Trong phòng Dịch Khương thắp vài ngọn đèn, Bùi Uyên và Thiếu Cưu một trắng một đen, giống như Hắc Bạch Vô Thường ngồi hai bên trái phải đối diện với nàng, mắt chăm chăm nhìn tay nàng.
Trong tay Dịch Khương cầm một mũi tiễn nhỏ mảnh, đang tỉ mỉ săm soi dưới ánh nến.
Có được thứ này vốn không nằm trong dự tính của nàng.
Sở dĩ nàng đi tìm Công Tây Ngô hết thảy là vì cuộc trò chuyện với Ngụy Vô Kỵ. Kế hoạch ban đầu chỉ là từ trong miệng Công Tây Ngô tìm hiểu trước đây giữa hắn và Hoàn Trạch rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Công Tây Ngô đối với nàng hoàn toàn không chút phòng bị, thậm chí nàng chỉ thoáng liếc mắt lên bàn thì hắn liền đem trúc giản đưa qua. Khi đó Dịch Khương có hơi giận, cảm thấy hắn hiểu nhầm mình. Từ đầu chí cuối, nàng nghĩ rằng giữa hai người bất luận có tranh đấu dữ dội thế nào thì chỉ nên ở phương diện chính trị, không nên đem tình cảm đôi bên vào, cho nên vừa liếc thấy thì liền thu lại ánh mắt. Nhưng ngay lúc ấy, nàng liếc thấy một trúc giản khác trên bàn.
Trúc giản đó vốn bị đè lên bởi trúc giản bên trên, Công Tây Ngô tiện tay cầm cuộn trúc giản bên trên đó đưa cho nàng, nàng mới trông thấy nó.
Trúc giản được bao bọc cẩn thận bằng da trâu, chỗ nút thắt viết hai chữ, không có gì đặc biệt. Sở dĩ Dịch Khương để ý chính là vì hai chữ kia. Mặc dù không biết viết gì, nhưng nàng cảm thấy có chút quen mắt, tóm lại cảm giác đã từng trông thấy ở đâu đó.
Cho nên lúc quay lại lấy ô, nàng hơi do dự liệu có nên vào trong nhìn lần nữa hay không, không ngờ vừa nhấc chân thì cước bộ đã bị mạnh mẽ ngăn lại.
Nàng lấy cớ lau hài nhổ mũi tiễn ra, giấu vào tay áo mang về, thực ra là thu hoạch ngoài ý muốn.
“Ta nghe nói vũ khí Hàn quốc phát triển nhất trong các quốc gia. Nỏ bình thường, tầm bắn của tiễn chỉ có một trăm năm mươi bước, nhưng kình nỏ của Hàn quốc tầm bắn có thể đạt tới ngoài sáu trăm bước, có phải thật không?”
Thiếu Cưu ngồi đối diện đắc ý hất cằm: “Đúng vậy, Hàn quốc chúng ta được xưng là quốc gia vũ khí, những danh kiếm như Long Uyên, Thái A, thanh nào không phải là từ Hàn quốc chứ? Ngay cả thanh Côn Ngô trên người Công Tây Ngô cũng do danh sư Hàn quốc rèn ra, há có thể giả?”
Bùi Uyên nghe thấy tên Công Tây Ngô liền kích động, liên tục gật đầu: “Côn Ngô kiếm nên xứng với thế ngoại cao nhân như Công Tây tiên sinh mà.”
Thiếu Cưu trừng hắn một cái.
Dịch Khương đưa mũi tiễn qua: “Vậy hai người xem thử mũi tiễn này liệu có phải do Hàn quốc đúc?”
Thiếu Cưu nhận lấy nhìn nhìn rồi lại đặt dưới ánh nến tỉ mỉ quan sát thân tiễn, đôi mắt khẽ híp lại, một lúc lâu sau thì gật đầu: “Đích thực là do Hàn quốc đúc.”
