Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một hồi tiệc cưới, Khởi Tinh và Thịnh Tịch Niên đã bắt đầu chuẩn bị từ sáng sớm, mãi cho đến khi tất cả mọi chuyện kết thúc, mọi người rời đi, đã là buổi tối.
Khởi Tinh uống không ít, vừa mệt vừa buồn ngủ, cậu chống mi mắt mà nhìn Thịnh Tịch Niên chào tạm biệt mọi người. Người ở lại cuối cùng là Trác Trừng Dương cũng đã uống không ít, cậu ta ôm lấy bả vai Khởi Tinh lên án cậu rằng dám vứt bỏ cậu ta để đi vào nấm mồ hôn nhân, khiến cho Khởi Tinh nghe mà cũng muốn ngủ gật đến nơi.
Hứa Dật ở bên kia thì vẫn hoàn toàn tỉnh táo, anh ta thừa dịp không ai để ý liền thấp giọng hỏi Thịnh Tịch Niên: “Chuyện của Nhan Diên là sao vậy?”
Nhan Diên rời đi lúc nào Thịnh Tịch Niên cũng không để ý, có lẽ là từ lúc còn chưa tàn tiệc. Anh nhìn thoáng qua chỗ Khởi Tinh: “Tôi cũng mới biết thôi.”
Hứa Dật thở dài: “Mà cũng đúng, tôi còn không nhìn ra được huống chi là cậu, nếu không phải cậu đột nhiên kết hôn….” Nói được phân nửa, hắn lại cảm thấy bây giờ có nói những điều này cũng là vô nghĩa, liền cười bảo, “Bỏ đi, tôi cũng chẳng xen vào làm gì, thôi nhanh mà vào động phòng hoa chúc đi.”
Chờ Hứa Dật đi rồi, Thịnh Tịch Niên liền bảo trợ lý giải quyết những chuyện còn lại, rồi lại kéo Trác Trừng Dương ném cho nhân viên phục vụ, bảo họ gọi người lái xe thay tới để đưa cậu ta về.
Tiễn được pho tượng Đại Phật cuối cùng đi, Khởi Tinh thoát khỏi khổ ải, đi theo phía sau Thịnh Tịch Niên ra bãi đỗ xe. Tài xế đã chờ sẵn ở đó, Khởi Tinh mê mê man man leo lên phía sau ngồi, không chút nghĩ ngợi gì nói tên tiểu khu nơi mình ở.
Tài xế không biết phải làm sao nhìn về phía Thịnh Tịch Niên cũng đang ngồi sau, đối phương đóng cửa xe, ngước mắt nói: “Tới Vân Cảnh Nhã Uyên.”
Cả một ngày Khởi Tinh uống không ít hết rượu trắng lại đến vang đỏ, mặc dù chưa đến mức say quên trời đất, nhưng rõ ràng vẫn không theo kịp được mạch suy nghĩ của Thịnh Tịch Niên. Chờ xe bắt đầu chuyển bánh, cậu mới nhìn Thịnh Tịch Niên, hỏi: “Không về nhà à?”
“Giờ đang về nhà đây, là về nhà tân hôn.” Thịnh Tịch Niên ngồi bên cạnh cậu, quay sang trả lại, “Về sau này chúng ta sẽ ở chỗ đó.”
Khởi Tinh ngồi phía sau, đôi mắt phản chiếu ánh đèn đường tựa như một chiếc đầm nước sâu thẳm. Trước hôn lễ cậu đã nhuộm tóc lại thành màu đen, thoạt nhìn cảm thấy rất ngoan ngoãn, ngạo khí tản mản quanh người giờ lại hóa vô hình, cậu nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi mới chậm chạp gật đầu: “À, đúng, tôi kết hôn rồi mà.”
Lần đầu tiên Thịnh Tịch Niên nhìn thấy bộ dáng này của cậu, có chút buồn cười, rồi thấy cậu thật sự đã rất mệt mỏi, liền không nhìn được nói: “Ngủ một lát đi, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi cậu.”
Khởi Tinh ‘ừm’ một tiếng, nghiêng đầu, lập tức ngủ mất. Gió đêm tháng năm còn hơi se lạnh, Thịnh Tịch Niên thấy tóc Khởi Tinh bị gió thổi làm cho rối tung, anh liền đóng cửa sổ xe lại, rồi lấy áo khoác của bộ âu phục đắp lên người đối phương.
