Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cô nói yêu dễ dàng quá rồi đấy” - Thanh Bách khàn giọng nói.
“Trần Mỹ An tôi sống gần ba mươi năm, chỉ nói yêu duy nhất một mình anh” - Cô tự vươn tay cầm lấy chai rượu rót cho mình rồi một lần uống cạn - “Không quan trọng nữa, tôi đã buông tay rồi”
Lưu Thanh Bách không biết tại sao khi nghe Mỹ An nói đã buông bỏ trong lòng liền khó chịu.
Ai cho phép cô tự ý quyết định chứ, anh còn chưa đồng ý mà.
“Anh có biết bốn năm qua tôi sống thế nào không? Lúc trước tôi cảm thấy bít tết rất ngon nhưng bởi vì lâu quá không được ăn nên giờ vị nó thật nhạt nhẽo” - Mỹ An cầm đĩa bít tết nhìn nhìn rồi lại đặt xuống - “Đối với tôi bây giờ, no bụng quan trọng hơn ngon nhiều, phải nó mới có sức làm việc, phải no mới sống tiếp được” Thanh Bách cảm thấy Mỹ An đã triệt để say thật rồi, mấy lời lảm nhảm này cô càng nói cảm xúc càng dâng trào.
Anh vội ngăn lại khi thấy Mỹ An lại định rót rượu tiếp.
"Đủ rồi.”
“Đủ gì mà đủ, một ít rượu anh cũng tiếc mời tôi à?" - Mỹ An bĩu môi tỏ ra giận dỗi gạt tay anh ra dành lấy chai rượu - “Lần đầu uống Whisky tôi đã nôn đến thấy mấy ông mặt trời luôn nhưng rồi cũng phải tập uống thôi, không uống được rượu làm sao làm việc ở bar chứ?”
Thanh Bách nghĩ tới dáng vẻ ăn mặc thiếu vải uốn éo của cô trên sàn nhảy là tức giận, lạnh nhạt nói:
"Ai ép cô phải làm ở đó, là tự cô thích thì có
“Anh biết gì mà nói hả?” - Mỹ An đứng bật dậy cầm cả chai rượu chỉ vào mặt Thanh Bách tràn đầy tức giận - "Tôi từng phải xếp hàng nửa ngày để nhận một hộp cơm miễn phí, có hôm còn chờ các nhà hàng phát thức ăn thừa cho người vô gia cư đến tận khuya.
Tôi cũng từng lót một miếng bìa các tông rồi ngủ giữa đường, so với đói và rét thì danh dự có nghĩa lý gì.”
Thanh Bách cảm thấy mình sắp không nghe nổi những lời cô nói nữa rồi, anh không tưởng tượng nổi Mỹ An từ nhỏ ăn sung mặc sướng làm sao vượt qua được.
Nếu bình thường Mỹ An nói những điều này với anh chắc chắn Thanh Bách sẽ bật cười nói cô kể chuyện hài nhưng lúc này có thật sự không tỉnh táo, mấy lời này đột nhiên đáng tin hơn.
“Này, vẻ mặt đó là sao? Anh thương hại tôi hả? Không cần đầu” - Mỹ An bước đi loạng choạng tựa hắn vào kính, gương mặt ửng đỏ áp chặt lên đó - “Nếu không có bốn năm khổ số đó cũng không có tôi hôm nay, nhớ nó mà tôi biết cuộc sống này thật sự là như nào, tôi học được nhiều bài học, chân chính trở thành một người trưởng thành”
Mỹ An quay đầu nhìn Thanh Bách híp mắt cười, giọng nói bởi vì rượu mà đặc biệt trầm ấm:
“Tôi phải cảm ơn bốn năm đó giúp tôi có can đảm trở về đối diện với anh.
Thanh Bách, nhìn vào gương mặt anh thôi cũng khiến trái tim của tôi đau vô cùng
Thanh Bách hít sâu một hơi đứng dậy bước tới kéo Mỹ An ra khỏi tầm kính, nếu còn để cô nói nữa anh không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.
