Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh Bách đến công ty như bình thường nhưng tận trưa vẫn không thấy Mỹ An đi làm.
Anh xoay xoay cây bút trên bàn trong lòng đắn đo không biết nên làm sao cho vẹn toàn.
Giữa cô và anh ngày càng có những sự việc lún sâu khó mà nói cho rõ ràng được.
Dáng vẻ đắm chìm trong cơn hoan ái đêm qua của Mỹ An vẫn còn in đậm trong đầu anh, không thể phủ nhận sức hút của cô đối với anh.
Lúc cô bấu chặt lấy anh rên rỉ thật sự có mị lực khiến Thanh Bách bằng lòng xóa bỏ hết những chuyện Mỹ An đã làm trong quá khứ.
Công ty Bách Niên có chính sách cấp căn hộ chung cư cho những nhân viên nhà xa hoặc nhân viên có thành tích tốt, ký được hợp đồng lớn.
Trước khi anh điều tra cho tường tận chuyện mấy tên lưu manh vẫn luôn theo dõi Mỹ An thì cô tốt nhất nên chuyển đến một nơi an toàn hơn.
Thanh Bách gọi Minh Thải vào sắp xếp một căn hộ, Minh Thải tất nhiên nhanh chóng chọn được căn vừa ý cho anh xem. Thanh Bách trầm ngâm một lát đưa ra quyết định:
“Mua hai căn cạnh nhau đi.”
“Ngoài Mỹ An ra còn có người khác được cấp nhà à?” - Minh Thái tò mò hỏi lại.
“Lắm lời, mua đi.” - Thanh Bách lườm cậu.
Minh Thái cảm thấy bóng đèn trong đầu mình đột nhiên sáng lên rồi, căn kia chắc chắn không dành cho ai hết, là cho chính tổng giám đốc mới đúng.
Minh Thái không biết sao tự dưng có suy nghĩ Thanh Bách đang tính kế Mỹ An, lừa về công ty chưa đủ, còn lừa vào tận trong hang ổ của mình mới vừa lòng.
Ngày hôm sau Mỹ An trở lại làm việc như bình thường, có nghĩ nếu là công ty khác chắc sớm đuổi việc cô rồi, đi làm mới một tháng cũng nghỉ hết mấy ngày rồi.
Mỹ An chưa bước hết hai chân vào phòng kinh doanh đã thấy một trận gió không được tốt lắm ùa đến, mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt chắc chắn không có thiện cảm rồi.
Không phải chứ, nghỉ làm một hôm thôi mà nghiêm trọng vậy à? - Mỹ An thầm nghĩ trong lòng.
Cô vội kéo Thanh Nhi qua một góc hỏi chuyện, rốt cuộc bọn họ làm sao mà tràn đầy địch ý với cô vậy.
“Chị chưa hay gì à? Công ty tính hết công trạng của việc mua được ba mảnh đất kia cho chị, còn cấp cho chị một căn chung cư coi như phần thưởng.
Đặc quyền này phải tới chuyên viên kinh doanh làm ba bốn năm còn chưa có đó”
Mỹ An nghe Thanh Nhi nói mà mặt đần cả ra, cái gì mà căn hộ, cái gì mà đặc quyền.
"Chị không biết...
“Hả?” - Lần này đến Thanh Nhi hoang mang, mọi người thì nghĩ Mỹ An đi cửa sau để có được trong khi Mỹ An còn chẳng biết đây là chuyện gì - “Người ta gọi đây là được nhận quá nhiều phúc lợi cũng có chỗ khó nói”
Mỹ An thở dài ngồi ngây ra ghế, không biết nên khóc hay nên cười đây.
Mỹ An đi đến đâu đều nghe thấy người ta nói chuyện của mình, còn nói đến khó nghe vô cùng.
“Không biết cô ta ôm đùi tổng giám đốc hay vị thiếu gia từ Tập đoàn đến nữa.” “Nhìn kỹ thân hình của cô ta cũng đâu quá quyến rũ không biết bọn họ say mê chỗ nào nữa.” “Người ta có chiêu trò, cô không có thì thua thôi"
Mỹ An quyết định rồi, cô không nhận căn hộ này được, Mỹ An hít sâu đi vào thang máy lên thẳng tầng cao nhất gặp Thanh Bách.
"Anh làm cái gì vậy hả? Ai cần anh cấp cho tỏi căn hộ đó?"
Anh nhìn thấy cô lên tìm mình còn nghĩ là Mỹ An đến để cảm ơn không ngờ lại nhận phải một câu hỏi đầy tức giận như thế, tâm trạng rơi xuống âm vô cực. “Tôi cho cô, cô còn chế? Tôi đã nói cô không được phép dùng thái độ đó nói chuyện với tôi rồi.”
“Lưu Thanh Bách, tôi không cần anh cho tôi.
