“Trường An Quân.”. Dịch Khương bỗng nhớ ra Triệu thái hậu vẫn chưa gặp hắn, còn hắn cũng từ đầu đến cuối đều không đến gần cửa điện nửa bước.
“Ngài không vào thăm Thái hậu ư?”
Triệu Trùng Kiêu quay mặt đi, cắn môi thật chặt.
“Không dám vào sao?”
Hắn chợt quay đầu qua, Dịch Khương đứng ngay trước mặt hắn, mặc hắn có chút nóng giận trừng mắt với mình.
“Cút đi!” Hắn cáu kỉnh thấp giọng gắt lên, xoay lưng về phía nàng.
Lúc này Dịch Khương mới biết vì sao không có bất kỳ cung nhân nào dám đến gần. Nàng biết hiện tại hắn khó chịu. Giữa Triệu thái hậu và Triệu vương Đan ít nhiều có chút khoảng cách bởi tôn trọng quân vương, nhưng với hắn thì thân cận gần gũi như mẫu tử dân gian. Đối diện với tình hình trước mắt, ngay đến nàng còn đau buồn, huống chi là hắn.
“Dù Thái hậu không nói, nhưng nhất định rất muốn gặp ngài, lúc này ngài nên ở bên cạnh người…” Nàng vừa nói vừa lại gần hắn một bước.
“Liên quan gì tới ngươi!” Triệu Trùng Kiêu vung tay áo tránh nàng tiếp cận, nhưng lại đánh trúng người nàng. Dịch Khương bị sức lực của hắn hất ngã ngồi trên đất, lòng bàn tay nóng rát, có lẽ đã bị rách da. Hắn nổi nóng, đứng dậy hung hăng gắt lên: “Ngươi hiểu gì chứ! Ngươi có mẹ sao?”
“…” Dịch Khương như thể bị đấm một cú thật mạnh, cảm giác đè nén nơi ngực khó mà giải toả, đến mức nàng phải mất một lúc lâu mới từ từ bò dậy.
Triệu Trùng Kiêu còn tưởng nàng sẽ giống như mọi khi đáp trả lại mình, thậm chí chuẩn bị sẵn sàng phản kích, nhưng Dịch Khương căn bản không hề nhìn hắn lấy một lần, phủi mạnh y phục hai cái, đầu cũng không hề quay lại cứ thế bỏ đi.
Mãi tới khi bóng nàng rốt cuộc mất hút, Triệu Trùng Kiêu mới từ từ ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối, che mặt.
Hắn tin chắc Hoàn Trạch không hiểu. Nàng ta chỉ là một côi nhi, sao có thể hiểu tâm trạng hắn chứ. Người mà từ khi hắn mở mắt chào đời vẫn luôn dõi theo hắn giờ sắp rời đi, hắn lớn đến nhường này muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nghịch cảnh lớn nhất cũng chỉ là tới nước khác làm con tin, cứ tưởng đã mạnh mẽ lên rồi, nhưng đứng trước sinh lão bệnh tử thì hoàn toàn bất lực.
Bước chân Dịch Khương rất nhanh, mãi tới khi ra đến cửa cung, có ai đó kéo cánh tay nàng. Nàng ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng quen thuộc, sợ hắn nhìn thấy mặt mình nên không dám quay đầu.
“Tay muội sao lại bị trầy rồi?” Công Tây Ngô thấp giọng hỏi.
Dịch Khương ngập ngừng không đáp, tay bỗng có cảm giác mềm mại ấm áp, khẽ ngoảnh đầu thì thấy Công Tây Ngô dùng khăn tay quấn quanh tay nàng.
Có lẽ cảm giác được bất thường, Công Tây Ngô kéo nàng xoay người đối diện với mình. Dịch Khương không ngước lên, hắn dùng tay nâng cằm nàng, vừa nhìn mặt nàng liền kinh ngạc.
“Muội khóc?”
Dịch Khương nhếch mép, lau nước mắt: “Không có gì, ta lo cho Thái hậu thôi.”
Công Tây Ngô im lặng hồi lâu, bỗng lên tiếng: “Nếu Triệu thái hậu mất, sư muội theo ta tới Tề quốc đi.”
Dịch Khương ngước mắt nhìn hắn, có chút bất ngờ với đề nghị này, suy nghĩ rồi nói: “Ta từng hứa với Thái hậu sẽ vĩnh viễn trung thành với Triệu quốc.”
“Thế nên Thái hậu mới không ép nàng gả cho Trường An Quân, đúng không?”