Dịch Khương cau mày, việc này xem ra cũng không phải thu hoạch gì, vì Hàn quốc vốn chính là nơi sản xuất vũ khí của toàn thiên hạ, đặt ở hiện đại chính là quốc gia xuất khẩu vũ khí lớn nhất, cho nên người trong phủ Công Tây Ngô sử dụng mũi tiễn của Hàn quốc cũng không nói rõ được điều gì.
Nàng lấy lại mũi tiễn từ tay Thiếu Cưu. Kỹ thuật rèn sắt ở thời điểm này đã rất điêu luyện, thành phần của mũi tiễn này thậm chí khiến nàng cảm thấy có cảm giác giống thép. Nàng nương theo ánh nến chầm chậm chuyển động thân tiễn, bất ngờ phát hiện bên trên có dấu máu nhỏ.
Đó là trước khi nàng nhổ nó. Khi rút ra không cẩn thận khiến ngón tay bị xước, có thể bởi vì người bắn tiễn cách khá xa nên mũi tiễn này cắm rất sâu vào thềm cửa, nàng lại muốn nhanh chóng rút nó ra không để lại dấu vết, khó tránh khỏi gấp gáp nên không cẩn thận làm ngón tay bị thương.
Đại khái là chứng cưỡng chế bùng phát, nàng cầm khăn tay chấm chút nước trà từ tốn lau vết máu đó, bỗng “Ế” lên một tiếng.
“Tiên sinh, sao vậy?” Bùi Uyên không khỏi hơi nghiêng người về trước.
“Trên này vậy mà có khắc chữ, ở đây này.” Dịch Khương đưa mũi tiễn qua, ngón tay chỉ vào nơi trước đó là vết máu.
Chẳng trách chỗ này còn có thể lưu lại vệt máu, bởi vì vết khắc lồi lõm nên máu đọng lại bên trong, không kịp thời làm sạch. Có lẽ là thời gian khắc đã lâu nên đã mờ đi phần nào, nhưng vẫn có thể nhìn được hình dáng đại khái. Dịch Khương cảm thấy thể chữ này rất giống với trên cuộn trúc giản kia của Công Tây Ngô, đều có một loại cảm giác quen thuộc hết sức lạ lùng.
Nàng hỏi Bùi Uyên: “Có thể nhìn ra viết gì không?”
Bùi Uyên kỳ quái liếc nhìn nàng: “Đây là văn tự Tần quốc đấy, lẽ nào tiên sinh không nhận ra?”
Dịch Khương sửng sốt.
Đúng nhỉ, ai nấy đều biết văn tự sau khi Tần thống nhất lục quốc chính là chữ tiểu triện, vốn là văn tự có nguồn gốc từ Tần biến thể thành. Loại Triện thư này đến thời hiện đại vẫn giữ như cũ, có thể trông thấy ở đủ loại tác phẩm thư pháp, mặc dù không nhất định biết viết gì, nhưng ít nhất vừa liếc mắt liền biết đây là thể chữ Triện.
Mà văn tự trên thân tiễn không khác kiểu tiểu Triện là bao.
Tần quốc không giống Sơn Đông lục quốc, ngăn cách Hàm Cốc quan cùng Hào sơn, văn tự khác biệt rất lớn với các nước Sơn Đông. Hồi Dịch Khương mới tới, học cùng Bùi Uyên là văn tự Triệu quốc, mà ba nước Triệu Hàn Ngụy trước đây vốn là một quốc gia cho nên văn tự khác nhau rất ít. Văn tự Tề quốc thì sau khi đi Tề mới âm thầm học, Yên quốc và Sở quốc trái lại chưa từng tiếp xúc, nhưng bình thường sử dụng nhiều nhất vẫn là Chu thất thể Triện, đây là văn tự quan lại các nước trước giờ vẫn sử dụng.
Vốn còn nghĩ sao lại cảm thấy quen thế, mãi tới khi Bùi Uyên nhắc mới nhớ ra thì liền bừng tỉnh đại ngộ, thì ra ở hiện đại sớm đã từng tiếp xúc với thể chữ giống như vậy.
“Như vậy xem ra mũi tiễn này cũng là của Tần quốc.” Thiếu Cưu kết luận: “Chắc hẳn là Tần ủy thác cho Hàn đúc thành.”