“Cô say rồi, đi ngủ đi”
“Tôi không có sai! Sao các người cứ nói tôi sai vậy?” - Mỹ An cau mày đẩy mạnh anh ra - Tôi mới là người bị hại đây này, tôi không có sai”
Thanh Bách để trán, anh có nói cô đúng sai gì đâu ý của anh là cô say rượu rồi.
Thanh Bách tự hỏi sao bản thân lại ở đây giải quyết cải người say thích nói lung tung này chứ, anh một lần nữa bước qua muốn túm lấy cô nhưng bị cố né tránh.
"Anh đừng có chạm vào tôi, nhìn thấy anh là thấy xui xẻo tới rồi” - Mỹ An không ngần ngại mà bĩu môi nói.
Cô hoàn toàn rơi vào trạng thái mất ý thức, mấy lời nói và hành động này đều xuất phát từ bản năng, bản năng của một đứa trẻ.
Hai tay Thanh Bách nắm chặt thành quyền rồi lại thả ra, anh nhịn, anh ngồi xuống ghế không quan tâm cô múa may quay cuồng gì nữa.
Mỹ An thấy anh không để ý mình lại càng tùy hứng, cô leo lên giường nhún nhảy.
“Tôi có thể mang cái nệm này về không? Nệm ở nhà tôi cũng đến sắp gãy lưng rồi”
Thanh Bách trầm mặt không nói, thật ra nội tâm anh đang rất muốn cười.
Mỹ An khi say cứ như một người khác vậy, cô ngày càng ở trước anh bộc lộ ra nhiều dáng vẻ mà anh chưa từng thấy.
Anh không phủ nhận, anh thấy khá hứng thú với nó.
Mỹ An lăn lộn ở trên giường chán rồi lại chạy vào phòng tắm mang ra một đống đồ: “Mấy thứ này tôi dùng không hết có mang về được không? Tinh dầu và nến thơm đều rất tốt”
Mặt Thanh Bách sắp đen thành than luôn rồi, người ngoài mà nghe được chắc chắn nghĩ anh bình thường phải ngược đãi cô lắm.
Anh đột nhiên sửng lại, bình thường anh cũng đâu đối với Mỹ An tốt hơn bao nhiêu.
Nhà cô đang thuê anh cũng xem qua rồi có khác gì ổ chuột đầu, nơi như thế thì sao có được món đồ nào tốt.
"Hoa hồng tôi dùng có nửa hộp thôi, còn quá chừng luôn nè” - Mỹ An vừa nói vừa tung hoa lên lắc lư bắt lấy.
Chiếc áo tắm mỏng manh bởi vì Mỹ An chạy nhảy qua nhiều quá xộc xệch để lộ bờ vai nõn nà.
Thanh Bách nuốt một ngụm khí, khung cảnh trước mắt có bao nhiêu dụ hoặc chứ.
Mỹ An lại còn không biết chết là gì chạy đến rải hoa lên người anh.
“Tôi cho anh ít hoa nè”
"Trần Mỹ An” - Thanh Bách ngầm nhẹ một tiếng, đứng bật dậy nhắc bỗng cô lên đặt xuống giường - "Cô đang làm gì vậy?”
"Anh lại nổi nóng rồi, tôi chả làm gì anh cũng cau mày nhăn nhó, nếu anh ghét tôi vậy thì giữ tôi bên cạnh làm gì chữ” - Mỹ An giương mắt nói, giống như đeo uất ức mấy ngày qua kế hết.
Thanh Bách không biết hình dùng Mỹ An lúc này như thế nào nữa, giống như một con mèo nhỏ giận dỗi, liên tục giương nanh múa vuốt nhưng lại vô hại đáng yêu.