Chờ tới khi xe dừng lại dưới lầu, anh mới cầm lại áo khoác. Khởi Tinh vẫn chưa tỉnh, tài xế quay đầu lại nhìn thoáng một cái, nhỏ giọng hỏi: “Thịnh tiên sinh, có cần tôi giúp một tay không?”
“Không cần đầu.” Thịnh Tịch Niên vỗ vai cậu, thấp giọng gọi: “Khởi Tinh.”
Khởi Tinh mở mắt, đầu tiên là cau mày nhìn anh một cái, rồi mới chịu tỉnh dậy: “Đã tới chưa?”
“Rồi.” Thịnh Tịch Niên mở cửa xe giúp cậu, “Đi lên ngủ thôi.”
Khởi Tinh thiếp đi được một lúc nên tinh thần đã khá hơn đôi chút, Thịnh Tịch Niên nghe điện thoại ở phòng khách, cậu vừa vào nhà đã mò mẫm đi tắm.
Đa số đồ đạc của cậu vẫn còn để ở nhà cũ, nhưng ở đây trên cơ bản thì cũng đầy đủ những vật dụng sinh hoạt thường ngày, đồ rửa mặt cũng có đôi có cặp, ngay cả đồ ngủ và quần áo cho ngày mai cũng đã được chuẩn bị đầy đủ, so với lần trước tới thì đã có hơi người hơn một chút rồi.
Có lẽ là Thịnh Tịch Niên đã cho người chuẩn bị, Khởi Tinh vừa đánh răng vừa nghĩ.
Đợi tới lúc Khởi Tinh tắm rửa xong mang dép ra, Thịnh Tịch Niên đã vào phòng ngủ, không biết là ngồi bên giường đọc tài liệu gì, thấy Khởi Tinh, anh liền bỏ chúng sang một bên.
“Tắm xong rồi à?”
Khởi Tinh gật đầu, Thịnh Tịch Niên liền đứng dậy: “Vậy để tôi vào.”
Thịnh Tịch Niên vào phòng tắm rồi, Khởi Tinh cứ nhìn trừng trừng cái giường lớn ở trước mặt, giờ mới nghĩ tới: Lát nữa mình và Thịnh Tịch Niên sẽ phải ngủ cùng với nhau.
Vì bản thân uống quá nhiều, nên cậu đã quên luôn mất chuyện quan trọng nhất. Khởi Tinh ngồi khoanh chân trên giường, đau khổ suy nghĩ xem lát nữa phải làm thế nào bây giờ. Về chuyện sinh lý cậu chỉ có một chút kiến thức về mặt lý thuyết thôi, chưa ăn thịt heo cũng chưa bao giờ thấy heo chạy luôn. Hồi còn đi học, Trác Trừng Dương muốn chia sẻ mấy cái bộ phim nho nhỏ cho cậu còn bị cậu vứt ngược trở lại ___ sớm biết thế này thì giữ lại xem rồi.
Cũng chẳng rõ là Thịnh Tịch Niên có biết về mấy chuyện ấy hay không, nhưng mà người ta thầm mến lâu đến thế mà đến cuối cùng anh ta vẫn cứ như bị mù, phỏng chừng là cũng quá nghẹn ấy.
Khởi Tinh mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy mà suy nghĩ ngổn ngang, càng nghĩ càng thấy buồn ngủ, cuối cùng cậu nghiêng người, ngã thẳng xuống giường ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau Khởi Tinh tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang nằm ở giường, chăn còn đang ngay ngắn trên người, Thịnh Tịch Niên không có đây. Cậu ngồi dậy nhìn thật kỹ chỗ bên cạnh mình, xác nhận ở trên giường chỉ có vết tích của mình cậu ngủ ____ Cái gối bên cạnh vẫn phẳng phiu, ngay cả một nếp gấp cũng chẳng có.
Làm mình lo lắng thừa mà.
Cậu đánh răng rửa mặt xong xuống lầu, Thịnh Tịch Niên đang ngồi ăn sáng. Vừa nhìn thấy cậu đi xuống, anh liền lên tiếng chào buổi sáng. Khởi Tinh cũng đáp lại một câu, rồi ngồi xuống đối diện gặm toast từng chút từng chút một, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Tối qua anh ngủ đâu vậy?”
“Phòng cho khách.” Thịnh Tịch Niên uống một ngụm café, “Lúc tôi đi tắm ra thì cậu đã ngủ rồi, nên tôi không quấy rầy cậu.”
