Tuy nói mình chỉ là người bình thường, nhưng vì tay nghề của Trần Nam Nhất không tệ chút nào, thành quả cuối cùng cũng rất ra trò.
Hạ Quân Trì vừa chỉ anh cách xử lý gỗ, đánh bóng, quét dầu, vừa làm một chú mèo con ngồi xổm rất ngoan ngoãn. Trên đường về nhà, hắn chìa bức tượng nọ ra trước mặt Trần Nam Nhất, hỏi anh: “Anh thấy giống bé Miu không?”
Món đồ trang trí gỗ nọ nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, bên ngoài phủ một lớp màu ấm mờ nhạt. Thời gian hơi gấp, hắn chỉ làm ra được hình dáng chung chung, nhưng cũng đã đủ đáng yêu rồi. Trần Nam Nhất nở nụ cười, nhận xét khách quan: “Bé Miu không ngoan được thế này đâu.”
Đuôi mắt Hạ Quân Trì cong cong, ý cười vụt qua nơi đáy mắt. Vẻ ngoài thiên cảm giác lạnh lùng của hắn có sức hút vô cùng đặc biệt trong không gian nửa sáng nửa tối này, lúc cười rộ lên khiến người ta không cách nào dời mắt.
Trần Nam Nhất không nhịn được nán lại nhìn thêm vài giây, lúc hoàn hồn có hơi mất tự nhiên lia mắt chệch sang hướng khác.
Vì vậy sau đó, hai người thong thả trở về giữa khoảng cách bốn mươi lăm centimet.
Vốn tưởng đã bình an vô sự, nhưng khoảng cách nọ không thể tiếp tục duy trì khi cả hai bước vào thang máy. Chuyến thang máy đi từ tầng hầm lên trên đông đúc đến độ choán quá nửa không gian, chỉ còn thừa ra một chỗ nhỏ gần nơi bấm số tầng.
Hạ Quân Trì như hồn nhiên không biết Trần Nam Nhất đang hơi chần chừ, anh giơ tay đặt trên nút mở cửa, nghiêng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt của những người trong thang máy đầy vẻ nghi hoặc, Trần Nam Nhất không nói gì, nhanh chóng đi vào. Hạ Quân Trì vội vàng theo sau, chiếm lấy khoảng trống cuối cùng giữa Trần Nam Nhất và những người khác.
Không gian trong thang máy không bao lớn, mọi người không hẹn mà cùng giữ im lặng.
Hạ Quân Trì ở rất gần Trần Nam Nhất, chỉ cần người phía sau khẽ đụng một cái, chắc hẳn môi hắn sẽ dừng trên trán anh.
Trần Nam Nhất không thể nhìn hắn trong tình trạng thế này, chỉ đành cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Bình thường mà nói, khoảng cách sẽ khiến mọi người cảm thấy không thoải mái. Trần Nam Nhất lại không cảm thấy thế, chỉ là hơi chật chội một chút. Anh thở nhè nhẹ, thấy tốc độ thang máy hôm nay dường như chậm hơn bình thường.
Mấy ngày khác từ tầng hầm đến tầng mười thấy không tốn mấy giây, chắc chỉ tầm mười lăm hai mươi giây là cùng.
Nhưng hôm nay vì bốn phía xung quanh tĩnh lặng quá mức, Trần Nam Nhất không thể không chấp nhận một sự thật. Rằng trong mười mấy giây ngắn ngủi này, trái tim anh chắc chắn không chỉ đập hơn ba mươi nhịp, mà vượt xa phạm vi hợp lý của một trái tim giữa cái tĩnh mịch lặng yên.
Thang máy dừng lại ở tầng mười, hai người một trước một sau đi ra. Trần Nam Nhất vẫn cứ cúi gằm đầu như đang nghĩ ngợi gì, quên nói cả câu chào tạm biệt.