Tâm trạng Dịch Khương chùng xuống, trên bàn Công Tây Ngô vì sao lại có trúc giản đến từ Tần quốc? Trong viện vì sao lại có hộ vệ Tần quốc?
“Cô nương!” Cửa phòng đóng chặt đột nhiên bị đập mạnh rầm rầm, tiếng Đam Khuy nghe thấy hết sức gấp rút: “Trong cung triệu gấp, Triệu thái hậu bệnh tình nguy kịch!”
Dịch Khương đứng bật dậy, không màng thay y phục vội vàng ra ngoài.
Triệu vương cung lúc này khung cảnh hoảng loạn. Trong tẩm điện của Triệu thái hậu, người người ra ra vào vào, nhóm đại phu đứng ở cửa xếp thành mấy hàng, bên trong ắt hẳn đã có vài người đang chẩn bệnh.
Dịch Khương bước chân gấp gáp chạy đến, từ đằng xa đã trông thấy cửa lớn của đại điện sáng rực ánh nến mở rộng, trước cửa là Triệu vương Đan trẻ tuổi, cúi đầu khoanh tay, hoảng hốt bất an. Đứng cạnh hắn còn một người nữa, một nửa cơ thể khuất trong bóng tối, bước đến gần mới phát hiện đó là Triệu Trùng Kiêu. Còn lại là các đại thần đứng ở một bên, ai nấy đều im lặng như tượng.
Dịch Khương hành lễ với Triệu vương Đan, thấp giọng hỏi tình hình Triệu thái hậu.
Triệu vương Đan lắc đầu thở dài: “Vẫn phải xem đại phu nói thế nào…”
Khóe mắt Dịch Khương lướt tới Triệu Trùng Kiêu đứng cách bên cạnh cách đó vài bước, tựa như cố ý né tránh cuộc đối thoại của hai người.
“Vương thượng an tâm, Thái hậu cát nhân, sẽ được thiên gia chiếu cố.”
Triệu vương Đan lau mắt, gật gật đầu, nỗ lực duy trì sự trầm ổn nên có của quân vương một nước.
Không lâu sau, đại phu bên trong điện lui ra. Người có mặt trước cửa đều bỗng như từ trong mộng tỉnh lại đồng loạt bước lên.
“Thái hậu sao rồi?” Triệu vương Đan hỏi, hoảng hốt lại vội vàng.
Đại phu dường như bị ánh mắt bức thiết ấy dọa, tái mặt lắc đầu.
“Lắc đầu cái gì chứ! Rốt cuộc thế nào?” Liêm Pha phẫn nộ gầm lên một câu.
Đại phu càng thêm hoảng, người co rúm lại, lí nha lí nhí đáp: “Chỉ sợ…thời gian không còn nhiều…”
Lời này đổi lại khiến tất cả những người ở đó mặt mày đều trắng bệch.
Triệu vương Đan gần như thất tha thất thểu bước vào điện, giống như đứa trẻ tập tễnh học đi bỗng nhiên mất đi điểm tựa.
Dịch Khương theo phản xạ đi theo hắn tiến về trước hai bước, tới cửa điện thì dừng lại, nhưng thấy bên trong có bóng người tiến ra nghênh đón Triệu vương Đan, góc áo trắng nhẹ nhàng lướt qua tầm mắt của nàng.
Thế mà lại là Công Tây Ngô.
Những người có mặt, bao gồm cả Triệu vương Đan chỉ có thể đứng canh bên ngoài điện, nhưng hắn lại đường đường chính chính ở bên trong canh giữ bên cạnh Triệu thái hậu, thực sự khiến nàng kinh ngạc không thôi.
Triệu vương Đan vào trong rất lâu, mà Triệu thái hậu cũng không có ý định triệu kiến những người khác. Nội thị đi ra truyền ý của Triệu thái hậu bảo chư vị đại thần quay về nghỉ ngơi nên tất cả đành phải cáo từ. Vẫn là Liêm Pha cẩn thận, trước lúc đi còn đặc biệt căn dặn nội thị, một khi có bất kỳ động tĩnh gì nhất định phải kịp thời báo lại. Nội thị vội không ngừng đồng ý.
