Thịnh Tịch Niên và Khởi Tinh cầm đầu cả đám người bận rộn gần một tháng, cuối cùng hôn lễ cũng đã gần ngay trước mắt.
Trước hôn lễ hai ngày, Khởi Tinh dẫn Thịnh Tịch Niên tới thăm Chúc Mạn.
Chúc Mạn được an táng tại một nghĩa trang ở ngoại thành, mộ phần rất lớn, trước bia mộ trồng một cây hoa Dành Dành. Khởi Tinh đắc ý nhướn mày với Thịnh Tịch Niên: “Đây là cái cây lúc học đại học tôi tự mình chọn, khi mua ông chủ hàng còn bảo nó không tốt, giờ đã lớn lên khỏe thế này.”
Nói xong, cậu ngồi xổm xuống lau di ảnh của Chúc Mạn.
Thịnh Tịch Niên đặt bó hoa Bách Hợp mình mang tới trước bia mộ. Trên di ảnh là Chúc Mạn vẫn còn khá ít tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, nụ cười trong sáng rực rỡ.
Bức ảnh này chụp lúc bà vẫn còn học đại học, còn chưa hề gặp Khởi Vinh Bân.
Thịnh Tịch Niên vái ba vái trước mộ, anh nói: “Thưa dì, con là Thịnh Tịch Niên.” Trừ câu này ra dường như anh cũng không biết phải nói gì tiếp. Quan hệ của anh và Khởi Tinh còn không thể nói được là có yêu hay không, mà anh cũng không muốn nói dối trước một ngôi mộ. Cuối cùng, Thịnh Tịch Niên nói: “Sau này con sẽ chăm sóc thật tốt cho Khởi Tinh.”
Đây là lời hứa mà tạm thời bây giờ anh có thể nói ra.
Khởi Tinh vậy mà cũng chẳng nói gì, cậu cũng vái lạy, rồi đứng ở đó không biết là đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Con phải đi rồi, lần sau con lại tới thăm mẹ.”
Trên đường trở về, Khởi Tinh bảo: “Hôm tổ chức hôn lễ, Khởi Hằng và cả mẹ anh ta đều sẽ tới, anh phải chuẩn bị tâm lý một chút.”
Thịnh Tịch Niên đã tới thăm hỏi Khởi Vinh Bân, tất nhiên là cũng đã gặp qua hai người kia. Nhưng lần đó Khởi Tinh không đi cùng anh, anh chỉ có thể cân nhắc mà phỏng đoán từ lời nói của đối phương: “Quan hệ giữa cậu và bọn họ không tốt à?”
“Khi con bé tôi và anh ta thường đánh nhau.”
“Vì sao?”
Khởi Tinh nhăn mày nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Khởi Hằng thích mắng tôi là con trai của tiểu tam, còn mắng tôi là đồ không có mẹ vân vân, quá lâu rồi nên tôi cũng không nhớ rõ nữa ___ dù sao thì mỗi lần anh ta chửi mắng, thì tôi sẽ lại đánh nhau với anh ta.”
Thịnh Tịch Niên cũng có thể đoán được đại khái nguyên do là vì sao, nhưng khi trực tiếp nghe được lại không biết tâm trạng là gì, chỉ có thể thả chậm tốc độ xe lại, hỏi: “Cậu có đánh thắng được không?”
“Lúc mới đầu thì khẳng định không thể đánh lại anh ta được, anh ta lớn hơn tôi ba tuổi, lại là một Beta, tôi bị đánh vô cùng thảm hại.” Khởi Tinh chớp mắt, “Sau này tôi tự đi học Taekwondo, rồi còn lấy tiền đi mới đám đầu gấu trong trường ăn, đi theo bọn họ đánh nhau. Sau này, cứ lần nào Khởi Hằng mắng chửi tôi và mẹ, là lại bị tôi đè xuống đất đánh, vài lần như thế thì anh ta cũng không dám nữa.”
