Khi Trần Nam Nhất tỉnh dậy vào sáng hôm sau, kim đồng hồ đã gần đến số mười hai.
Màn hình điện thoại vẫn dừng ở khung chat của Hạ Quân Trì và anh, thoát ra thấy ngay hơn chục tin nhắn chưa đọc do Lâm Ngang gửi đến. Quán ăn thường sẽ bận hơn vào cuối tuần, đúng ra, mười giờ sáng Trần Nam Nhất đã phải mang theo đống nguyên liệu nấu ăn bước vào bếp.
Anh vươn vai rồi bước xuống giường, vừa đánh răng vừa gọi điện cho Lâm Ngang.”
“Trưa hôm nay khách tàm tạm, cũng được sáu, bảy bàn.” Lâm Ngang nói, “Gửi Wechat cậu xem chưa? Chị Tô nói tối tạt sang gặp cậu có việc, hôm nay không giao món ngọt đến được.”
Trần Nam Nhất kiểm tra tin nhắn trong Wechat một lần nữa, “ừm” một tiếng. Anh rửa mặt, đầu óc tỉnh táo hơn một chút: “Vậy cậu nghĩ rõ trong thực đơn, nói bữa trà chiều chỉ có bánh quy.”
“Ờ. Lúc nào đến?”
“Để tôi nướng ít bánh quy rồi đến, chắc tầm hai tiếng nữa.” Nói xong, anh vội vàng cúp điện thoại, thay quần áo rồi bắt đầu vào bếp làm bánh.
Căn hộ này cha mẹ Trần Nam Nhất mua lại từ khá lâu trước đây, hồi còn học anh không đi làm gần đây nên vẫn luôn để không đó. Sau này One Day chuyển địa chỉ, diện tích bị thu hẹp lại, anh biến nhà mình thành căn bếp nhỏ để tiện làm vài món đơn giản cho bữa trà chiều.
Bận rộn cả trưa, Trần Nam Nhất bước vào quán với một chiếc lọ đầy ắp bánh quy.
Qua mười hai giờ trưa, tiếng nói cười và động chạm chén bát thưa dần, chỉ còn mình Lâm Ngang nằm dài trên quầy pha chế rung rung chân, chốc chốc lại đưa tay lướt điện thoại. Lúc thấy người vào cửa, Lâm Ngang giơ tay: “Đến rồi à.”
Trần Nam Nhất đặt lọ bánh quy lên quầy bánh ngọt, sau đó vào khu pha chế kiểm tra nguyên liệu: “Cần gì thêm không?”
“Mẹ vừa ra ngoài mua rồi.” Lâm Ngang quay đầu lại, “À, tối nay cậu đón Miu phải không?”
Đường về nhà Lâm Ngang đi ngang phòng khám thú y nọ, tối hôm qua ôm về nhà chăm sóc, sáng sớm gửi nó đến bác sĩ theo lịch hẹn.
Trần Nam Nhất buộc chặt tạp dề, gật đầu: “Để tôi đón là được.”
Chiều thứ bảy nhiều người có thời gian đến nhâm nhi trà và làm vài miếng bánh ngọt, Trần Nam Nhất bận tối mắt tối mũi cả buổi trời. Tầm chiều chiều, anh thở hắt ra một hơi, ra sau bếp phụ việc nấu nướng.
Có lẽ là vì chất lượng giấc ngủ đêm hôm qua rất tốt, kết thúc một ngày dài anh cũng không thấy quá mệt mỏi. Tám giờ tối, anh và Lâm Ngang ngồi trên tầng ba ăn bữa cơm tối đơn giản. Lâm Ngang cắn cắn muỗng, mở một tấm hình trong nhật ký tin nhắn với bạn trai mình ra, giơ đến trước mặt Trần Nam Nhất: “Ê, tấm này sao?”
Tháng trước Lâm Ngang vừa quen bạn trai mới, vô cùng nóng ruột muốn dắt mối giới thiệu đối tượng cho bạn thân, như một sở thích xuất phát từ sự phấn khích trước đam mê yêu đương nồng cháy không có chỗ xả. Trần Nam Nhất lướt nhìn, đũa gắp sườn vẫn không dừng lại: “Cái gì sao?”
“Đừng có giả ngu.” Lâm Ngang giơ tay đánh lên đũa anh, “Người ta là bạn của anh Chu nhà mình đấy, làm việc ở ngân hàng, hơn cậu ba tuổi, đẹp trai đẹp nết, không có thói quen xấu, từng trải chuyện tình cảm…”
“Rồi rồi.” Trần Nam Nhất bật cười, “Điều tra hộ khẩu nhà người ta đấy à? Biết rõ thế.”
“Đây là thái độ của một người giới thiệu có trách nhiệm.” Lâm Ngang cất điện thoại về, “Sao, cũng không đến nỗi nào phải không?”
Trần Nam Nhất thoạt trông không hứng thú lắm, cúi đầu gặm sườn không lên tiếng.