Quả thật là Khởi Tinh chưa chờ được Thịnh Tịch Niên ra thì cậu đã ngủ mất, cuối cùng gật đầu chấp nhận lời giải thích này. Thịnh Tịch Niên ăn xong vẫn chưa rời đi, hỏi: “Từ thứ sáu này đến cuối tuần sau tôi đều được nghỉ phép, cậu có muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu không?”
“Đâu cũng được.” Khởi Tinh nuốt ngụm sữa đậu nành xuống, nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Italy đi, tôi muốn tới Spello.”
Spello, ngôi làng nhỏ ở miền Trung của Italy, trong ngôn ngữ La Mã có nghĩa là ‘Nơi vị thần của các loài hoa sinh sống’, là một nơi nổi tiếng về hoa tươi.
Thịnh Tịch Niên cười: “Được.”
Hiệu suất của Thịnh Tịch Niên cực kì cao, ngay buổi tối anh bảo với cậu đã mua được vé máy bay sáng sớm ngày kia. Khởi Tinh đưa Dụ Viên cho Hạ Tiêu trông, một ngày trước khi lên đường cậu đã thu dọn xong hành lý, còn đi một chuyến tới hiệu thuốc.
Vừa tới cửa hiệu thuốc, cậu nhận được một cuộc gọi của Thịnh Minh Lễ, hỏi cậu và Thịnh Tịch Niên định đi hưởng tuần trăng mật ở đâu.
Khởi Tinh chỉ mới gặp qua Thịnh Minh Lễ một lần, không hiểu rõ ý tứ của ông ta, trong lòng thầm nghĩ không phải chuyện này ông hỏi Thịnh Tịch Niên là rõ sao, nhưng ngoài miệng cậu vẫn ngoan ngoãn đáp: “Bọn con dự định đi Italy.”
“Tốt lắm.” Thịnh Minh Lễ cười cười, “Bảo Tịch Niên chăm sóc cho con thật tốt vào, đi chơi vui vẻ nhé.”
Tới tận lúc cúp điện thoại, Khởi Tinh cũng không hiểu đối phương gọi tới để làm gì. Trong đầu cậu vẫn còn mơ hồ mà bước vào hiệu thuốc, cậu lấy thẻ căn cước nói với dược sĩ.
“Thuốc ức chế, cảm ơn.”
Chị gái dược sĩ quét thẻ căn cước của cậu một vòng, sau đó kéo khẩu trang xuống.
“Kết hôn rồi?” Đối phương cười bảo, “Đã kết hôn rồi thì không thể mua thuốc ức chế được nữa, cậu không biết à?”
Thấy Khởi Tinh sững ra đó, chị gái dược sĩ nháy mắt với cậu mấy cái: “Có bạn đời rồi thì cần thuốc ức chế làm gì nữa?”
Khởi Tinh: “….” Chị không hiểu, tôi vẫn cần.
Người ta không bán, Khởi Tinh chỉ có thể trở về tay không. Đến tối, cậu thuận miệng kể cho Thịnh Tịch Niên nghe về cuộc gọi của Thịnh Minh Lễ, Thịnh Tịch Niên chỉ trả lời là đã biết. Đến đêm, Thịnh Tịch Niên lại để cho cậu đi ngủ trước, Khởi Tinh mãi cũng thành quen, cậu lưu loát đi đánh răng rửa mặt rồi nằm lên giường, ngay cả đèn cũng chẳng để.
Một lát sau, ở căn phòng dành cho khách ngay cách vách vang lên tiếng đóng cửa.
Khởi Tinh ở trên giường lăn một vòng, thở dài.
Chuyện Thịnh Tịch Niên không tới ngủ cùng với cậu thực ra cũng chẳng có gì là nghiêm trọng cả, Khởi Tinh mừng rỡ một mình mình chiếm phòng ngủ chính. Hôn nhân của hai người không tính là áp bức phong kiến, nhưng vốn cũng chẳng phải tình đầu ý hợp, hai người có ngủ chung hay không, hay ngủ kiểu gì mà chả được.
Chỉ có điều ___ Khởi Tinh chăm chú tính toán thời gian một chút, kỳ phát tình của cậu có lẽ sắp đến rồi.
