Doãn Sướng kinh ngạc, không phải Doãn Đông là con một sao, ở đâu ra có thêm một người em trai thế này?
“Những việc này cũng là do người anh em nói với tôi.” Hình Kiến An lại đốt điếu thuốc khác, vừa nhả khói vừa nói.
Nghe nói Doãn Đông và Thiệu Vinh được sinh ra không bao lâu thì ba họ qua đời, để lại người mẹ đơn thân nuôi dưỡng hai đứa con, bà còn nhẫn tâm bán Doãn Đông cho một gia đình giáo viên không có con nối dõi. Hộ gia đình đó sợ bà mẹ ruột hối hận, khó có thể dứt bỏ, nên đã mang theo Doãn Đông dọn tới thị trấn khác, còn sửa tên cho người ta thành “Doãn Đông”—— hoàn toàn đoạn tuyệt liên hệ với người mẹ.
Bởi vì Doãn Đông vẫn còn ấn tượng chuyện mẹ ruột vứt bỏ mình, cho nên tính cách hướng nội, không thân thiết với cha mẹ nuôi. Mười sáu tuổi ông rời nhà đi nơi khác, học võ thuật cùng diễn kịch. Hai năm trước, mẹ nuôi Doãn Đông bệnh tình nguy kịch, trước khi qua đời gọi ông đến giường bệnh, khuyên bảo ông nên buông bỏ, trở về tìm mẹ ruột của mình.
Nhưng chờ Doãn Đông trở về tìm, mới biết được mẹ ruột đã sớm qua đời, nhà em trai lại gặp thảm án, trong lòng khó chịu, day dứt không thôi.
Ông nghe nói mình còn người cháu trai lưu lạc bên ngoài, cho nên sai người hỏi thăm khắp nơi tìm người cháu này.
Người anh em của Hình Kiến An nghe được động tĩnh, chủ động tìm Doãn Đông dò hỏi, tới tới lui lui cũng tìm hiểu rất nhiều lần, cũng tự mình điều tra, xác nhận Doãn Đông có quan hệ ruột thịt với Thiệu Vinh, mới buông đề phòng bảo Doãn Đông tới Hải Thành tìm Hình Kiến An.
Nghe xong lời tự thuật này, sắc mặt của Diêu Mạn Hòe và Doãn Sướng đều lộ ra nét bi thảm.
…… Ai cũng không nghĩ tới, bối cảnh của Thiệu Quân Lăng còn dính dáng tới gia thế của Doãn Đông.
Chuyện này một khi bị tuồn ra ngoài thì có biết bao hệ lụy.
Hình Kiến An búng búng tàn thuốc, tiếp tục nói: “Lúc đầu Doãn Đông cũng phái người tới tìm tôi, nhưng tôi không yên tâm, tự mình hẹn gặp mặt…… Tôi tin tưởng trực giác của mình, phải gặp người trước mới đem chuyện Thiệu Quân nói cho hắn. Nhưng hắn là đại minh tinh, thân phận thực mẫn cảm, một khi Thiệu Quân bị bắt gặp gặp gỡ hắn thì sẽ bị phóng viên theo dõi. Trước đây hắn tự mình tìm tới cũng rất lo sợ sẽ bị bắt gặp, cho nên, hắn cũng lo lắng chuyện này sẽ bị phóng viên dễ dàng tra được, những nỗ lực mà chúng ta làm trước kia khác gì đốn củi ba năm thiêu một giờ chứ.”
Doãn Sướng nghe đến đó, bỗng nhiên hiểu được lí do vì sao Doãn Đông cố gắng giấu diếm thân phận cho Thiệu Quân Lăng.
Chắc ông không phải vì bảo vệ danh dự cho mình, mà là nỗ lực tạo một hoàn cảnh mới cho Thiệu Quân Lăng, không cho thằng bé gánh cái mác thành kiến mà không phải do nó gây ra, dùng thân phận mới để có cuộc sống mới……
Không chỉ có Doãn Đông, mà còn có Hình Kiến An và vị cảnh sát đã đem thằng bé rời khỏi thôn Thạch Khê.