Khi cậu nói tới đây thì giọng hơi nâng cao lên, có chút ý vị đắc ý nho nhỏ, giống như một đứa nhỏ đoạt được thắng lợi. Thịnh Tịch Niên mím môi một cái, hỏi: “Ba cậu không biết sao?”
“Thời gian đó ông ta bận bịu đến chân không chạm đất, đúng lúc trở về thì thấy tôi đánh Khởi Hằng.” Khởi Tinh bĩu môi.
“Còn có mẹ của anh ta nữa, lúc trước Khởi Hằng đánh tôi thì giả câm giả điếc, vừa thấy tôi đánh con trai của mụ ta thì lúc đấy mới sợ hãi, kéo tôi ra vừa khóc vừa nói một đống các đạo lý huynh hữu đệ cung (), chờ tới lúc Khởi Vinh Bân về, lập tức nói cho ông ta biết tôi ở trường theo người ta học điều xấu, học đánh nhau.”
() Huynh hữu đệ cung ‘兄友弟恭’: Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau.
Khởi Tinh thở dài: “Khởi Vinh Bân vừa nghe thế liền phạt tôi đứng ở ngoài sân.” Giọng câu ai oán, lời nói cũng không nghiêm chỉnh, “Đêm hôm đó trời mưa, đêm đó tôi cứ như là Lục Y Bình đi đòi tiền ấy, cảm giác mình giống hệt nữ chính trong truyện của Quỳnh Dao vậy.”
Thịnh Tịch Niên cũng lười nghe mấy lời chọc cười cậu thêm vào, lông mày anh nhăn lại thật sâu: “Ông ấy phạt cậu đứng dưới mưa?”
“Cũng không phải, lúc thấy trời mưa ông ta để tôi vào, nhưng tôi không vào, cho ông ta tức chết.” Nói xong cậu dừng lại một chút, còn bổ sung: “Nhưng mà sau đó thì tôi vẫn vào.”
“Bởi vì dì Cầm nói với tôi, nếu mẹ tôi ở trên trời thấy tôi như thế thì sẽ đau lòng.”
Kết thúc những lời ấy, trong xe liền lập tức trở nên yên lặng.
Khởi Tinh đợi một lúc Thịnh Tịch Niên vẫn không lên tiếng như trước, vì thế nên cậu nghiêng đầu nhìn đối phương. Chỉ thấy Thịnh Tịch Niên cau mày, tưởng là vì anh mới nghe mình kể ra nhiều sự tích bản thân đánh nhau như thế, liền vội vã bổ sung: “Nhưng mà sau đó tôi lên đại học thì dọn ra ngoài ở, rất ít khi đánh nhau.”
Nói xong lại nghĩ tới lần đầu tiên mình và Thịnh Tịch Niên gặp nhau, thế là chột dạ thoái chí, bổ sung tiếp: “Rất ít khi đánh Khởi Hằng.”
Thịnh Tịch Niên ‘Ừ’ một tiếng, mi tâm vẫn như cũ không hề giãn ra. Khởi Tinh nghĩ ngợi một chút, đột nhiên nở nụ cười: “Có phải anh cảm thấy tôi giống Cô bé lọ lem, nên đang đau lòng cho tôi à?”
Thịnh Tịch Niên liếc mắt nhìn cậu một cái: “Cô bé lọ lem sẽ không đè người ta xuống đất để đánh.”
Khởi Tinh bỏ qua câu này của anh. Cậu cười hì hì ghé sát tới: “Anh có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”
Chuyện gì? Chỉnh Khởi Hằng, hay là chỉnh mẹ kế của cậu, hay là cái khác? Thịnh Tịch Niên vừa mới đến đây, nhưng cũng đã có tiếng tăm và một số mối quan hệ. Anh vừa nghĩ vừa nói: “Cậu nói trước đi đã.”
“Chính là… ngày mai không phải là có buổi diễn tập hôn lễ lần cuối à? Có thể dời nó tới chiều được không?” Khởi Tinh trưng vẻ mặt đau khổ, “Lâu lắm rồi tôi không được ngủ nướng đâu á.”