Trước đây còn tới hiệu thuốc để mua thuốc ức chế được, hiện tại thì không thể nữa, chỉ còn cách dựa vào Thịnh Tịch Niên, nhưng theo như tình thế trước mắt, thì Thịnh Tịch Niên cũng khó mà tin tưởng được ___ ngay cả ngủ cùng mà anh ta còn không muốn, thì làm sao có thể ‘ngủ’ thế kia được?
Ngôn ngữ Trung Hoa bác đại tinh thâm, Khởi Tinh chùm chăn đắp kín…
Mình đúng là khó mà, nhất định kiếp trước mình là một cái đề toán học.
Sáng sớm hôm sau, hai người xuất phát đi tới sân bay.
Dù nói thế nào thì cũng là đi ra ngoài du lịch, tâm tình của cả hai cũng không tệ. Vào tới sân bay, chuông điện thoại của Thịnh Tịch Niên reo, Khởi Tinh liền có ý bảo mình sẽ đi lấy vé máy bay trước, Thịnh Tịch Niên gật đầu, anh đi sang một bên nhận điện thoại.
Người gọi tới là Thịnh Minh Lễ, đối phương hỏi thẳng vào vấn đề: “Con đặt vé máy bay tới Hà Lan?”
Thịnh Tịch Niên nhìn đồng hồ đeo trên tay, cách thời gian lên máy bay chỉ còn phút, lần này tin tức của Thịnh Minh Lễ khá chậm.
“Vâng.”
Thịnh Minh Lễ hỏi: “Không phải là tới Italy sao, nghĩ thế nào mà lại đi Hà Lan?”
“Chung quy là vì con muốn gặp thôi.” Thịnh Tịch Niên giống như được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, “Gặp sớm hay gặp muộn thì cũng như nhau, huống chi gần đây sức khỏe của mẹ không được tốt cho lắm, gặp được Khởi Tinh có thể mẹ sẽ vui vẻ lên một chút.”
Giọng của anh ôn hòa, giống như đang nói rõ lý do, trong lời nói ngược lại chẳng hề có chút ý nhượng bộ nào. Thịnh Minh Lễ ở đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, Thịnh Tịch Niên cũng không sốt ruột, anh nhìn kim giây cứ chạy từng chút từng chút một.
Cuối cùng, đột nhiên Thịnh Minh Lễ cười: “Thằng nhóc này, vậy thì đi gặp một cái đi, chăm sóc Tiểu Tinh cho tốt, đừng gây thêm phiền phức cho mẹ con.”
Thịch Tịch Niên đồng ý, Thịnh Minh Lễ lại nói vài câu về phương điện làm ăn. Chờ Thịnh Tịch Niên cúp điện thoại quay lại phòng nghỉ (), Khởi Tinh đã lấy được vé máy bay. Trong lúc đợi Thịnh Tịch Niên quay lại, Khởi Tinh nhìn vé máy bay trong tay mình một lần nữa, giống như đã xác nhận xong rồi thì quơ nó ở trước mắt Thịnh Tịch Niên.
() Là phòng nghỉ riêng dành cho khách VIP trong sân bay.
“Hà Lan?”
Trên vé máy bay ghi nơi đến không phải ở Italy, mà là Hà Lan, lúc mới nhận được cậu còn tưởng là bị nhầm.
Thịnh Tịch Niên nhìn cậu quơ quơ, liền đưa tay ra bắt lấy cái vé, nhàn nhạt ‘Ừ’ một tiếng.
“Mẹ tôi ở bên đó, mẹ muốn gặp cậu một lần.” Nói xong, thấy Khởi Tinh đực mặt ra nhìn anh chằm chằm, Thịnh Tịch Niên lại bổ sung, “Thật ngại quá, không nói trước chuyện này cho cậu biết. Chúng ta ở Hà Lan hai ngày rồi sau đó đi Italy được không?”
Lâm thời sửa lại hành trình của tuần trăng mật, đổi lại là người khác thì không tức giận cũng sẽ cảm thấy có khúc mắc trong lòng, nhưng Khởi Tinh thì chỉ bối rối mất một lúc, sau đấy theo bản năng đáp: “Được thôi, nhưng mà tôi còn chưa chuẩn bị quà gì cả.”
“Không sao.” Thịnh Tịch Niên cười, “Mẹ tôi chỉ muốn gặp cậu một lần thôi.”
Hết chương .
Một số hình ảnh về ngôi làng trung cổ của các loài hoa tươi Spello