Hai người bọn họ đều là công dân bình thường, lại có thiện tâm thay đổi tương lai cho đứa nhỏ vô tội này……
Doãn Sướng: “Đây là nguyên nhân chú bỏ số điện thoại đó ạ?”
Hình Kiến An: “Đúng, Doãn Đông hy vọng chuyện này chỉ có trợ lý của anh ta, người anh em của tôi và tôi biết đến. Tôi còn đặc biệt xin thuyên chuyển công tác, tuy rằng người lúc trước dẫn Thiệu Quân đi Cục Dân Chính thay tên là người anh em của tôi, nhưng kỳ thật, nói đứa trẻ này lưu lạc ngoài đường được người dân đem về là do tôi bịa hết.”
Diêu Mạn Hòe thở dài, khó trách bọn họ làm thế nào cũng không tìm thấy manh mối.
Doãn Sướng nhíu mày nói: “Chú Hình, Thiệu Quân Lăng…… Em ấy thật sự lang thang hở chú?”
Hình Kiến An gật gật đầu: “Ừ, sau khi ba mẹ nó chết không ai quản nó nữa. Lúc đầu nó ở tạm trong nhà một nhân viên trong Ủy ban thôn, có thể người đó làm khó nó nên nó bỏ trốn ra ngoài, lang thang bên ngoài cả tháng, dựa vào đồ ăn thừa bên thùng rác để sống. Đứa nhỏ đó bị chuyện trong nhà kích thích, tính cách không tốt, gặp người là cắn, thôn dân đều nói nó điên rồi, trốn nó như trốn ôn dịch. Việc này có người báo lên trên rất nhiều lần, bên trên hạ chỉ thị có thể đem thằng bé vào viện tâm thần. Sau đó, người anh em của tôi thấy xót xa quá nên dẫn nó về nhà mấy ngày, gọi điện thoại cho tôi nhờ tôi nghĩ cách. Lúc đó tôi đang là cảnh sát ở đồn công an Hoa Đình, kế bên là Viện Phúc Lợi, chỉ cần thằng bé được Cục Dân Chính chứng nhận vô gia cư là được chuyển vào Viện Phúc Lợi.”
Doãn Sướng nghe đoạn chuyện cũ này mà thở không nổi.
Hắn cố gắng điều hòa hơi thở hỏi: “…… Vậy cái tên Thiệu Quân Lăng cũng do chú đặt cho ạ?”
Nếu chỉ là lí do thoái thoát qua mặt Cục Dân Chính, thì có thể để hệ thống trong Cục Dân Chính chọn giùm, sao vừa lúc lại có họ Thiệu, còn có hai chữ đồng âm?
Hình Kiến An cười khổ: “À, đứa nhỏ đó có phản ứng với hai chữ ‘Thiệu Quân’, tuy rằng nó mới năm tuổi nhưng vẫn còn ấn tượng với chuyện cũ, bọn tôi thay nó đổi tên, đổi thân phận, nhưng nếu thay đổi cả tên lẫn họ thì có khả năng sẽ gây chướng ngại nhận thức của nó.”
Doãn Sướng: “…… Dạ.”
Diêu Mạn Hòe: “Vậy cho đến giờ paparazzi vẫn không có chứng cứ nào hết?”
“Dù sao paparazzi vẫn chưa tìm đến tôi, còn người anh em……” Hình Kiến An dừng một chút, “Tôi nghe nói, nhà bọn họ đã dọn đến thành phố khác, nếu phóng viên chỉ đến thôn Thạch Khê thì sẽ không tìm được cậu ta đâu. Nếu các người không yên tâm thì tôi có thể giúp các người gọi điện thoại hỏi một chút.”