Thịnh Tịch Niên: “…”
Anh hít sâu một hơi, đáp: “Được.”
Mặt mày của Khởi Tinh liền hớn hở, còn hát theo nhạc bật trong xe, đầu còn lắc lư đánh theo nhịp. Thịnh Tịch Niên từ khóe mắt nhìn cậu, anh thầm nghĩ tại sao người này lại vô tư tới vậy.
Đến khi vào trong nội thành, Thịnh Tịch Niên liền đưa Khởi Tinh về trước, còn bản thân thì quay trở lại công ty. Vừa vào văn phòng, trợ lý đã ôm một xấp văn kiện đợi anh, nhưng anh lại không vội vàng nhận chúng.
“Buổi diễn tập hôn lễ ngày mai dời nó xuống buổi chiều đi.”
Trợ lý nhắc nhở: “Thời gian cho buổi diễn tập đã được quyết định từ trước, nếu bây giờ sửa lại, thì có thể sẽ phải trả tiền thù lao cho cả một ngày.”
Thịnh Tịch Niên đã nghĩ tới: “Cũng được.”
Trợ lý gật đầu, trong đầu tua nhanh một lần lịch trình công việc của Thịnh Tịch Niên, quả thật buổi sáng ngày mai không có việc gì cả. Nhưng để đảm bảo an toàn, anh ta vẫn hỏi một câu: “Sáng mai có công việc gì vừa mới được sắp xếp sao ạ?”
“… Không phải.” Thịnh Tịch Niên hơi khựng lại một chút, anh vẫn cúi đầu đọc tài liệu, “Sáng mai Khởi Tinh muốn được ngủ nướng.”
“…..” Trợ lý bị sự tú ân ái vả mặt, liêu xiêu trong gió mà đi ra ngoài.
Hôn lễ được tổ chức đúng ngày, địa điểm là ở vườn hoa của một khách sạn.
Được xây dựng và trang trí theo phong cách nhà vườn Tô Châu, đi qua cầu nhỏ bắc ngang dòng suối ở bên ngoài sân, sẽ tới được nhà hàng của khách sạn. Dọc theo con đường đã sớm bố trí xong thảm hoa đỏ tươi, các vị khách và nhân viên phục vụ đi tới đi lui. Từ sáng sớm Khởi Tinh đã bị dựng dậy để trang điểm thay đồ, cả buổi sáng đứng ở cửa gật đầu cảm ơn với cả người quen lẫn người không quen, may mà bạn tâm giao Trác Trừng Dương đã thay cậu chạy trước chạy sau.
Cũng đúng vào ngày cưới, Khởi Tinh mới gặp được cha của Thịnh Tịch Niên – Thịnh Minh Lễ.
Tóc đối phương cũng đã có sợi bạc, mặc một bộ quần áo màu đen kiểu Tôn Trung Sơn thoạt nhìn uy nghiêm vô cùng, nhưng trên mặt lại vẫn luôn nở nụ cười, đầu tiên là ông ta xin lỗi Chúc Phong Nhậm, nói rằng bản thân vừa mới trở về từ nước ngoài, rồi lại nói chuyện với Khởi Tinh, ngược lại còn rất ôn nhu, khiến cho Khởi Tinh có chút thụ sủng nhược kinh. Thịnh Tịch Niên vẫn luôn đứng ở một bên, cuối cùng Thịnh Minh Lễ mới nói mấy câu với anh, còn vỗ vỗ vai anh. Thịnh Tịch Niên hơi cúi đầu, yên lặng nghe ông ta nói, thỉnh thoảng lại đáp một câu, rất có dáng vẻ của phụ từ tử hiếu ().
() Phụ từ tử hiếu ‘父慈子孝’: Cha hiền từ, con hiếu thảo.
Mấy người họ còn chưa nói được mấy câu, đa số khách đã vào trong nơi tổ chức hôn lễ. Trác Trừng Dương đi qua tìm, cậu ta chào hỏi trưởng bối trước, rồi lại giục hai người: “Cũng kha khá khách tới rồi, mau vào chuẩn bị chút đi, còn phải làm nghi lễ nữa.”