Khả năng tôi đến đâu, tôi sẽ nhận được những thứ tương xứng.
Anh cho tôi căn hộ đó khiến cho mọi người đều mắng tôi, đều phủ nhận tất cả những chuyện tôi vất vả cố gắng” - Mỹ An nghiến răng nói.
Lưu Thanh Bách hai tay nắm chặt thành quyền, anh đã kiềm chế lắm rồi.
Anh rõ ràng có ý tốt, cũng đã truyền xuống việc Mỹ An đấu giá thành công ba mảnh đất kia.
Anh đã đối với cô hết tình hết nghĩa rồi vậy mà nhận lại chỉ là những lời này, anh lạnh nhạt nói:
“Cô nghĩ căn hộ này thật sự vì năng lực làm việc của cô à? Bọn họ nói đúng rồi đó, cô lấy được là nhờ năng lực trên giường của mình.
Một đêm kia đổi một căn hộ, tôi rất hào phóng phải không?”
Hai tay Mỹ An bầu vào nhau đến đau rát, hai mắt cô đỏ au nhìn Thanh Bách, không ngờ chuyện đó lại bị anh nói thành ra hạ tiện đến mức này.
Mỹ An gần như hét lên với anh:
“Anh im miệng! Chuyện đêm đó tôi coi như bị chó cắn, căn hộ này tôi không nhận.”
“Chó cắn? Trần Mỹ An, cô đừng quá quắt, cô nghĩ tôi không dám làm gì cô à?" - Anh trừng mắt nhìn cô, cô là người đầu tiên trên thế gian này dám ví anh với chó, Thanh Bách không sao bình tĩnh được.
“Anh làm gì thì làm đi, tôi mệt rồi” - Mỹ An mặt không cảm xúc nói ra một câu rồi quay lưng bước đi.
Thanh Bách kéo ngăn bàn lấy ra chìa khóa căn hộ ném mạnh vào lưng Mỹ An: “Lưu Thanh Bách tôi không lấy lại thứ mình đã cho, cô không cần thì tự mang đi mà vứt"
Mỹ An dừng bước, cô sắp không chống đỡ nữa rồi, lòng của cô đau quả.
Mỹ An biết lúc này không thể rơi nước mắt hay tỏ ra một tia yếu đuối nào.
Cô quay lại nhặt lên chìa khóa sau đó đi thẳng đến thùng rác trong phòng thả xuống trước mắt Thanh Bạch.
Đến lúc Mỹ An rời khỏi, tâm trạng Thanh Bách vẫn không dễ chịu hơn chút nào.
Anh đứng trước thùng rác nhìn vào trong đó, ngoài chiếc chìa khóa kia thì không còn gì nữa, ánh mắt của Mỹ An lúc thả nó xuống đủ để khoét tim anh.
Rõ ràng anh không làm gì sai nhưng Mỹ An cử hành động như thể mọi lỗi lầm đều từ anh, đó là suy nghĩ trong nội tâm của Thanh Bách.
“Mày nói thử xem, là tao quá đáng hay cô ta quá đáng?” - Anh chán nản hỏi cái chìa khóa đáng thương nằm ở dưới đáy thùng.
Không phải là ai quá đáng mà là nhiều chuyện tích tụ đã lâu, Thanh Bách đúng là có ý tốt nhưng cách thể hiện lại vô cùng tổn thương người khác.
Mỹ An đối với tầng tầng lớp lớp áp lực ở công ty, sắp bị lời nói châm biếm của người ta bức tới điên rồi.
Thanh Bách thở dài nhặt lên chiếc chìa khóa, anh là tổng giám đốc, là người lớn, anh nên bao dung hơn mới phải.
Tâm trạng Thanh Bách vừa dịu đi một chút Linh Chi lại hùng hùng hổ hổ xông vào phòng giận dỗi hỏi anh:
Thanh Nhi mở điện thoại lên thấy tin nhắn nhìn qua Mỹ An bên này sắc mặt không tốt, nước mắt cũng sắp trào ra rồi.
Thanh Nhi coi như hiểu rõ, Mỹ An và Thanh Bách lại gây nhau rồi, Minh Thái nằm không trúng đạn.
Thanh Tùng sau khi biết chuyện Thanh Bạch cấp nhà cho Mỹ An liền đứng ngồi không yên.
Đợi lúc Mỹ An tan ca liền lái xe đến, muốn nói chuyện với cô:
“Mỹ An, anh đưa em về.”
“Cảm ơn anh, em tự về được” - Mỹ An lạnh nhạt nói, cô đã hạ quyết tâm không dây dưa để Thanh Tùng ôm hy vọng nào nữa.
Thanh Tùng nhìn Mỹ An dứt khoát đi qua xe mình không nhịn được mở cửa chạy ra bắt lấy tay cô:
.