Hậu hoa viên.
“Cậu đi theo tớ tới đây là có chuyện gì sao, Uyển Uyển?”
Lăng Mộ Ngôn tựa vào trên cây, hai tay ôm trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Tô Uyển Uyển đang bồn chồn không yên, lên tiếng hỏi. Ngữ khí mặc dù vẫn mềm nhẹ trước sau như một, nhưng mà biểu tình ở trên khuôn mặt của hắn cũng không có khôi phục sự ôn hòa trong dĩ vãng.
“Mộ Ngôn…” Tô Uyển Uyển chần chờ một chút, có chút bất an hỏi, “Cậu vẫn còn tức giận sao?”
Lăng Mộ Ngôn thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, cũng không có trả lời, mà là đem ánh mắt hướng về phía xa xa.
“Mộ Ngôn, tớ không phải là cố ý. Tớ chỉ là có chút bất an, sợ…” Tô Uyển Uyển có chút sốt ruột tiến lên trước vài bước, cô kéo lấy góc áo của Lăng Mộ Ngôn, đem thanh âm trở nên nhu hòa hơn, “Mộ Ngôn cậu tin tưởng tớ đi, tớ thực sự không phải là cố ý nhắm vào Tiểu Tuyết.”
Sắc mặt của Lăng Mộ Ngôn rốt cuộc cũng dịu xuống, hắn có chút bất đắc dĩ khe khẽ thở dài, “Tiểu Tuyết là em gái của tớ, cậu bất an cái gì?”
Tô Uyển Uyển nghẹn lời, cô chung quy cũng không thể nói với hắn rằng cô đem Lâm Tuyết trở thành tình địch của mình đi?
“Tiểu Tuyết rất đơn thuần, cũng không có tâm cơ gì, cho nên Uyển Uyển à…” Lăng Mộ Ngôn ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, thanh âm nhu hòa mang theo thỉnh cầu, “Không cần nhắm vào em ấy, được chứ?”
Tô Uyển Uyển nhất thời trong lòng cảm thấy có chút chua xót, rất muốn giận dỗi trực tiếp xoay người rời đi, nhưng mà cuối cùng cô vẫn cắn nhẹ môi dưới, nhẹ nhàng mà gật gật đầu.
Lăng Mộ Ngôn, cậu rốt cuộc có thích tớ hay không?
… Cậu thực sự không biết tâm ý của tớ hay sao?
Mà lúc này, ở phụ cần của rừng cây nhỏ.
“Bạn học! Vị bạn học phía trước! Hey hey, bạn học à, cậu đừng đi a!” Lâm Tuyết thở hồng hộc đem nam sinh ở phía trước cản lại. Hít sâu một hơi, sau đó trong mắt của cô mang theo lo lắng cùng khẩn cầu nói, “Có thể nói cho tôi biết đường đi tới hậu hoa viên được không, vô cùng cảm ơn!”
Hu hu, cô quả nhiên là một đại ngu ngốc, đường đi rõ ràng Mộ Ngôn ca đã đưa cô đi qua một lần, vậy mà vẫn quên mất QAQ
Trầm Ngạn Hi vẻ mặt lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ sinh đang ngăn trở ở trước người, không mang theo chút cảm tình nào, phun ra ba chữ, “Tôi không biết.”
Sau khi nói xong, y liền không chớp mắt trực tiếp bước qua người của Lâm Tuyết, đi thẳng về phía trước.
Thanh âm lạnh như băng khiến cho Lâm Tuyết nghe thấy không khỏi theo bản năng run lên, sau đó nhìn theo bóng dáng của đối phương, thở dài ra một hơi, quả thực muốn giậm chân, “Tôi nói chứ, cậu như vậy là thế nào a? Không phải chỉ là hỏi đường một chút thôi sao, không cần nhỏ mọn như vậy a!”
Người này sao có thể đáng ghét như vậy?! Lớn lên bộ dáng đẹp trai thì sao, một chút cũng không ôn nhu như Mộ Ngôn ca ca, hừ!