Thịnh Tịch Niên gọi Hứa Dật tới ứng phó ở trước cửa, hai người liền vào thang máy lên lầu ba để dặm lại trang điểm và thay đổi lễ phục. Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Hứa Dật đã gọi điện tới.
“Lão Thịnh, Nhan Diên tới rồi.”
Thịnh Tịch Niên: “Thể để cậu ấy vào trong đi, ở trong đó vẫn để chừa một chỗ cho cậu ấy đấy.”
“Tôi cũng nói thế với cậu ta rồi.” Ngữ khí của Hứa Dật là kiểu đang không thể hiểu nổi tư duy của người ta, “Thế nhưng cậu ta muốn gặp cậu, tôi thấy gấp lắm, có thể là chuyện làm ăn, cậu có muốn xuống gặp không?”
Thịnh Tịch Niên cúp máy quay sang nhìn Khởi Tinh. Khởi Tinh đã phải đứng suốt mấy tiếng đòng hồ, lúc này đang nửa sống nửa chết mà nhắm mắt nghỉ ngơi, để thợ trang điểm tùy ý quẹt tới quẹt lui trên mặt mình. Thịnh Tịch Niên vỗ vai cậu.
“Có một người bạn học của tôi tới, tôi xuống dưới đón tiếp một chút.”
Khởi Tinh đến mắt cũng chả mở ra, chỉ gật đầu tỏ ý mình đã biết.
Nhan Diên mặc một bộ đồ tây trang màu đen, áo khoác vắt trên cánh tay, cậu ta đứng ở trong khu vực sân khách sạn chờ anh. Hiện tại đa số khách mời đều đã đi vào sảnh chính để đợi tiệc cưới bắt đầu. Thịnh Tịch Niên đi hai bước về phía cậu ta, hỏi: “Sao còn chưa đi vào, đứng ở đây làm gì?”
Nhan Diên nhìn Thịnh Tịch Niên, chầm chậm mở miệng: “Không có việc gì, tôi tới để nhìn cậu một chút.” Cậu ta miễn cưỡng nở nụ cười.
“Không nghĩ rằng cậu lại thật sự chuẩn bị kết hôn rồi. Tôi vẫn còn nhớ khoảng thời gian ấy chúng ta cùng nhau ở nước ngoài, cùng nhau đi học, cùng nhau làm việc. Cậu còn nhớ lúc chúng ta mới quen ở đại học không ___”
Thịnh Tịch Niên nhăn mày, trực tiếp cắt lời cậu ta: “Cậu làm sao thế hả?”
Nhan Diên hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thịnh Tịch Niên: “Tôi chỉ muốn hỏi một câu ___ Cuộc hôn nhân này là cậu tự nguyện sao?”
Giọng nói của cậu ta nôn nóng, sắc mặt cũng rất kém. Thịnh Tịch Niên chỉ nhìn trong thoáng chốc, trong đầu đột nhiên lại có một phỏng đoán.
Rốt cuộc anh cũng ý thức được là chuyện gì, hơi thu lại biểu tình, bày ra sự nghiêm túc.
“Nhan Diên, cậu…” Anh hơi ngừng lại, cuối cùng cũng không hỏi thẳng, ngược lại chỉ nói: “Xin lỗi, nếu như tôi đã từng làm chuyện gì khiến cậu hiểu lầm, tôi thực sự xin lỗi. Thế nhưng tôi vẫn luôn xem cậu là người bạn tốt nhất của tôi.”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Nhan Diên trắng bệch.
Khởi Tinh tựa vào cây cột ở trên hành lang nghe hồi lâu, nghe rồi lại không nhịn được chép miệng hai tiếng, nghĩ thầm, Thịnh Tịch Niên đúng là một Alpha quá mức lạnh lùng.