Thanh Bách cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mỏng đó, Mỹ An lúc đầu còn có chút phản kháng nhưng sau đó cũng thuận theo sự dẫn dắt của anh.
Mỹ An lúc này hai mắt lúng liếng cả người ửng đỏ vì rượu nằm trên giường thỉnh thoảng lại liếm môi có khác gì mỹ thực nhân gian đang bày ra trước mắt đầu chứ.
Thanh Bách không phải người tu hành, anh chắc chắn không bỏ qua.
Anh giải khai áo choàng tắm trên người Mỹ An, cũng là lớp phòng bị duy nhất.
Thân thể cô quá quen thuộc với anh, Thanh Bách chạm qua chỗ nào cũng khiến Mỹ An không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.
"...!A...!a..."
Tiếng rên này càng kích thích con mãnh thú ở dưới của Thanh Bách, anh cũng không chậm trễ nữa tách hai chân cô ra.
Ngay lúc đó đột nhiên điện thoại của anh vang lên, tiếng chuông điện thoại như thức tỉnh phần nào nhận thức của Mỹ An.
Cô đẩy anh ra kéo chăn cuộn lấy thân thể mình, chống cằm trên giường nhẹ giọng hỏi:
"Ai đó? Linh Chi của anh gọi anh về à?”
Thanh Bách lườm có, đúng là Linh Chi gọi anh, anh thiếu chút nữa đã hứa với Linh Chi sẽ về sớm với cô ta.
“Anh mau đi đi, bảo bối đợi đó” - Mỹ An mặc dù không còn tỉnh táo nhưng sự chán ghét dành cho Linh Chi vẫn luôn ở đó, không biết sao cô rất muốn chọc tức cô ta.
Mỹ An kéo chăn lên cao, để lộ đôi chân ngọc ngà, còn không ngăn ma sát vào nhau khiêu khích anh.
Ánh mắt nhìn anh còn vô cùng câu dẫn, đây mà là bảo người ta đi cái gì, đây chính là giam người ta ở bên cạnh cô.
Thanh Bách khẽ nhếch môi cười, ném điện thoại qua một bên lao đến mạnh mẽ kéo chăn ném xuống sàn.
Cả thân thế cô giờ nằm trọn trong vòng tay anh, anh khàn giọng hỏi:
“Cô học đầu ra những chiêu trò này?
"Anh hay măng tôi lẳng lơ mà, tôi lắng lo cho anh xem” - Mỹ An cấu chặt hai chân vào thắt lưng anh vô cùng mở rộng đón tiếp Thanh Bách.
Thanh Bách bắt đầu mạnh mẽ xâm chiếm Mỹ An, hai người phối hợp nhịp nhàng so với những lần cưỡng ép trước đây thì cả hai đạt được cảm xúc khó diễn tả.
"Tôi không có” - Mỹ An nghiến răng, tất cả là tại rượu, rượu vào loạn tính chứ cô nào có lá gan đó.
“Không phải cô? Thế ai liên tục rên bên tay tôi nói đừng mà, đừng mà nhưng tôi vừa buông ra là không chịu hả?”
Mỹ An càng nghe càng không nhịn được cho rằng Thanh Bách cố tình đem chuyện đó ra nhục mạ cô, chán ghét nói: “Đêm qua là tôi uống say không tỉnh táo, coi như tình một đêm đi, anh không cần rêu rao như thế
“Cô nói như bản thân thường như thể lắm vậy?" - Thanh Bách bước tới một bước nắm chặt cằm cô -"Trả lời tôi, mấy chiêu trò quyến rũ đàn ông đó là học ở đâu ra?”
Mỹ An nhíu mày đẩy anh ra, có làm sao biết cô học ở đâu, giờ nhớ lại cô còn thấy kinh hãi vì sao hôm qua lại hành động như thể.
Mỹ An vội vàng nhặt lên tấm áo choàng bị vứt dưới sàn chạy nhanh vào nhà tắm.
.