đợi cơ hội, hôm nay thấy cô gấp rút trở về, chắc chắn đối phương sẽ tìm đến nhà họ Nhậm dò xét.
Có khi không khéo hai bên… lại bắt tay với nhau.
Còn về phần nhà chồng, những nhục nhã hôm nay Diệp Mỹ Uyên cô sẽ không bao giờ quên…
Mọi chuyện ập đến bất ngờ, lại là tình ngay lý gian, liệu có thể rõ ràng với vài ba câu nói? Nếu không phải bản thân Mỹ Uyên nhanh trí cùng may mắn tìm được một đoạn video quấy rối có nội dung đối thoại tương tự thì ngày hôm nay thanh danh của cô đã hoàn toàn mất sạch.
"Vâng, tôi biết mình sẽ phải làm gì."
Mỹ Uyên mỉm cười đầy hài lòng, đôi mắt màu xám tro lạnh lẽo ánh lên tia sát khí.
Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con? Cô đã chuẩn bị "một bàn lễ vật" thịnh soạn như như vậy.
Hy vọng bọn họ đừng để cô thất vọng.
Những tia nắng chói chang của mặt trời ban trưa, mạnh mẽ xuyên qua lớp kính thủy tinh trong suốt, như càng tăng thêm phần ngột ngạt của văn phòng chủ tịch lúc này.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rõ ràng điều kiện cũng đã bàn bạc xong xuôi, chuẩn bị đi đến ký kết, vì sao đối phương lại đổi ý?"
Giọng nói phẫn nộ vừa dứt thì một loạt những âm thanh đổ vỡ vang lên.
Nhìn người đàn ông trung niên đang bừng bừng nộ khí trước mặt, tay trợ lý chỉ có thể cúi đầu, lí nhí trả lời.
"Nghe nói là chủ tịch WIN, bà Marry Mai bỗng thay đổi chủ ý, yêu cầu họp ban giám đốc và cuối cùng đạt được kết quả này."
Diệp Tống Lâm tức giận, nện một quyền xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
"Là công ty nào? Ả đàn bà đó đã ký kết với công ty nào ở Đế Thành chứ?"
Miếng mồi béo bở sắp đến miệng lại bị kẻ khác cướp mất, Diệp Tống Lâm sao có thể bỏ qua dễ dàng.
Hiện tại ông ta đang vô cùng tò mò về cái công ty chết tiệt kia.
Nhưng đương nhiên nếu muốn trở thành đối thủ của Càn Khôn thì phải có một thực lực nhất định.
Chỉ không ngờ, kẻ hớt tay trên lần này...
"Tôi đã điều tra rồi… là tập đoàn Diệp Thị."
Diệp Thị? Diệp Mỹ Uyên?
Không ngờ lại là cái con oắt khốn nạn này! Hay lắm, quả là hổ phụ sinh hổ tử, đáng hận giống hệt như người cha tự cao tự đại trước kia của nó, năm lần bảy lượt tìm cách ngáng đường ông ta.
Được lắm, muốn đấu với tao chứ gì? Muốn báo thù cho cha mày phải không? Nằm mơ đi!!!
Hít sâu vài hơi, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, ông ta trầm giọng nói:
“Chuyện hôm trước tôi giao cho anh thế nào? Hẳn là bây giờ đã có kết quả rồi chứ?”
Người trợ lý cúi đầu, lấy ra một tập tài liệu khác.
“Đây là tất cả những gì chủ tịch cần.
Ngoài ra…”.
truyện kiếm hiệp hay
Ngước nhìn ông chủ của mình, hắn tinh tường nói tiếp:
“Có vẻ Diệp tiểu thư và phía nhà chồng cô ấy cũng không mấy hòa thuận.
Bên phía thám tử tư của chúng ta cũng thu được không ít những bằng chứng Diệp tiểu thư xích mích với mẹ chồng.”
“Đây quả là một tin tức hữu dụng.”
Nghe đến đây, hai hàng chân mày của Diệp Tống Lâm đã hoàn toàn giãn ra.
Ông ta hài lòng gật gù, đôi mắt tam giác hơi híp lại, ánh lên sự thâm độc tuyệt tình.
Vì sao Diệp Mỹ Uyên lại lựa chọn một người kỹ sư không mấy tài cán như Nhậm Vũ làm chồng? Diệp Tống Lâm là người hiểu hơn ai hết!
“Chuẩn bị một ít quà mừng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi và cháu rể gặp nhau.”
“Vâng chủ tịch.”
Nhìn sấp hình trong tay, ông ta nhếch mép cười lạnh.
Một người con gái, dù có ăn chơi trác táng, không có tiền đồ cũng chẳng sao nhưng một khi đã bị mang tiếng “xấu tính xấu nết” thì về sau sẽ “phiền phức” rồi! Đặc biệt là loại con gái như Diệp Mỹ Uyên!
“Muốn đấu với tao à? Mày còn chưa đủ tư cách đó đâu?”
Lần trước bị cháu gái hất ra khỏi Diệp Thị là ông ta nhất thời khinh suất, xem thường đối thủ.
Còn lần này, ông ta nhất định sẽ đòi cả gốc lẫn lãi!.