Học viện Lam Âm.
“Lớp của em ở đâu vậy, Tiểu Tuyết?” Lăng Mộ Ngôn một tay đút trong túi, mang theo ý cười thản nhiên đi ở bên cạnh cô gái nói, “Anh đưa em qua.”
“Lớp C…” Lâm Tuyết theo bản năng trả lời, sau đó nháy mắt mấy cái, đột nhiên phản ứng lại. Cô có chút không thể tin được, chỉ chỉ vào mình, “Đưa, đưa em qua?”
Lăng Mộ Ngôn hơi hơi kề sát vào cô, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng khều lên chóp mũi của Lâm Tuyết, vô cùng thân thiết cười cười, “Đúng vậy, vạn nhất tiểu công chúa của chúng ta lại lạc đường thì phải làm sao bây giờ?”
“Em mới không dễ dàng bị lạc đường đâu…” Lâm Tuyết nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên trước mắt, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, hoảng hốt mím môi, sau đó không khỏi có chút khổ sở nhỏ giọng phản bác.
Vì sao Mộ Ngôn ca ca cứ coi cô là trẻ con vậy? Rõ ràng…
“Ừ, không có.” Lăng Mộ Ngôn xoa xoa đầu cô gái, sủng nịch ứng thanh.
Lâm Tuyết càng nhìn bộ dáng này của Lăng Mộ Ngôn, ngược lại càng thêm khó chịu, nhưng cô chỉ cắn cắn môi chứ không lên tiếng.
“Mộ Ngôn, cậu rốt cuộc cũng tới a?” Thanh âm nhu hòa thanh lệ ở phía sau hai người truyền tới, mang theo hơi hơi hờn dỗi, “Tớ còn tưởng là cậu muốn để cho tớ leo cây đấy ~”
Lăng Mộ Ngôn xoay người, khi nhìn thấy thân ảnh thanh lệ yểu điệu ở cách đó không xa, phượng mâu của hắn không khỏi híp lại, cúi đầu nở nụ cười: “Như thế nào sẽ? Tớ sao dám quên mất lời hẹn cùng với Uyển Uyển đại tiểu thư?”
Tô Uyển Uyển hai tay vòng trước ngực, không có chút lực sát thương nào mà trừng mắt liếc hắn một cái, “Tin cậu mới là lạ đấy. Mọi người còn gọi cậu là vương tử ôn nhu cái gì chứ, rõ ràng chính là đầu gỗ!”
Lăng Mộ Ngôn xoa xoa mũi, vẻ mặt vô tội: “Vương tử ôn nhu? Đó là ai?”
“Tớ cũng không biết, đó là ai?” Tô Uyển Uyển đắc ý hướng hắn nhíu mày, “Tự mình đoán đi ~ ha!”
Lâm Tuyết nhìn thấy hai người tựa như đang ở trong một thế giới riêng, tùy ý liếc mắt đưa tình, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm. Quả nhiên, Mộ Ngôn ca ca vẫn chỉ đem cô đối đãi như em gái mà thôi đi?
“Lại nói tiếp, vị này là ai a?” Tô Uyển Uyển chuyển đề tài, đem ánh mắt hướng về phía Lâm Tuyết, mang theo một chút địch ý không thể bỏ qua, hỏi.
Lăng Mộ Ngôn làm như không phát hiện ra tâm tư chú ý của nữ sinh, chỉ ôn nhu xoa xoa đầu của cô gái đứng bên người, ngữ khí sủng nịch nói, “Đây là em gái Lâm Tuyết của tớ, so với chúng ta nhỏ hơn một lớp, là học sinh mới.”
Em gái? Chính là Lâm Tuyết cùng Mộ Ngôn cùng nhau lớn lên kia? Tô Uyển Uyển híp lại đôi con ngươi, đánh giá nữ sinh đứng ở đối diện đang có chút không được tự nhiên kia, sau đó hào phóng thoải mái hướng phía đối phương giơ tay lên, “Xin chào, chị là bạn của Mộ Ngôn, tên là Tô Uyển Uyển. Em gọi chị là Uyển Uyển được rồi.”