Hạ Quân Trì đợi hai giây, thấy cửa thang máy đóng lại, hắn mới cất tiếng: “Cái này tặng anh.” Hắn nói, tự nhiên dúi món đồ nằm trong tay mình vào túi giấy của Trần Nam Nhất.
Anh sững người vài giây, đưa mắt nhìn túi giấy. Mơ màng nghĩ hành động của hắn là có dự định từ sớm hay phát sinh nhất thời: “Cái này…”
Hạ Quân Trì đẩy gọng kính lên, nói với giọng điệu không cần thắc mắc thêm vô cùng điêu luyện: “Xem như là cho bé Miu.”
Điều này làm lời từ chối chưa kịp nói ra của Trần Nam Nhất kẹt luôn trong miệng. Anh đoán có lẽ Hạ Quân Trì giống với mấy đàn anh đàn chị nghiên cứu khoa học năng lực xuất sắc thời đại học anh từng gặp qua, bình thường đã quen phân công giao việc trong phòng thí nghiệm, làm gì cũng rất có vẻ ngay thẳng đường hoàng.
Mà Hạ Quân Trì thông minh hơn họ nhiều, hắn còn hiểu rõ nguyên tắc không muốn mắc nợ ân tình của Trần Nam Nhất, đưa đồ xong vẫn cứ đứng bất động ra đó, giống như đang chờ anh đưa ra lời mời gì.
Tay Trần Nam Nhất đã đặt trên chỗ mở khóa nhà, suy nghĩ chốc lát mới quẹt vân tay mở cửa, nói: “Vậy cậu muốn nhìn nó không?”
Anh vừa mở cửa, bé Miu đã vọt ra khỏi không gian tối tăm bên trong, đứng ở huyền quan xoay người nửa vòng, đôi mắt đẹp đảo tới đảo lui săm soi hai người ngoài cửa.
Biểu cảm của Hạ Quân Trì rõ là hài lòng với lời mời này, hắn ung dung đi đến, nhẹ nhàng ôm mèo con trong tay, gãi gãi cằm đó, mỉm cười nhìn Trần Nam Nhất: “Vết thương của nó đã ổn chưa?”
“Ổn rồi.” Trần Nam Nhất đóng cửa lại, mở đèn lên rồi đến tủ lạnh lấy một chai sữa ra, nghiêng đầu hỏi: “Cậu muốn uống ca cao nóng không?”
“Được.” Hạ Quân Trì dựa vào tường đáp.
Hôm nay bé Miu hiếu động đến lạ, Hạ Quân Trì chỉ ôm nó được một lúc, nó đã chui ra lao đến sofa ôm gối nghịch ngợm. Mà hành vi phá phách này không thu hút được sự chú ý của chủ nhân nó, cũng không khiến vị khách mới đến lại gần.
Hai người đều quây quanh căn bếp, chờ một nồi sữa đang sôi lăn tăn.
Trần Nam Nhất cúi người mở tủ bát, tiện tay mở chiếc loa trên kệ giữa tủ, một bản Bach do Gould[] chơi nhẹ nhàng phát ra.
[]
Hạ Quân Trì không biết nhiều về nhạc cổ điển, nhưng khi bản nhạc này phát đến đoạn sau, hắn ít nhiều vẫn nghe ra được đây là bản biến tấu[] Goldberg rất nổi tiếng, hỏi anh: “Anh nghe nhạc cổ điển à?”
[]
Hắn không có việc gì làm nên muốn nói chuyện, trong tay đang cầm một quyển sách vừa lấy xuống trên giá, là quyển “Ngũ vị” của Uông Tằng Kỳ[],thoạt trông mang rất nhiều màu sắc nghề nghiệp của Trần Nam Nhất.
[]
“Thỉnh thoảng lại nghe.” Trần Nam Nhất tìm được nửa lọ bột ca cao trong tủ, mở ra múc vài muỗng vào nồi sữa, “Trước đây khi còn đi học tôi xem nó như tiếng ồn trắng[] khi viết luận văn, sau này lại nghe thành quen.”