“Làm ơn.” Đến bước này rồi, Diêu Mạn Hòe chỉ muốn để mình an tâm hoàn toàn.
Hình Kiến An cũng không do dự, gọi điện thoại trước mặt họ, hỏi vài câu: “A Hoàng, gần đây có ai hỏi chuyện Thiệu Quân không?…… À được, không có gì đâu, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi…… A!? Được, tốt,” Hình Kiến An đánh mắt với Diêu Mạn Hòe cùng Doãn Sướng, tiếp tục nói chuyện với đối phương, “Đã biết…… Được, anh cúp đây.”
Hình Kiến An nhìn về phía Diêu Mạn Hòe nói: “Cậu ta nói không có ai tìm mình, còn nói, lúc trước cậu ta nhận tiền của Doãn Đông, đã thiêu hủy giấy tờ của Thiệu Quân rồi, hơn nữa, chuyện Thiệu Quân mất tích ở thôn Thạch Khê đã hơn bốn năm rồi, hai người có biết đây nghĩa là gì không?” Ông dùng ngón tay kẹp điếu thuốc chỉ chỉ mặt bàn, nói, “Vượt qua bốn năm, toà án có thể tuyên bố người mất tích đã tử vong. Người tên ‘Thiệu Quân’ đã hoàn toàn biến mất trên thế giới này, chỉ cần hai chúng tôi không nói ra thì không ai có thể chứng minh Thiệu Quân Lăng chính là Thiệu Quân. Lớn lên giống nhau thì sao, tuổi tương đương thì sao, đều không thể làm chứng cứ, đây đều là phỏng đoán, chỉ cần có người dám tuôn ra ngoài thì chính là bịa đặt. Lại nói, Thiệu Quân Lăng vẫn là trẻ vị thành niên, bạo hành trẻ vị thành niên chính là phạm pháp.”
Hình Kiến An nói ra lời này làm Diêu Mạn Hòe nhẹ nhàng thở ra, vậy thì cô đã biết cách đối phó bọn paparazzi thế nào rồi.
“Cơ mà tôi nhớ Doãn Đông có đề cập tới chuyện mang thằng bé ra nước ngoài, sau đó anh ta đến Viện Phúc Lợi, rồi liên lạc với mấy người thế nào thì tôi không hỏi đến. Hơn nửa năm sau xem tin tức đột nhiên nhìn thấy anh ta qua đời, rồi cái tin Thiệu Quân Lăng đang ở Viện Phúc Lợi làm cho tôi rất là kinh ngạc.” Hình Kiến An nói.
Doãn Sướng biết Hình Kiến An đang nói chuyện sau khi cho Doãn Đông biết Thiệu Quân Lăng ở đâu, liền gạch bỏ số di động, không hề liên lạc với Doãn Đông, vì thế giải thích nói: “Ba cháu mất hơn nửa năm làm quen với Thiệu Quân Lăng, nghe nói ngay từ đầu Thiệu Quân Lăng không chịu nhận ba……”
“Như vậy à,” Hình Kiến An lại hút xong một điếu thuốc khác, ông cắn cắn đầu mẩu thuốc lá nói, “Chắc là nó sợ Doãn Đông.”
“Sợ? Vì sao?” Doãn Sướng sửng sốt.
Hình Kiến An: “Tôi có thấy ảnh chụp Thiệu Vinh, rất giống với Doãn Đông. Nhưng Thiệu Vinh có khuynh hướng bạo hành, phỏng chừng Thiệu Quân Lăng có bóng ma tâm lý với cha nó nên nảy sinh tâm lí sợ hãi Doãn Đông.”
…… Dù có sợ hãi, có kháng cự thế nào thì cuối cùng Doãn Đông vẫn là dùng ôn nhu để nó buông phòng bị, mở cửa trái tim.
“Nhưng cậu đó,” Hình Kiến An vươn ra ngón tay chỉ chỉ hắn, buồn bực nói, “Sao cậu không giống hai người kia tí nào vậy?”