Ngay tại thời điểm hảo cảm của Lâm Tuyết đối với Trầm Ngạn Hi không ngừng giảm xuống, Lăng Mộ Ngôn thân vẫn còn đang đứng ở tại hậu hoa viên liền đột ngột thu được lời nhắc nhở từ hệ thống.
[Ngôn Ngôn thân ái, nam chủ Trầm Ngạn Hi cùng nữ chủ Lâm Tuyết cuối cùng vẫn là gặp nhau rồi (mặt điên cuồng gào khóc)]
Quả nhiên không thể ngăn cản việc nam chủ cùng nữ chủ gặp nhau sao? Lăng Mộ Ngôn không chút nào để ý, khẽ cười một tiếng, sau đó quyết đoán lấy ra di động.
“Tiểu Tuyết Nhi, nhận điện thoại ~” Thanh âm trầm thâp ôn nhu của Lăng Mộ Ngôn đột ngột vang lên, Lâm Tuyết vội vàng kích động lấy ra di động. Cô lại không hề phát hiện ra bóng dáng lạnh như băng ở phía trước cước bộ đột nhiên dừng lại một chút.
“Mộ Ngôn ca ca, thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Lâm Tuyết tiếp điện thoại, vội khóc không ra nước mắt nói lời xin lỗi, “Em bị lạc đường rồi QAQ!”
Lăng Mộ Ngôn nhất thời có chút dở khóc dở cười, trong thanh âm trầm thấp hàm chứa ý cười vô cùng thân thiết, “Thực sự là tiểu ngu ngốc, em hiện tại đang ở đâu?”
Tô Uyển Uyển đứng ở phía sau hắn tươi cười dường như không thể duy trì nổi, sắc mặt cũng hơi hơi trở nên ảm đạm.
Quả nhiên là cô tự mình đa tình đi? Bởi vì ôn nhu của Mộ Ngôn mà tự cho rằng bản thân là đặc biệt… Thực sự là ngốc nghếch, a.
“Em, em ở…” Lâm Tuyết nhìn xung quanh một chút, ngữ khí chần chờ nói, “Trong… một rừng cây nhỏ?”
Xung quanh đều là cây, cô cũng không biết được nơi này là nơi nào, phải làm sao đây chứ _(:″ ∠)_
“Phương hướng của cậu sai rồi.” Thanh âm lạnh như băng đột nhiên vang lên, làm cho Lâm Tuyết sợ tới mức thiếu chút nữa ném cả di động xuống mặt đất. Trầm Ngạn Hi không biết từ lúc nào liền đứng ở phía sau của cô, ngón tay trắng nõn chỉ về một hướng ở bên cạnh, “Hậu hoa viên ở bên kia.”
Lâm Tuyết ngơ ngác nhìn Trầm Ngạn Hi ở trước mắt, y tựa như một vị vương tử cao quý tuấn mỹ bước ra từ trong truyện tranh, nhất thời không kịp phản ứng lại lời nói của y.
Trầm Ngạn Hi nhíu nhíu mày, ngữ khí ác liệt mở miệng hỏi, “Cô gái, cậu nghe thấy chứ?”
“A? Cái gì?” Lâm Tuyết sau khi lấy lại được tinh thần, vẻ mặt vô tội hỏi lại.
… Quả nhiên vẫn là do mắt của cô có vấn đề đi? Cái gì vương tử, rõ ràng chính là đại ma vương ác liệt a Q 口 Q
Trầm Ngạn Hi vẻ mặt lạnh lùng, tâm tình không khỏi càng thêm ác liệt, cảm thấy bản thân thực sự không nên bởi vì tốt bụng nhất thời mà chỉ đường cho cô nàng này, “Tôi nói, hậu – hoa – viên – ở – bên – kia!”
Y gằn từng chữ một, trong thanh âm trong trẻo lạnh lùng mang theo cả sự trào phúng.