Thật sự thì cậu không có ý định nghe lén, chỉ là mọi người đã chuẩn bị cho cậu xong xuôi hết cả nhưng Thịnh Tịch Niên vẫn chưa quay lại, cả đống người đều gấp muốn chết, Khởi Tinh chỉ có thể tự xung phong nhận việc đi xuống tìm người, kết quả lại xem thấy một màn kịch này.
Khởi Tinh vẫn nhớ mặt Nhan Diên __ đó là người nam sinh mà lần trước Thịnh Tịch Niên đã đăng ảnh trong vòng bạn bè. Lúc đấy Khởi Tinh chỉ nghĩ họ là bạn học, còn không nghĩ tới giữa họ còn mấy thứ loanh quanh lòng vòng như thế.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhan Diên, Khởi Tinh thở dài, mặc niệm trong lòng: Người anh em, tôi thật sự không biết hai người các anh mới đích thị là Lương – Chúc, Thịnh Tịch Niên còn là một tên ngu ngốc ___ bởi vậy nếu đã thích thì nhất định phải nói sớm, thầm mến sẽ hại chết người đấy.
Mắt thấy hai người họ đều đã rơi vào trầm mặc, Khởi Tinh tiến lên mấy bước gọi tên của Thịnh Tịch Niên, chờ khi cả hai người quay đầu lại, cậu mới chỉ chỉ vào trong hội trường, vẻ mặt vô tội: “Còn nói chuyện gì vậy, bên trong đều đang chờ kìa.”
Nói xong cậu còn cười với Nhan Diên: “Anh còn đứng bên ngoài làm gì, mau vào thôi.”
Thịnh Tịch Niên đi tới bên cạnh cậu, cả hai cùng nhau bước vào trong.
Quy trình của hôn lễ đã tập đi tập lại nhiều lần, hai người họ khinh xa thục lộ () mà làm. Cũng may người điều khiển hôn lễ dẫn rất chuyên nghiệp, miễn cưỡng khiến hai người giống như tình cảm sâu đậm, điều khiển bầu không khí rất tốt, chờ đến cuối cùng mới là màn trao nhẫn và có một nụ hôn của hai người, Hứa Dật và Trác Trừng Dương ở dưới lớn tiếng ồn ào, bầu không khí lại càng náo nhiệt.
() Khinh xa thục lộ ‘轻车熟路’: Xe nhẹ quen đường, quen việc hay làm.
Trong tiếng hoan hô cùng vỗ tay, Thịnh Tịch Niên cúi đầu hôn Khởi Tinh.
Nụ hôn này có lẽ cũng chỉ dây dưa trong khoảng năm giây. Thời gian quá ngắn, Thịnh Tịch Niên chẳng có cảm giác gì ngoài cảm thấy môi của Khởi Tinh rất mềm mại, ấm áp.
Khiến anh không biết vì sao lại nhớ đến chuyện mua hoa ở lần thứ hai gặp mặt.
Về phần Khởi Tinh, cậu chẳng có cảm giác gì cả, trong đầu ngỡ ngàng giây lát, hóa ra mình đã thật sự kết hôn rồi.
Hoàn thành nghi lễ, cặp đôi mới cưới đi từng bàn mời rượu. Mặc dù Thịnh Tịch Niên có Hứa Dật và Khởi Tinh thì có Trác Trừng Dương giúp cản rượu, nhưng hai người vẫn phải uống không ít, may mà không quá nhiều bàn, đi được một nửa, cũng đã tới bàn mà Nhan Diên ngồi.
Cả bàn đều là thanh niên cả, nhao nhao ầm ĩ nói những lời chúc phúc, chỉ có Nhan Diên mang sắc mặt khó coi ngồi yên tại chỗ. Khởi Tinh quyết định coi như mình cố tính không biết chuyện kia, làm bộ như chưa thấy. Mời rượu tới Nhan Diên, cậu có ý bảo Thịnh Tịch Niên rót rượu, nhưng Nhan Diện lại đi trước một bước đè ly rượu lại.