“Để nhắn anh Chu lên lịch hẹn, chúng ta đi ăn bữa cơm.” Lâm Ngang bày vẻ không cho phản bác, nhịp nhịp tay quyết định.
Trần Nam Nhất vẫn chưa để lời này vào lòng, điện thoại anh khẽ rung lên, thông báo có người nhắn đến. Bác sĩ thú y nói cuối tuần phòng khám đóng cửa sớm hơn thường lệ, hỏi anh có tiện đến đón mèo về không.
Bây giờ trong quán cũng không còn nhiều khách, Trần Nam Nhất qua loa ăn cho xong bữa rồi ra ngoài, đến phòng khám thú y.
Bác sĩ phụ trách bé Miu rất trẻ, chỉ tầm hai bốn hai lăm tuổi. Có lẽ do Hạ Quân Trì đã đánh tiếng trước, Trần Nam Nhất cảm thấy người này nói chuyện khá thân thiện với mình.
“Ký tên vào đây là được rồi.”
Trong phòng chẩn đoán và điều trị, Trần Nam Nhất ôm bé Miu vào túi vật nuôi, ký tên vào sổ đăng ký người nọ đưa đến.
Nhưng anh đưa vài đường bút, chỉ ra được mấy vệt rất nhạt, chắc là hết mực rồi. Bác sĩ trẻ tuổi nọ thấy vậy, tiện tay rút trong ống bút ra một cây mới đưa anh: “Đổi sang cây này đi.”
Trần Nam Nhất cầm lấy, hơi sửng sốt vài giây, mỉm cười.
Giống hệt cây bút anh vừa nhìn thấy tối qua, thân bút với chất gỗ tử đàn được khắc mượt mà gọn gàng.
“Cây bút này là do Hạ Quân Trì làm phải không?” Anh ký tên, trả bút với cuốn sổ về, thuận miệng hỏi, “Giống với cái mà tôi thấy ở nhà cậu ấy.”
“Phải.” Bác sĩ đắc ý đáp, “Cậu ta không có việc gì làm lại tốt bụng thiện tâm tha chó tha mèo đến đây, tôi chỉ đòi cậu ta chút phí phục vụ thế này thôi.” Người nọ vừa nói vừa chỉ mấy đồ trang trí hình động vật bên cạnh, “Mấy thứ đó cũng vậy.”
Trần Nam Nhất phát hiện, hình như Hạ Quân Trì rất thích làm mấy đồ trang trí nhỏ hình cá voi và voi, cậu ấy làm tinh xảo, không chỉ trưng trong nhà mà còn tặng cho bạn bè.
Anh chào tạm biệt vị bác sĩ trẻ nọ, xách túi ra khỏi phòng khám bắt xe về nhà.
Bé Miu phải ở trong phòng khám nửa ngày trời, vừa đặt chân vào cửa đã nghênh ngang đi tuần quanh nhà một phen, lật tung một hai cái gối đã đời, còn quơ đổ khung ảnh ở ngăn dưới tủ.
Trần Nam Nhất túm lấy nó, dạy dỗ một thôi một hồi chẳng có ích gì mới tuân mệnh đứng dậy dọn dẹp.
Bé Miu nằm ườn trên chiếc võng cạnh cửa sổ, đánh một cái ngáp rõ dài như thể hài lòng với trận quậy phá vừa xong của mình lắm, đoạn quay đầu phe phẩy đuôi mấy lần, cuối cùng gật gù ngủ mất.
Căn hộ hoàn toàn yên tĩnh, Trần Nam Nhất dựa người vào gối ôm, rồi trên bệ cửa sổ vừa vuốt lông mèo vừa lướt vòng bạn bè.
Vòng bạn bè của Trần Nam Nhất luôn đông vui nhộn nhịp, có bạn bè đăng chuyện linh tinh hằng ngày, cũng có mấy tin về chuyện công việc. Anh lướt xuống, phát hiện người bạn mở xưởng mộc nọ hiếm hoi cập nhật bài đăng mới, một khóa học thủ công vừa mở.
Anh nhớ đến mấy món đồ trang trí động vật nọ, ấn “thích” một cái.
Đến lúc anh tỉnh táo lại hoàn toàn, chợt nhận ra mình vừa làm ra trò gì. Giao diện vòng bạn bè đã chuyển thành khung chat, trong dải màu trắng không rộng cũng không quá hẹp phía trên, ba chữ “Hạ Quân Trì” màu đen nằm thật ngay ngắn.
Tin nhắn mới nhất là câu trả lời của Hạ Quân Trì dành cho lời mời anh vừa gửi đi cách đây vài giây.
“Được, gặp lại sau.”
Tuần sau sếp lớn phải đi công tác, cuộc học tổ diễn ra vào thứ hai dời sang sáng chủ nhật. Hạ Quân Trì vốn định về nhà viết cho xong báo cáo tổ trong đêm nay, nhưng có vài dữ liệu vẫn đang nằm trong máy tính, thế là hắn vòng ngược về trường.
“Hạ Quân Trì, mày viết xong chưa?” Trang Trạch Sâm ăn cơm tối về bị một đàn chị gọi lên lầu, bây giờ mới xuống dưới, “Có đi không?”
