Địa chỉ mà Lệ Lệ đưa cho tôi là tiểu khu thương nghiệp gần trường đại học, cậu ấy thuê một căn phòng ở đây - cậu ấy cần nơi để livestream.
Bây giờ đã là nửa đêm rồi, người đi lại cũng không nhiều, chúng tôi vừa ra ngoài đã nhìn thấy mười mấy cảnh sát đang yên lặng đứng ở lối ra vào chỗ thang máy, nhìn thấy tôi và anh tôi cũng không nói gì.
Chú Du Phó kêu chúng tôi lại, đưa khẩu trang, găng tay, bọc giày dùng một lần cho chúng tôi, rồi nhắc nhở: “Các cháu nhớ đừng đụng vào bất kỳ vật gì cả, phát hiện ra điều gì thì lập tức nói với chú, đây là cảnh sát xử lý những vụ án đặc biệt, chỉ cần các cháu không làm loạn mọi thứ, bọn họ cũng sẽ không canh chừng các cháu...!chú ý tuyệt đối không được giẫm vào máu!"
Tuyệt đối đừng giẫm vào máu?
Ai mà lại đi giẫm vào máu cơ chứ.
Phong Ly Ngân đi đến, đi ngang qua người cảnh sát, người cảnh sát đó lạnh người run lên, mắng một câu: “Mẹ nó, nửa đêm rồi còn xảy ra án mạng như này...”
Anh tôi kéo tôi đi đến cửa, vừa bước vào, tôi mới hiểu ra tại sao chú nói chúng tôi cẩn thận đừng giẫm vào máu.
Cả căn phòng đều là dấu bước chân có máu.
Đọc truyên hay ghé ngay Truyện
Đây là một căn nhà nhỏ có hai gian, một căn phòng trong đó dán đầy những bùa chú đang bay phất phới, căn phòng kia thì cửa đang được mở ra, vết chân máu đó đi từ căn phòng này ra.
Tôi chầm chậm đi lại, trong đầu tưởng tượng ra cảnh tượng vô cùng đáng sợ, sau đó đợi đến khi tôi thật sự nhìn thấy, cả người không nhịn được run lên, trong bụng lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn...!
Lệ Lệ không mảnh vải che thân nằm ở trên giường, chân tay sưng phồng, khắp người là máu.
Trên ga giường cũng toàn là máu, hơn nữa còn bị rớt xuống sàn nhà, sàn nhà là gạch men sứ, vết máu bị giẫm lên khắp nơi.
Tôi có người về sau, mùi máu tanh trong căn phòng này làm cho đầu óc tôi quay cuồng.
Anh tôi đi đến quan sát Lệ Lệ, tôi chỉ mới vừa nhìn đã nhắm mắt lại - da mặt, trước ngực và bụng của Lệ Lệ đều bị cào thế thảm, đầu tóc rối tung che đi cả gương mặt.
"Vù..
vù.." Tôi nghe thấy tiếng chấn động nho nhỏ.
Trên cái máy móc đó đều là máu, tôi không nhìn rõ nó là gì.
Hình như là đèn bàn?
“Anh này...” Giọng nói run rẩy của tôi vang lên: “Cái đó...!cái đó là gì vậy? Hung khí sao?”
Tôi đoán mò lung tung, anh tôi lườm tôi, lạnh lùng nói một câu: “Đây là cái máy tự động sạc điện."
“Máy gì cơ?" Tôi hoàn toàn không hiểu.
Anh tôi hấy gớm quá bèn kéo tôi ra khỏi phòng.
Tôi ôm lấy đầu gối ngồi co lại một góc ở phòng khách, nghĩ đến cái máy kêu vù vù đó, không nhịn được run lên.
Phong Ly Ngân vừa lúc đi ra, nhìn thấy tôi run rẩy, liền đi lại nắm lấy tay tôi nói: “Nhát gan quá vậy...!đi theo tôi.”
Hắn dẫn tôi đến trước một căn phòng khác, hiệu lực của những tấm bùa này đã quá thời gian rồi, Phong Ly Ngân liếc nhìn khóa cửa, trên tay cầm cửa có vết máu.
Nhớ đọc truyện trên truyện để ủng hộ team!
Hắn khẽ đẩy cửa, chúng tôi nhìn thấy một căn phòng ngủ tan hoang, trên tường có những dấu vết bị cào, một góc của căn phòng có cái tượng của tiểu quỷ, xung quanh là đồ ăn vặt và đồ chơi.