“…Phải.”
“Muội từng nói, lời hứa để bảo toàn bản thân có thể không tính.”
Dịch Khương chợt nhớ tới mũi tiễn cùng cuộn trúc giản kia, tim bỗng thắt lại, “Tới lúc đó hẵng nói vậy.”
“Cũng được, muội suy nghĩ đi, ta chờ muội trả lời.”
Đam Khuy đánh xe ngựa tới, Dịch Khương cáo từ hắn lên xe, lúc xe ngựa lăn bánh lại ngoảnh đầu liếc nhìn về phía hắn đang đứng. Ánh trăng như thể gột rửa, hắn vẫn đứng ở đó như cũ, không biết là đang nghĩ gì.
Nếu như chuyện gì cũng có thể hỏi thẳng thì tốt rồi. Lần đầu tiên Dịch Khương cảm thấy thống hận sự do dự của bản thân như hiện tại.
Đã là nửa đêm, về tới phủ đệ nhưng Dịch Khương không ngủ mà đi đến thư phòng, Bùi Uyên và Thiếu Cưu đều đã rời đi, đèn cũng đã tắt.
Nàng thắp đèn, vừa ngồi xuống sau án thì bỗng bật dậy.
Trên án thư trước mặt có khoảng trống của một vật, trước đó ở đây đặt mũi tiễn, thế nhưng đã không cánh mà bay.
“Người đâu!”
Đông Quách Hoài từ bên ngoài vội vàng chạy vào, chắp tay hỏi: “Chủ công có gì dặn dò?”
“Hôm nay có người đột nhập vào phủ?”
“Không có.”
Sắc mặt Dịch Khương xanh mét: “Không thể nào không có người đột nhập, đồ ta đặt ở đây không thấy nữa!”
Đông Quách Hoài sửng sốt: “Thật….thật sự không có ai đột nhập mà, chủ công.”
Đang nói thì một thị tòng từ ngoài cửa hộc tốc chạy vào: “Á khanh, Tín Lăng Vương đã hồi quốc rồi.”
Dịch Khương nhíu mày: “Chuyện khi nào?”
“Lúc ngài nhập cung, ngài ấy cho người đến báo.”
“…”
Nguỵ Vô Kỵ sẽ không vô duyên vô cớ về nước, trừ phi có người muốn hắn quay về. Nhưng hắn cũng chưa từng làm điều gì khác thường, trừ phi…trừ phi hôm đó tới chỗ của nàng một chuyến, nói một vài lời đặc biệt.
Dù là chuyện Nguỵ Vô Kỵ tới đây hay là chuyện mũi tiễn, hiển nhiên tất cả đều bị người ta nắm rõ nhất cử nhất động trong lòng bàn tay. Ngoại trừ Công Tây Ngô nàng không nghĩ ra ai khác, có lẽ lúc hắn chờ nàng ở cửa cung, những chuyện này đều đã xử lý xong xuôi.
Nàng cắn răng, lạnh lẽo nhìn Đông Quách Hoài: “Ta từng nói phải canh phòng nghiêm mật, vì sao tin tức trong phủ vẫn bị lộ!”
Đông Quách Hoài quỳ một chân: “Chủ công bớt giận, thuộc hạ xác thực cẩn mật đề phòng, cả ngày nay thật sự không có người ngoài vào phủ.”
“Vậy tại sao lại thế này?”
Đông Quách Hoài chầm chậm ngước lên, muốn nói lại thôi.
“Có lời mau nói!”
“Chủ công có từng nghĩ…kiểm tra những người bên cạnh.”
Dịch Khương sững người.
Đông Quách Hoài nói lời này hết sức thận trọng, chủ động đề xuất muốn nàng thẩm tra người xung quanh, loại trừ bản thân khỏi hiềm nghi. Có lẽ hắn biết Dịch Khương đối với hắn không đủ an tâm, dù gì hắn không phải một tay nàng cất nhắc mà là người do Thái hậu phái tới.
“Ta đã có tính toán.” Dịch Khương bảo hắn đứng dậy, ngồi xuống sau án, trầm mặc không nói.
Đông Quách Hoài nhất thời không đoán được nàng đang nghĩ gì, chỉ có thể đứng cạnh chờ phân phó.
Qua một lúc sau, Dịch Khương bỗng cầm bút bắt đầu viết một mạch ba bức thư, niêm phong riêng biệt rồi cầm một bức trong đó đưa cho hắn: “Ngươi cưỡi khoái mã đuổi theo Tín Lăng Vương, thay ta gửi bức thư này cho hắn.”