[]
Hạ Quân Trì gật đầu, cho rằng cách sử dụng như vậy cũng rất được, tỏ vẻ về mình cũng thử cách này xem, hứng thú hỏi: “Anh tốt nghiệp trường nào vậy?”
“Đại học B.” Trần Nam Nhất đáp.
Mùi ca cao thơm nồng đã tản ra khăp căn hộ. Anh tắt bếp, rót phần sữa nóng sẫm màu vào ly: “Nhưng mà đã tốt —— “
Trần Nam Nhất bị ảnh hưởng bởi câu hỏi của hắn, suýt nữa đã nói hai từ “tốt nghiệp” khỏi miệng, chỉnh đốn vài giây rồi sửa lời: “Đã rời trường được mấy năm.”
Hạ Quân Trì nhạy bén nhớ lại cuộc tranh cãi ầm ĩ qua điện thoại đêm cúp điện nọ, hiểu ý ừm một tiếng, trầm tư nghĩ ngợi làm sao để đổi chủ đề.
Cả hai đều hơi thất thần, lúc cầm ly ca cao đầu ngón tay bất ngờ chạm vào nhau.
Đầu ngón tay là nơi tập trung rất nhiều đầu mút dây thần kinh, Trần Nam Nhất tỉnh táo lại trong nháy mắt, vội rụt về sau. Cử động mạnh bất chợt làm chất lỏng trong ly tràn ra, đổ lên mu bàn tay.
May mà sữa không được đun quá nóng, Trần Nam Nhất nhỏ tiếng hít một hơi, lập tức đưa tay đến vòi nước. Hạ Quân Trì một tay giữ cổ tay anh, một tay mở vòi nước, thấp giọng: “Đau lắm không?”
Dòng nước lành lạnh làm một phần cảm giác giảm bớt kích thích, nhưng cổ tay bị nắm chặt kia lại mang đến xúc giác bén nhạy đến lạ thường. Hạ Quân Trì siết lấy rất chặt, xối ướt tay anh một hồi lâu mới rút giấy trên bàn lau khô: “Hình như phỏng đỏ lên rồi.”
Trần Nam Nhất cúi xuống nhìn, Hạ Quân Trì nói hơi quá, mảng sưng đỏ cũng không quá dữ dội, cũng không làm anh đau đớn gì: “Vẫn ổn mà, không vấn đề gì.”
“Nhà anh có tủ thuốc không?” Hạ Quân Trì vẫn khăng khăng.
Trần Nam Nhất không lay chuyển được hắn, đành đi tìm, nhưng trong hộp thuốc cũng không có thuốc mỡ trị bỏng.
“Nhà tôi có.” Hạ Quân Trì không chừa thời gian cho anh từ chối, chậm rãi buông cổ tay anh ra, mở cửa về nhà.
Đầu Trần Nam Nhất lộn xộn rối bù, anh đứng đờ ra không động đậy, đang lúc chuẩn bị suy nghĩ đào sâu vấn đề, người kia đã cầm thuốc trở lại, làm đầu óc anh lại loạn tung lên.
Hạ Quân Trì bôi thuốc giúp anh, đặt luôn tuýp thuốc ấy vào hộp, dặn anh mấy câu rồi hẹn gặp vào bữa tối mai.
Trần Nam Nhất lòng không yên gật gật đầu, tiễn hắn ra cửa xong lại ngẩn ngơ nhìn hai cái ly trong bồn rửa một lúc lâu.
Anh miên man nghĩ, từ khi tin nhắn nọ được gửi đi, mọi thứ phát sinh trong đêm này đã bắt đầu lệch lạc chệch hướng. Khả năng khống chế quan trọng nào đó trong tay anh đã biến mất và trở thành nhịp tim đập quá mức vội vàng, những đầu mút dây thần kinh trong trạng thái nhạy cảm cao độ, ép anh bắt đầu đuổi theo thứ đang vây lấy xung quanh mình.