“A, thật không?” Lâm Tuyết làm như không biết đối phương đang mất kiên nhẫn, theo phương hướng ngón tay mà y đang chỉ nhìn qua, sau đó con ngươi đơn thuần mở lớn, thành thật cảm ơn, “Cảm ơn cậu a, bạn học! Cậu thực sự là người tốt!”
“…” Người nào đó được phát thẻ người tốt sắc mặt không khỏi càng thêm đen xì.
Lâm Tuyết nhìn thấy biểu tình nghiến răng nghiến lợi của y, không khỏi theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, sau đó có chút sợ hãi mà lui về phía sau vài bước.
Mẹ ơi, sắc mặt của bạn học này thực sự là khủng khiếp… QAQ
Mộ Ngôn ca ca, cứu mạng a /(ToT)/~~
“Tiểu Tuyết, em lại chọc phải tai họa gì vậy?”
Tiếng nói ôn như tựa như thiên sứ (ở trong suy nghĩ của Lâm Tuyết) đột ngột vang lên, hai người liền nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy vị thiếu niên tuấn mỹ ôn nhu đang đứng cách đấy không xa. Hắn một tay cắm ở trong túi quần, một tay đang cầm di động nhìn về hướng bọn họ.
Mộ Ngôn ca ca, anh thực sự là thiên sứ của em ~ ~ ~
Lâm Tuyết vừa nhìn thấy người trong lòng, lập tức mừng rỡ chạy về phía hắn, “Mộ Ngôn ca ca, anh tới tìm em ~?”
Lăng Mộ Ngôn mở ra hai tay, chuẩn xác không chút sai lệch tiếp được cô gái chủ động ‘nhảy vào trong lòng’. Hắn ôm lấy thắt lưng của Lâm Tuyết, vươn tay chọc chọc cái mũi của cô, cười trêu chọc nói, “Tiểu Tuyết Nhi đột nhiên nhiệt tình như vậy, quả thực khiến cho Mộ Ngôn ca ca sủng thụ nhược kinh a ~”
Lâm Tuyết nhăn nhăn cái mũi, “Mộ Ngôn ca ca, anh lại đùa giỡn em đi, hừ!”
… Chờ một chút? Cô vừa mới ôm Mộ Ngôn ca ca?!
Hu hu, cái ôm của Mộ Ngôn ca ca thực sự là rất ấm áp ~ Lâm Tuyết không khỏi lộ ra một nụ cười nhộn nhạo, ở trong lòng say mê thầm nghĩ.
“Lăng Mộ Ngôn.” Trầm Ngạn Hi đi tới, chống lại đôi con ngươi đen láy chứa đựng ý cười ôn nhu kia, chậm rãi tự mình giới thiệu, “Tôi là Trầm Ngạn Hi.”
Lâm Tuyết thấy Trầm Ngạn Hi hướng Lăng Mộ Ngôn vươn tay, sắc mặt đỏ ửng vội vàng lui về phía sau vài bước, cùng Lăng Mộ Ngôn kéo giãn khoảng cách.
QAQ Vị bạn học này thực sự là tùy người mới cho sắc mặt sao?! Lâm Tuyết trong lòng khẽ cắn khăn tay, nước mắt lưng tròng.
Lăng Mộ Ngôn ngẩn ra, không thể tin được là vị ‘mục tiêu công lược’ này lại chủ động như vậy. Tâm tư của hắn vòng vo xoay chuyển, sau đó cũng vươn tay ra, nắm lấy tay của Trầm Ngạn Hi, “Xin chào.”
Hắn ôn hòa mỉm cười nói, “Trước kia đã từng nghe qua tên của cậu, bất quá vẫn chưa có cơ hội gặp mặt… Thực sự không nghĩ tới là sẽ gặp được cậu ở đây.”
Trầm Ngạn Hi không khỏi cong lên khóe môi, con ngươi đen láy thâm thúy, “Tôi cũng vậy.”