Lâm Tuyết khóe môi miễn cưỡng kéo lên một độ cong, cũng vươn tay ra cầm lấy tay của Tô Uyển Uyển, thấp giọng nói, “Em là Lâm Tuyết, xin chào… Tô học tỷ.”
Mộ Ngôn ca ca hẳn là sẽ thích cô gái này đi? Ôn nhu xinh đẹp hào phóng tự tin, cùng một người bình thường tới không thể nào bình thường hơn như cô, quả thực là cách biệt một trời một vực…
“Chúng ta vẫn là mau chóng quay về lớp đi thôi, bằng không thầy giáo sẽ lo lắng đó.” Tô Uyển Uyển liếc mắt nhìn Lăng Mộ Ngôn một cái, “Học sinh giỏi lớp trưởng Lăng Mộ Ngôn của chúng ta cư nhiên hôm nay tới muộn! Thực sự là khó tin a.”
Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đưa tay khoác lên trên vai của Lâm Tuyết, ôn hòa cười nói, “Tớ còn phải đưa Tiểu Tuyết tới lớp, cậu cứ về trước đi.”
Lâm Tuyết không thể tin được ngẩng đầu nhìn lên, Mộ Ngôn ca ca vừa rồi nói… vẫn sẽ đưa cô về lớp sao?
Tô Uyển Uyển tươi cười trên khóe miệng chợt tắt, cô yên lặng liếc mắt nhìn Lâm Tuyết một cái, rồi lại nở một nụ cười, săn sóc nói, “Vậy được rồi, Mộ Ngôn cậu mau chóng trở lại nha.”
Lăng Mộ Ngôn cho Tô Uyển Uyển một ánh mắt như cười như không, sau đó ôm bả vai của Lâm Tuyết rồi xoay người rời đi.
Tươi cười trên khuôn mặt của Tô Uyển Uyển không khỏi cứng lại. Mộ Ngôn, cậu ấy… vừa rồi đã nhìn ra tâm tư trong lòng của mình?
…
[Ngôn Ngôn, good job!] Trước đó không hề lên tiếng, đột nhiên mở miệng, sùng bái nói, [Tôi có thể cảm giác được độ hảo cảm của nữ chủ đối với cậu đang bay lên nha ~]
“Ngươi nói cho ta biết, trong nhiệm vụ, hảo cảm của nữ chủ phải đạt tới trình độ nào thì mới tính là hoàn thành?” Lăng Mộ Ngôn ánh mắt lóe sáng, không dấu vết liếc nhìn cô gái với biểu tình ngọt ngào đang đi bên cạnh, ở trong lòng hỏi.
[Này… cũng không biết QAQ]
“…” Cho nên mới nói, hệ thống này thực sự có thể dựa vào được sao?
Lăng Mộ Ngôn quyết định không cùng hệ thống đối thoại nữa, cùng Lâm Tuyết đi trên đường nhỏ trong rừng, trong lúc nhất thời hai người đều trở nên trầm mặc.
“Như thế nào vẫn không thấy em nói gì cả, Tiểu Tuyết?” Vì để đánh vỡ không khí xấu hổ, Lăng Mộ Ngôn ánh mắt mang theo ý cười hỏi han.
Lâm Tuyết yên lặng lắc đầu, sau đó nhỏ giọng lo lắng hỏi han, “Như vậy có được không? Chúng ta liền cứ như vậy rời đi… Tô học tỷ hẳn là sẽ tức giận đi?”
“Chính là tiểu công chúa em mới là quan trọng nhất a, Uyển Uyển luôn luôn hào phóng, sẽ không giận đâu.” Lăng Mộ Ngôn lười biếng cười, tuyệt đối không để ý tới vấn đề cảm xúc của Tô Uyển Uyển, cũng không quan tâm cô ta rốt cuộc có hay không tức giận.