“Không cần, dạ dày của Tịch Niên không tốt, không thể uống nhiều rượu được.” Nhan Diên quay đầu nhìn về phía Khởi Tinh, sắc mặt lạnh lùng, “Ngay cả việc này mà cậu cũng không biết sao?”
…. Những lời này vừa nói ra liền chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Thịnh Tịch Niên nhíu mày, muốn nói gì đó, kết quả lại bị Khởi Tinh chặn mất: “Không sao, tôi uống với anh.”
“Rượu vang đỏ thì uống cái gì chứ,” Khởi Tinh liếc mắt nhìn xuống dưới, “Lấy rượu trắng đi.”
Thực ra Khởi Tinh cũng chẳng vì điều gì cả, tâm nhãn của cậu nhỏ, không thích người khác phá mình, càng không thích người khác đổ oan cho mình ___ Chuyện Thịnh Tịch Niên mắt mù thì đó là chuyện của anh ta, đừng có mà trút giận lên người khác.
Mỗi một bàn đều được bày cả rượu vang lẫn rượu trắng. Cả bàn này đa phần đều là thanh niên, cho nên cũng chỉ khui vang đỏ. Khởi Tinh cầm lấy bình rượu trắng, không đổi ly, cậu mở nắp trực tiếp rót hơn phân nửa rượu trắng vào ly đế cao của mình, rồi giơ lên gật đầu với Nhan Diên.
“Một ly này là tôi mời anh, chuyện anh mới nói tôi quả thật không hề biết, thế nhưng Thịnh Tịch Niên cũng đã qua cái tuổi pháp luật cho kết hôn là người trưởng thành rồi, anh ấy làm chuyện gì thì trong lòng tự biết rõ, tôi không xen vào.”
Tôi còn không xen vào, chứ càng đừng nói đến anh.
Nói xong cậu ngửa đầu, vậy mà thật sự đã một hơi cạn sạch ly rượu kia.
Đừng nói bàn khác không biết chuyện gì xảy ra, ngay cả người ở bàn này còn chưa rõ đây là tình huống gì, họ không dám tùy tiện nói gì, lại nhìn thấy Khởi Tinh rót ly thứ hai.
“Ly này là tôi thay Thịnh Tịch Niên mời anh, dù sao bọn tôi cũng đã kết hôn rồi, anh ấy uống hay tôi uống thì cũng đều giống nhau cả. Thịnh Tịch Niên coi anh là bạn bè, đương nhiên anh cũng là bạn của tôi, sau này có việc gì anh đều có thể tìm tôi, đừng làm phiền tới anh ấy.”
Khởi Tinh lại uống một hơi cạn sạch. Lúc này Hứa Dật cũng đã gần như hiểu rõ mọi chuyện, lập tức đi đầu giải vậy, cười rộ lên: “Sao lại cứ để cho người mới cưới uống mãi thế, chúng ta cũng phải uống đi chứ, nào nào nào tôi uống trước một ly.”
Được hắn cắt ngang như thế, bầu không khí lại vui vẻ trở lại. Khởi Tinh mặt không đổi sắc quay sang cười với Nhan Diên, rồi cậu xoay người đi tới bàn tiếp theo, trước khi đi còn không quên nheo mắt liếc nhìn Thịnh Tịch Niên.
Thật là có tình ý, thầm mến tới nỗi quả thật khiến người ta phải cảm động, đáng tiếc đã qua bao nhiêu năm như vậy, một câu rõ ràng cũng không nói, đúng là kẻ ngu ngốc. Chờ tới lúc người ta kết hôn thì lại nói ra như vậy, khiến cho tôi cảm thấy mình như pháo hôi là chứng cứ cho tình yêu của hai người vậy ___ Đùa nhau à, Khởi Tinh căm phẫn bất bình: Với dáng vẻ và gương mặt này mà tôi đây có thể đi làm pháo hôi á?
Tôi đây đẹp đẽ như vậy, nhất định phải là có số mệnh làm nhân vật chính.
Hết chương .