Vài phút sau, trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Mễ Tu.
Nhóm nhân viên công tác đang đóng quân ở ngoài sân liền ngóng cổ dài như cổ đà điểu hóng chuyện, ngay sau đó, bọn họ lại nghe thấy tiếng Doãn Sướng vội la lên: “Thiệu Quân Lăng, không được cắn người!”
Nhóm nhân viên công tác vừa định chạy vào nhiều chuyện thì dừng bước chân, hai mặt nhìn nhau…… Cái này, trong giọng nói của Doãn Sướng mang theo ý cười, hẳn là đang đùa giỡn phải không?
……
Đúng vậy, Mễ Tu và Thiệu Quân Lăng chỉ là đang chơi đùa.
Khi thấy Thiệu Quân Lăng buồn bực nhào vào người Mễ Tu, Doãn Sướng cũng có chút khẩn trương, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, Mễ Tu kêu thảm thiết là làm bộ, trên mặt anh ta còn treo nụ cười bỡn cợt, hơn nữa, quả thật vũ đạo của anh ta là đỉnh của đỉnh, bàn tay lớn xoay tròn, nghiêng người tránh né, xoay Thiệu Quân Lăng như chong chóng.
Doãn Sướng thấy thế, cũng thu hồi tâm tư ngăn cản, đùa giỡn thế này có thể khuấy động không khí, kéo bọn họ lại gần nhau hơn.
Tính cách của Mễ Tu còn điên rồ hơn tưởng tượng của Doãn Sướng, nhưng hắn rất thích người này.
Tuy rằng Mễ Tu nói những lời vừa nãy nghe giả giả thế nào, nhưng ít nhất thì anh ta thật lòng, giao tiếp với những người này làm Doãn Sướng cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Bên trong náo loạn, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một thanh âm: “Có ai ở nhà không?”
“Ai?” Doãn Sướng đáp.
“Vương Thần tới cổng.” Nhân viên công tác nhắc nhở nói.
Doãn Sướng mở cửa, thấy Vương Thần đứng ở bên ngoài, hỏi: “Mễ Tu có ở đây không?”
Vương Thần đã tắm xong, thay đổi quần áo, tinh thần phấn chấn mà xuất hiện ở chỗ này, trên mặt còn mang theo biểu tình ngượng ngùng.
Mễ Tu đang đùa giỡn với Thiệu Quân Lăng nghe vậy chuyển hướng nhìn y, lập tức thu hồi bộ dáng không đứng đắn vừa rồi, giống như là được người buff nhân cách, đôi mắt chân thành mà nhìn chăm chú vào đối phương, cả người tản ra hào quang nhàn nhạt.
“Hi!” Mễ Tu cười nhìn Vương Thần, ôn hòa nói, “Tìm anh có chuyện gì sao?”
Thiệu Quân Lăng quen hành động bằng trực giác nháy mắt có chút mờ mịt…… Đây vẫn là con khỉ vừa đùa giỡn với mình đây à?
Vương Thần đỏ mặt nói: “Anh Mễ Tu, em là fan hâm mộ của anh, mỗi khi anh lên sân khấu trong 《 thần tượng tuyệt đối 》 em đều xem, anh ở trên sân khấu ngầu ơi là ngầu luôn! Em thích nhất 《 nghe lời 》 cùng 《 quần hùng 》 đó, anh thật đúng là người của sân khấu mà…… Còn có album mới nhất của anh nữa……”
Vương Thần lải nhải mà kể ra lòng hâm mộ của mình với Mễ Tu, hồn nhiên lải nhải không ngừng.
(Tiết Tử Vấn là bản sao của ai đây?)
Mễ Tu vừa nghe vừa mỉm cười gật đầu, không chớp mắt mà nhìn y: “Cảm ơn, anh cũng xem năm em thi đấu, em tuyệt đỉnh lắm.”
Vương Thần kích động nói: “Dạ, phải không? Em có thể bắt tay anh một cái không?”
Mễ Tu trực tiếp giang hai tay cánh tay cho y một cái ôm: “Ha hả…… Rất vui được làm quen với em, chúc em ngày càng nổi tiếng.”
Vương Thần mặt đỏ bừng, đại não chết máy, sau khi ôm được Mễ Tu xong liền nói năng lộn xộn, vẻ mặt ngây ngô cười rời đi.
Ứng phó xong Vương Thần, Mễ Tu lập tức đối mắt với Thiệu Quân Lăng, đổi nhân cách trong một nốt nhạc.
Thiệu Quân Lăng: “!!” Ác! Biến hình rồi!
Mễ Tu: “……”
Một vòng đấu mới lại bắt đầu……
Doãn Sướng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, ông anh này…… Thật sự thích hợp làm diễn viên.
Cuối cùng Doãn Sướng phải xách cổ áo Thiệu Quân Lăng kéo ra, mới kết thúc trận chiến quyết liệt giữa hai người.
Tối muộn thì ba người mới chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Doãn Sướng cùng Thiệu Quân Lăng tắm xong trước lên giường, Mễ Tu tắm sau, anh ta quấn khăn ra khỏi phòng tắm, liền thấy Thiệu Quân Lăng đang làm nũng bên người Doãn Sướng.