Điều khoa trương nhất trong căn phòng này chính là những mảnh vụn nhỏ bị vỡ nát khắp sàn nhà.
Ga giường, vỏ chăn, quần áo, đều bị xé rách tươm rồi vứt lung tung.
Căn phòng này cũng có vết chân máu, giống như đi vào đi quanh một vòng rồi đi ra.
"Quỷ khí rất nặng, hơn nữa tà khí quanh quẩn, trong cái vò của tiểu quỷ đó không có gì cả.” Phong Ly Ngân nhìn về phía tượng trẻ con làm bằng gỗ đó.
Cái tượng đó bị ngâm trong trong cái hũ thủy tinh, phía trước có bàn thờ, còn có đồ ăn vặt và đồ chơi.
“Đây không phải nuôi tiểu quỷ, Quan Nhan Thần lừa cô ta, để cô ta làm một lệ quỷ rồi gửi gắm ở đây, con quỷ này có lẽ rất nghe lời...!nhưng, không có máu của người sống nuôi dưỡng, nó sẽ phát điên lên." Phong Ly Ngân trầm giọng nói với tôi.
“Vậy, Lệ Lệ bị lệ quỷ đó..." Tôi có chút sợ hãi nhìn Phong Ly Ngân.
Góc mặt của hắn lạnh giá, thần sắc lạnh lùng, tôi đột nhiên nghĩ đến một khả năng - nếu như hai năm trước, người phát sinh quan hệ với tôi không phải Phong Ly Ngân, mà là quỷ mặt đỏ đó...!thi thể của tôi có phải còn thể thảm hơn Lệ Lệ không chứ?
Nhìn thấy Lệ Lệ bị cào đến mức máu thịt lẫn lộn, cả sàn nhà đều là máu...!máu trong cơ thể con người chiếm % thể trọng, với cơ thể gầy gò của Lệ Lệ chỉ có năm mươi ký, số máu này ít nhất là ba bốn ngàn CC, gần như là chảy hết cả máu ra.
Sau cánh cửa phòng khách, từ dưới sàn nhà lên đến cửa đều có vết tay nhuốm máu, giống như là bò trên sàn nhà muốn mở cửa ra để thoát ra ngoài...!
Nhìn hết những cảnh tượng trong này, Phong Ly Ngân kéo tôi đi ra ngoài, chú tôi liền gọi hai chúng tôi lại, khẽ hỏi: “Nhìn hiểu ra chưa? Cả thi thể, cả căn phòng, các chú không tìm thấy dấu vân tay hay dấu chân của người thứ hai! Đây là bị lệ quỷ hãm hại rồi! Nhưng chú không thể viết báo cáo như vậy được, chỉ có thể nói thần kinh của người chết bị phân liệt, phát điên rồi tự ngược đãi bản thân đến chết...!sau đó viết một báo cáo đặc biệt gửi cho bộ phận chuyên môn."
"Dựa vào kinh nghiệm của chú, nội tạng của người chết đều bị đâm rách rồi...!hơn nữa, thân phận của người chết cũng đặc biệt, ba cô ta còn là quan chức nhà nước, xảy ra chuyện như này...!phì, không biết sẽ có bao nhiêu tin đồn đồn ra ngoài đây."
Nghe những lời chú Du Phó nói, tôi vô thức run lên - những thứ này đều do quỷ làm ra, còn tôi, tôi,...!ngày nào tôi cũng đều cùng Phong Ly Ngân..
Tôi lén liếc nhìn qua Phong Ly Ngân đang đứng bên cạnh, mặc dù hắn không phải quỷ, nhưng cũng đều đến từ âm phủ, là người cõi âm.
Phong Ly Ngân không nhìn tôi, đợi đến khi chú tôi và anh tôi đi lại một góc nói chuyện riêng, hắn đột nhiên kéo tôi.
"Làm gì vậy?" Tôi đột nhiên nổi da gà, sợ hãi nhìn hắn.
Hắn kéo tôi đến chỗ an toàn, nơi này có ánh đèn màu trắng đang đung đưa, tôi nhìn thấy hắn giơ tay phẩy một cái, ánh đèn trên đầu “phụp” một tiếng rồi tắt luôn.
Tôi ở trong bóng tối, bị hắn ép lên tường, ngực dính sát hắn, vô cùng lạnh giá.
Hơi thở lạnh giá của hắn khẽ phả lên trán tôi: "Quan Thanh Tiêu...!cô rất sợ tôi sao?".