Doãn Sướng: “……”
“Tôi có xem chương trình TV của các người, cậu đối xử với nó không tồi, xem ra tình hình hiện giờ của thằng nhóc đó cũng khá tốt, coi như lúc trước tôi làm chuyện tốt đi,” Hình Kiến An thu hồi bật lửa cùng hộp thuốc nói, “Được rồi, việc nên nói cũng đã nói xong, tôi chỉ là người dân bình thường, về sau không có việc gì thì các người cũng đừng tới tìm tôi, coi như tôi không tồn tại đi, việc này là tốt nhất với cả hai bên.”
Doãn Sướng cùng Diêu Mạn Hòe nói lời cảm ơn chân thành tới Hình Kiến An rồi lần lượt rời khỏi quán trà.
Trên đường trở về, Diêu Mạn Hòe mới cùng Doãn Sướng bàn chuyện đối phó paparazzi.
“Nếu Hình Kiến An đã nói như vậy, chúng ta cũng không cần phải tự mình đến thôn Thạch Khê dò hỏi, ngược lại nếu đi sẽ cho bọn paparazzi lấy cớ là chúng ta chột dạ, càng dám trắng trợn táo bạo mà áp chế.” Diêu Mạn Hòe nói.
“Chúng ta nên làm thế nào hả dì? Nếu mặc kệ thì lỡ như bọn họ quăng gì lên mạng, cũng sẽ xúc phạm tới Thiệu Quân Lăng…… Thiệu Quân Lăng bây giờ hay chơi Weibo lắm,” mấy ngày hôm trước có người chân tình bình luận dưới Weibo Doãn Sướng nói là thích hai anh em lắm, Thiệu Quân Lăng còn cầm di động khoe với hắn, “Hồi nãy cảnh sát Hình cũng có nói, thằng bé có ấn tượng với thân thế của mình, nếu mà nó nhìn mấy tin tức không hay về mình trên Weibo, khẳng định sẽ chịu đả kích lớn.”
Diêu Mạn Hòe nghiêng đầu nhìn hắn một cái: “Con không muốn để thằng bé biết ——thân phận thật sự của mình?”
Doãn Sướng: “Dạ, con không muốn thằng bé có gánh nặng tâm lí.”
Diêu Mạn Hòe lại hỏi hắn: “Nhưng giờ con biết thằng bé không phải là con ruột của ba mình, có còn muốn chia tài sản với nó không?”
Doãn Sướng ngẩn người, nói: “Có, ba đã quyết định nuôi dưỡng nó mà, như vậy, tài sản này vốn là của hai đứa tụi con mà.”
Nói đi nói lại thì lúc vừa biết được bí mật này, tâm tình Doãn Sướng rất phức tạp……
Bởi vì Thiệu Quân Lăng biết rõ thân thế của mình, nhưng mỗi lần bọn họ nhắc tới thì Thiệu Quân Lăng lại trốn tránh —— vì thế, hơn nửa năm trời, hắn vẫn luôn buồn bực với Doãn Đông.
Nghĩ vậy một chút, Doãn Sướng lại khó chịu vì bị lừa gạt. Nhưng hắn cũng cảm thấy mình có hơi so đo với Thiệu Quân Lăng —— có lẽ chuyện trong quá khứ đã tạo thành thương tổn cho Thiệu Quân Lăng cho nên nó không dám nói. Hơn nữa, Hình Kiến An lộ ra bí mật, cũng làm hắn càng thêm khâm phục cách làm người của Doãn Đông…… Có một người cha vô tư, vị tha và ôn nhu làm tấm gương, hắn còn đòi hỏi gì nữa?
Đúng lúc này, Diêu Mạn Hòe bỗng nhiên mở miệng đánh gãy suy nghĩ của Doãn Sướng: “Dì tính hẹn bọn họ gặp mặt nói chuyện.”