“Sắp.” Mắt Hạ Quân Trì không rời máy tính, “Mày làm gì rồi, vừa nãy có người tìm.”
“Chắc đàn em thôi, nãy xuống dưới tao có gặp.” Trang Trạch Sâm chỉnh lại xấp tài liệu giấy, nhún vai, “Tao thì làm gì được, giáo sư Tần cử đàn chị tới hỏi tao chuyện xử lý số liệu.”
Hạ Quân Trì có quan hệ rất tốt với vị giáo sư Tần này, thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ nhau làm thí nghiệm. Trang Trạch Sâm ngồi xuống bên cạnh Hạ Quân Trì, phấn khởi nói tin tức vừa hóng được trên kia: “Sau này mày nên đối xử tốt với đàn em chút đi, không so sánh thì không có đau thương mà —— Tao vừa nghe đàn chị nói đàn em mới vô tổ suýt nữa đã phá hư kính hiển vi đồng tiêu quét laser.”
()
Đôi tay gõ phím liên tục của Hạ Quân Trì dừng lại, Trang Trạch Sâm tưởng hắn sẽ quay sang nói chuyện về tổ nghiên cứu với mình. Nào ngờ hắn cầm điện thoại đặt bên cạnh lên, nhanh tay trả lời một tin nhắn Wechat.”
“Sếp tìm à?”
“Không.”
Trang Trạch Sâm không nhịn được, thò đầu vào nhìn nhìn ngó ngó: “Vậy việc gì mà vội thế?”
Đáng tiếc Hạ Quân Trì đã khóa màn hình ngay, hắn cầm điện thoại suy tư một lúc, nhanh tay thu dọn đồ đạc.
“Không phải mày nói viết xong mới về à?”
Hạ Quân Trì mắt điếc tai ngơ, cất máy tính và tài liệu vào ba lô, phóng ra ngoài: “Tao có việc, đi trước.”
Từ đại học A đến đường Vọng Hải tốn chừng hai mươi phút lái xe. Lúc Hạ Quân Trì đến xưởng mộc nọ, Trần Nam Nhất cũng vừa tới không lâu.
Hiển nhiên anh rất quen thuộc với ông chủ ở đây, anh cầm thanh gỗ trong tay, ngồi cạnh bàn dụng cụ tầng trên nói cười rôm rả.
Đường từ tầng trệt lên tầng một của xưởng gỗ là một chiếc cầu thang dài và rộng, trên bậc thang có kê mấy chiếc đệm da để nghỉ ngơi. Hạ Quân Trì đứng dưới chân cầu thang vẫy vẫy tay với Trần Nam Nhất.
Trần Nam Nhất cũng nhìn thấy hắn, mỉm cười rồi chậm rãi đi xuống. Anh hơi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi cậu, không hẹn trước với cậu mà nhất thời muốn đến đây thế này.”
“Nhưng vì lần trước đã nói lần sau đến đây sẽ rủ cậu theo, nên tôi đã hỏi.”
Hạ Quân Trì suy nghĩ nửa phút, đoán ra lời xin lỗi của Trần Nam Nhất vin vào lời lần trước hắn đã nói, tuần này hắn bận việc trong phòng thí nghiệm: “Không sao.”
Hắn và Trần Nam Nhất cùng lên cầu thang, dường như nóng lòng muốn nói sang chuyện khác: “Anh muốn làm gì?”
Nói đến chuyện này, ở đây Trần Nam Nhất vẫn còn một bộ dụng cụ ăn chưa hoàn thành, còn thiếu một cái muỗng và một cái nĩa nữa là hoàn tất. Nhưng chẳng biết vì lý do gì, anh lại thay đổi câu trả lời, thứ bật khỏi miệng anh không phải “muỗng” cũng không phải “nĩa”.
“Cậu làm mấy món đồ trang trí hình động vật dễ thương lắm.” Anh nói, “Tôi muốn thử xem sao.”
Xưởng mộc mở cửa đến mười một giờ, họ chỉ cần làm trong khoảng một tiếng.
Khi dùng máy tiện cắt gọt gỗ với Hạ Quân Trì, Trần Nam Nhất đôi lúc sẽ vờ như lơ đãng nhìn hắn. Trái với tưởng tượng, gương mặt hắn cũng không hoàn toàn lạnh tanh không có cảm xúc, nửa gương mặt giấu sau lớp khẩu trang và mùn cưa bay lên mang vẻ tập trung, trầm tĩnh, trong vài khoảnh khắc bất chợt nào đó, ý cười rất rõ ràng lại thấp thoáng hiện lên nơi đôi mắt sáng ngời.
Trần Nam Nhất chợt mơ hồ đoán được vì sao hắn lại thích làm đồ trang trí hình cá voi và voi đến thế. Những sinh vật to lớn nặng nề, chậm chạp ấy cũng là biểu trưng cho sự thủy chung, bền bỉ và dịu dàng khác biệt hoàn toàn với cái tinh ranh khôn khéo thế tục này.