“Anh ơi……” Thiệu Quân Lăng dùng đầu củng củng khuỷu tay Doãn Sướng.
(moe quá má ơi!)
“Hửm.” Doãn Sướng híp mắt lười biếng mà xoa đầu nó.
“???” Mễ Tu chớp chớp mắt, rời khỏi cửa phòng tắm, hít sâu một hơi, lại lần nữa đi vào.
Chỉ thấy Thiệu Quân Lăng được một tấc lại muốn tiến một thước mà bò đến trên người anh nó cọ cọ, Doãn Sướng mở to mắt cười nhìn nó, tiếp tục xoa đầu.
Mễ Tu: “?????” Cái thằng hung dữ như chó săn chưa được phòng dại sao có thể ngoan hiền làm nũng với Doãn Sướng thế kia!?
Doãn Sướng thấy anh ta thuận miệng nói: “Anh tắm xong rồi à?”
Thiệu Quân Lăng lăn long lóc từ trên người Doãn Sướng xuống dưới, đề phòng mà trừng mắt với Mễ Tu.
Mễ Tu: “……”
Mễ Tu xoay lưng thay áo ngủ, Doãn Sướng trong lúc vô tình nhìn thấy một loạt vết thương trên lưng anh ta, âm thầm kinh ngạc.
Chờ Mễ Tu lên giường rồi Doãn Sướng mới lôi kéo Thiệu Quân Lăng đến gần mình: “Ngủ vậy được chưa?”
“Có thể,” Mễ Tu thoải mái hừ một tiếng, “Cũng may có điều hòa, trời nóng mà ba người đàn ông nằm một giường thì chịu không nổi đâu!”
Dù đã nằm xuống, nhưng ba người vẫn chưa buồn ngủ.
Không biết Thiệu Quân Lăng làm sao mà cứ lăn qua lộn lại ở giữa bọn họ, đặc biệt náo loạn. Doãn Sướng cũng phát giác hành động dính người vừa nãy của Thiệu Quân Lăng không giống với thường ngày, hình như tiểu gia hỏa này không có thói quen ngủ cùng người lạ.
Doãn Sướng nhẹ nhàng vỗ lưng thằng bé như là trấn an em bé, vậy nên Thiệu Quân Lăng mới chịu an phận.
Mễ Tu nghiêng thân, chống đầu xem hai người bọn họ, hiếu kỳ nói: “Anh nghe nói đứa nhỏ này là ba em nhận nuôi trước khi qua đời phải không?”
Doãn Sướng: “Đúng rồi……”
Mễ Tu vươn ngón tay chỉ chỉ hai người: “Nói vậy là hai đứa chưa từng gặp mặt?”
Doãn Sướng: “Ừm.”
“Tình cảm anh em của hai đứa tốt vậy á?” Mễ Tu nói ra nghi hoặc, một màn vừa nãy làm anh ta nổi hết da gà toàn thân, “Anh em bình thường không có thân thiết vậy đâu man.”
Nửa câu đầu, Doãn Sướng có chút đắc ý, nghe xong nửa câu sau, hắn không khỏi ngẩn ra, hỏi: “Vậy anh em bình thường làm sao?”
“Anh cũng có em trai, hồi nhỏ nhà nghèo, hai anh em ngủ chung một giường, nhưng mỗi đêm anh đều muốn đạp nó xuống giường. Hay là do tuổi tác bất đồng hả? Nó chỉ nhỏ hơn anh bốn tuổi, dù sao trong ấn tượng của anh hai đứa thường xuyên cãi nhau, đánh nhau……” Mễ Tu tự hỏi tự đáp, “À, có thể là tuổi tác hai đứa cách xa nhiều đó, tiểu gia hỏa thích làm nũng với anh trai, cũng tương đối bình thường ha, ha hả.”
Thiệu Quân Lăng lại quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái.
Mễ Tu: “Hung dữ ghê ta, muốn cắn anh nữa hả?”
Doãn Sướng vội vàng ôm Thiệu Quân Lăng, để ngừa nó lại đi trêu chọc người ta.
Bất quá, nghe Mễ Tu hai lần nhắc tới sinh ra trong gia cảnh không tốt làm Doãn Sướng cũng có chút tò mò: “Em thấy trên mạng có người nói, anh sống trong căn phòng mười mét vuông trước khi thành danh là thật hả?”
Mễ Tu sửng sốt, “Ha ha” cười to: “Cái chuyện uống nước lạnh sống qua ngày đó hả?”
Doãn Sướng cũng cười theo: “Nói quá phải không anh?”
Mễ Tu thu hồi tươi cười, nghiêm túc nói: “Là sự thật.”
Doãn Sướng: “……”
Mễ Tu: “Lúc ấy ba mẹ anh vừa ly hôn, mẹ anh có bệnh, tiền trong nhà đều dùng đưa mẹ đi khám bệnh, lúc ấy anh còn đang học nhảy, vừa phải đóng học phí vừa phải đóng tiền nhà. Vì để đóng tiền nhà nên có khoảng nửa năm trời anh ăn mì gói sống qua ngày, sau đó lại không dám mua nữa, chuyển sang uống nước lọc…… Bất quá uống nước lọc chỉ có mười ngày thôi, sau đó có bạn học nhảy cùng thấy anh đáng thương quá nên tiếp tế đồ ăn cho, chứ không thì anh chết từ đời nào rồi.”