Dịch Khương nghiêng người tránh đi vài bước, nhìn mấy vị đại thần kia từng người một lần lượt lướt qua bên cạnh, một lúc lâu sau mới quay đầu nhìn vào tẩm điện, Công Tây Ngô rốt cuộc đi ra. Dường như hắn cố tình đợi đến lúc này mới ra, ánh mắt rơi trên người nàng: “Sư muội, Thái hậu muốn gặp muội.”
Nói rồi hắn đi về phía cửa cung, lúc sượt ngang qua nàng thì khẽ gật đầu với nàng, đại khái ý bảo nàng đừng buồn.
Dịch Khương vào điện, Triệu vương Đan từ cạnh tháp đứng dậy, vừa dùng tay áo lau lệ vừa gật đầu: “Mẫu hậu an tâm, Đan đều ghi nhớ.”
Bàn tay gầy rộc của Triệu thái hậu xua hai cái, hắn liền xoay người đi về phía cửa điện.
Dịch Khương cúi đầu cung tiễn, chờ khi hắn ra ngoài rồi thì tiến lên nhìn Triệu thái hậu.
Tình hình của bà không khác lúc trước, nhưng sắc mặt đã có chút u tối. Dịch Khương gắng hết sức không nghĩ tới lời đại phu nói trước đó, ngồi quỳ cạnh tháp của bà: “Thái hậu, người gọi thần?”
Triệu thái hậu mở hé đôi mắt: “Hoàn Trạch, quân Yên thế nào rồi?”
Dịch Khương không ngờ lúc này bà vẫn bận tâm đến chiến sự, vội đáp: “Thần vẫn luôn để ý, Điền Đan quả thực ngăn chặn được quân Yên, đoán chừng không lâu nữa có thể đại thắng trở về.”
Triệu thái hậu dường như chờ câu trả lời này, chầm chậm thở phào: “Vậy ta yên tâm rồi.”
“Vâng, nhờ vào quyết định anh minh của Thái hậu.”
“Anh minh?” Triệu thái hậu lắc đầu cười khổ: “Ta cũng không biết ta anh minh hay không, ta chỉ biết ta đã tận lực, lúc ở Tề quốc tận lực làm một vương phi tốt, gả tới Triệu quốc thì tận lực làm một Vương hậu tốt…”
Lời phía sau bị ngắt bởi cơn ho đột ngột, Dịch Khương vội tiếp lời: “Thái hậu đã làm cực kỳ tốt, nữ tử bình thường há có thể được như người?”
“Chỉ mong…” Triệu thái hậu lần tìm tay nàng, quay sang chăm chú nhìn vào mắt nàng: “Ta luôn cảm thấy có thể thấy được bóng dáng của chính mình trên người ngươi, đáng tiếc không thể nhìn ngươi đi tiếp. Sau khi ta rời đi, ngươi ở Triệu quốc có thể vẫn thuận lợi như trước hay không, bản thân phải cẩn thận hơn nữa.”
Dịch Khương cụp mắt, nén cảm xúc mới nói: “Đa tạ thái hậu.”
Triệu thái hậu khép mắt, quay lưng lại: “Quay về đi.”
Dịch Khương thắm thiết nhìn bà, đứng dậy cáo từ.
Ngoài điện trăng non tựa như lưỡi câu, cái nóng oi bức gần như hoàn toàn biến mất trong không khí, nàng mặc áo sam mỏng nhưng lại cảm thấy hơi lạnh.
Đứng ở hành lang hồi lâu, nàng vừa định cất bước thì chợt cảm thấy trong bóng râm bên cạnh có gì đó động đậy, dọa nàng suýt nữa kêu lên thành tiếng, vội đưa tay che miệng, lặng lẽ tới gần mới phát hiện đó là một bóng người. Dưới ánh trăng bàng bạc, hắn tựa vào cây cột hành lang, thất thần ngồi bệt trên đất.