Lâm Tuyết tuy rằng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng tươi cười trên mặt vẫn không tự chủ được mà trở nên ngọt ngào hơn vài phần.
[Đinh, thỉnh người chơi chú ý, mục tiêu công lược Trầm Ngạn Hi sắp tới gần!]
Trầm Ngạn Hi? Lăng Mộ Ngôn hướng phương hướng mà hệ thống vừa thông báo nhìn qua, liếc mắt một cái lập tức chú ý tới thân ảnh mang theo hơi thở lạnh như băng lộ ra trong rừng cây phía bên kia.
Lăng Mộ Ngôn phượng mâu tà tà liếc Trầm Ngạn Hi một cái, cảm giác cũng chẳng có gì, không phải chỉ là lạnh lùng hơn mình một chút thôi sao?
[Thỉnh không cần lấy tâm lý mâu thuẫn như vậy để đánh giá về mục tiêu công lược, việc này đối với hoàn thành nhiệm vụ cũng không có trợ giúp gì. Hơn nữa, nếu không ngoài dự liệu của , trong những nhiệm vụ kế tiếp, người chơi khẳng định cũng sẽ sắm vai nam nhân có tính cách như vậy đó nha!]
“Nói như vậy ngươi là bởi vì chiếu cố tới ta, cho nên mới ở thế giới đầu tiên, chọn loại nhân vật có tính cách gần tương đồng giống như ta sao?”
[Cũng có thể nói như vậy, nhưng mà…] nhỏ giọng lầm bầm, [Nguyên chủ người ta chân chính là ôn hòa như ánh mặt trời, còn…]
“Ngươi nói cái gì cơ, ?” Lăng Mộ Ngôn chậm rãi làm sâu sắc thêm nụ cười ôn hòa trên khóe môi, âm cuối hơi cao lên, mang theo một chút ý tứ ẩn chứa nguy hiểm.
[Không không, cái gì cũng chưa nói a, ha ha.] vội vàng chân chó cười nói, [Ngôn Ngôn chính là nam thần trong cảm nhận của tôi a, tuấn mỹ ôn nhu săn sóc lại tao nhã!]
“…”
“Mộ Ngôn ca ca, anh đang suy nghĩ cái gì vậy?” Lâm Tuyết mẫn cảm nhận ra được Lăng Mộ Ngôn đang thất thần đi vào trong cõi thần tiên, không khỏi túm lấy ống tay áo của hắn, hỏi.
“Không có gì.” Lăng Mộ Ngôn khẽ cười một tiếng, sau đó không chút để ý dời đi ánh mắt.
“Thật không?” Lâm Tuyết bán tín bán nghi, nghiêng nghiêng đầu. Sau đó cô cười nói, “Cao trung ở Lam Ân thực là lớn nha, nếu không phải có Mộ Ngôn ca ca dẫn em đi, em khẳng định là sẽ bị lạc đường đi?”
Lăng Mộ Ngôn chỉ cười mà không nói gì cả, trong lòng thầm nghĩ, ở trong nguyên văn của cuốn tiểu thuyết, cô nhóc này quả thực là đã bị lạc đường. Bởi vì Lăng Mộ Ngôn cùng Tô Uyển Uyển có hẹn với nhau ở trước cổng trường, cho nên nguyên chủ không đáp ứng với mẹ Lăng đi chung cùng Lâm Tuyết.
Mà Trầm Ngạn Hi vẫn còn đứng ở giữa rừng cây lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của Lăng Mộ Ngôn, trong đầu giống như lại lần nữa hiện lên cặp phượng mâu hẹp dài, ánh mắt lưu chuyển liền toát lên vô hạn phong tình. Con ngươi đen bóng lạnh như băng của y không khỏi hơi hơi lóe lên.
Người đó chính là… Lăng Mộ Ngôn?