Doãn Sướng nghe được trong lòng rầu rĩ, đầy chua xót.
“Thấy anh thảm lắm hả?” Mễ Tu thấy ánh mắt thương hại của Doãn Sướng, cười nói, “Đại thiếu gia như em hẳn là hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi ha? Oh man, giờ nghĩ lại anh cũng thấy mình thảm thương không ngờ luôn đó, chẳng những không xu dính túi, còn thiếu nợ khắp nơi, bạn bè cười nhạo giấc mơ làm minh tinh của anh, còn khuyên anh đến quán bar làm trai bao để kiếm tiền nhanh hơn, ha hả…… Nhưng nói thật, lúc đó anh không thấy mình cực khổ gì hết, có thể là chưa từng trải qua ngày nào yên bình nên thấy mọi thứ rất là bình thường.”
Doãn Sướng: “……”
Tâm lí của một người cường đại đến mức nào mới có thể nhẹ nhàng bâng quơ kể về chuyện cũ như vậy?
Mễ Tu nằm xuống nhìn về phía trần nhà, đôi mắt long lanh: “Lúc ấy anh có thể chịu đựng được cũng là nghĩ về tương lai thôi, trong lòng anh vẫn luôn có chấp niệm mình phải trở thành minh tinh, chỉ cần anh còn sức lực thì phải đạt được bằng mọi giá…… Cũng nhờ chấp niệm này mà anh mới sống đến ngày hôm nay đó chứ.”
Doãn Sướng phát ra khâm phục từ nội tâm nói với anh ta: “Anh thật sự rất lợi hại!”
Mễ Tu cười cười, lại nhìn về phía hắn nói: “Em biết không, có phóng viên viết về quá khứ của anh, nói thành văn mẫu, làm cho không ít bạn trẻ noi gương anh, bỏ học mà đi học khiêu vũ, nuôi mọng trở thành minh tinh.”
Doãn Sướng cười khổ, hắn biết một người như vậy…… Bách Tiếu Tri.
Mễ Tu thở dài: “Nếu là anh thì anh không muốn mấy đứa nhỏ theo bước chân của mình, nếu có điều kiện thì phải học tập cho tốt. Con đường này thật sự quá khó đi, hơn nữa vận khí cũng rất quan trọng, nếu anh có cơ hội quay về quá khứ thì anh cũng không chắc mình sẽ thành công.”
Doãn Sướng hỏi: “Vậy người nhà của anh thế nào?”
Mễ Tu kiêu ngạo nói: “Ừ, mẹ anh đang được điều trị tâm lí trong bệnh viện tốt nhất, em trai đang du học ở Anh.”
Doãn Sướng cả kinh: “What, bệnh viện tâm thần?”
“Đúng vậy, bị ba anh bạo hành,” Mễ Tu chỉ chỉ huyệt Thái Dương, “Mẹ anh bị đánh nhiều quá nên chỗ này bị thương, nếu không phải anh kiên trì bắt mẹ mình ly hôn thì cũng có ngày bà bị đánh đến chết mà không ai biết.”
Doãn Sướng nghĩ thầm, trên lưng Mễ Tu đầy vết thương chắc là cũng do bị ba mình đánh đi?
Hắn tựa hồ minh bạch tố chất tâm lý của Mễ Tu vì sao vững chắc vậy rồi, so sánh với những chuyện mà anh ta đã trải qua thì phong ba trong giới giải trí chỉ là chuyện nhỏ.
Đang muốn cảm khái vài câu, Doãn Sướng bỗng nhiên cảm giác được cả người Thiệu Quân Lăng cứng đờ, co rúm lại chui vào lòng ngực mình.
Doãn Sướng cho rằng tiểu gia hỏa nghe thấy loại sự tình này cảm thấy sợ hãi, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nó.
Mễ Tu cũng kịp thời đình chỉ nói: “Không nói mấy chuyện này nữa, mấy chuyện cũ rích này bị đăng báo hết rồi, có gì bí mật đâu. Hơn nữa, fans anh bán thảm giúp anh mà anh không muốn đôi co thôi…… Nói chuyện của em đi, sao muốn tiến vào giới showbiz hả? Con kế nghiệp cha? Hình như trước giờ anh chưa nghe em nói gì hết.”
Vấn đề này vẫn luôn lẩn quẩn trong lòng Doãn Sướng.
“Xem là như vậy.” Doãn Sướng do dự mà nói, “Sản nghiệp của ba em trải rộng khắp giới giải trí, trước kia em ở nước ngoài chưa từng tiếp xúc qua. Hồi nãy anh nhắc tới Diêu tổng đó, dì từng là người đại diện của ba nên em rất tín nhiệm dì, dì cổ vũ em debut, mà em lại không biết mình nên làm gì, nghe lời dì tham gia thôi.”