Thần kinh căng thẳng của Đông Quách Hoài thả lỏng một chút, nhanh chóng nhận lệnh, cất thư hàm vào ngực bước ra ngoài.
Dịch Khương lại sai hạ nhân đem Thiếu Cưu và Bùi Uyên gọi riêng từng người đến, để họ cũng đi gửi thư, nội dung bên trong như nhau, cũng là gửi cho Nguỵ Vô Kỵ.
Bùi Uyên chủ động nhất, mặc dù bị lôi dậy từ trên giường nhưng vẫn lập tức ra ngoài.
Thiếu Cưu thì không mấy vui vẻ, trước khi đi còn càu nhàu Dịch Khương: “Đệ tử Mặc gia ta vậy mà bị dùng như chân chạy vặt gửi thư? Ngươi nghĩ hay lắm!”
Tiếc là Dịch Khương lúc này tâm trạng không tốt, nàng ấy thấy chẳng chút thú vị, không cam không nguyện rời đi.
Thời gian ba người ra ngoài khác nhau, chiếu theo tính toán, thư sẽ được gửi tới tay Nguỵ Vô Kỵ vào những thời điểm khác nhau.
Quả nhiên Nguỵ Vô Kỵ vẫn chưa đi xa, Đông Quách Hoài trở về trước tiên, bẩm báo thư đã gửi đi, còn mang theo thư hồi âm của Nguỵ Vô Kỵ về.
Dịch Khương mở ra đọc, trong đó viết đã nhận được thư, xác nhận Đông Quách Hoài tự mình gửi tới. Nàng gật gật đầu, tiếp tục chờ, tiếp theo hẳn là Bùi Uyên.
Thế nhưng ngoài dự liệu, người quay về vậy mà lại là Thiếu Cưu, vẫn như cũ mang theo hồi âm của Nguỵ Vô Kỵ, chứng minh người gửi thư là chính bản thân nàng ấy. Cơn giận của nàng ấy hcòn chưa tiêu tan, đem thư ném cho Dịch Khương xong liền nhanh chóng về phòng ngủ tiếp.
Bùi Uyên lề mề hãy còn chưa trở lại, mãi đến khi trời sắp sáng cũng chưa quay về.
Tâm t ình Dịch Khương phức tạp, Bùi Uyên vẫn luôn xem Công Tây Ngô như thần tượng, nếu như âm thầm theo hắn…
Nhưng nàng không cách nào tin điều đó. Bùi Uyên không giống kiểu người như vậy, nếu như muốn chằm chặp theo dõi nàng cũng sẽ không bị Thiếu Cưu bắt đi lâu vậy mà vẫn chưa trở lại. Chỉ là vừa nghĩ tới thời gian hắn bị Thiếu Cưu bắt đi chỉ có Công Tây Ngô biết tung tích của hắn thì điểm hoài nghi này lại dâng lên.
Lúc tia nắng đầu tiên xé màn đêm, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, có người lảo đa lảo đảo chạy vào, tóc tai tán loạn. Dịch Khương ngước lên, chính là Bùi Uyên.
Nàng đứng dậy bước tới: “Ngươi sao vậy?”
“Tiên sinh, có người cướp thư của ta!”
“…..Chuyện lúc nào?”
“Ta vừa ra ngoài không lâu thì bị theo dõi, luôn muốn dứt khỏi kẻ đó nhưng không thành công, sau đó…” Hắn vỗ vỗ lồ||g ngực, điều hoà hơi thở rồi tiếp tục nói: “Sau đó, thư của ta bị cướp mất, khó khăn lắm ta mới chạy về được.”
Sắc mặt Dịch Khương hơi tối đi: “Có nhìn thấy hình dáng kẻ cướp thư của ngươi thế nào không?”
Bùi Uyên lắc đầu: “Không có, toàn thân hắn mặc đồ đen, che mặt, võ nghệ rất cao.”
Dịch Khương cười lạnh một tiếng: “Bịa hay lắm.”
Bùi Uyên nghệch ra: “Hả?”
Nàng ném mạnh chén trà: “Người đâu, bắt hắn lại!”
Nhóm thị tùng xông vào, Bùi Uyên mắt chữ A mồm chữ O, lúc bị hai bên trái phải giữ chặt hãy còn chưa biết xảy ra chuyện gì.
Trời vừa hưng hửng sáng, không khí hãy còn mang theo hơi ẩm nồng đậm. Công Tây Ngô đứng trên hành lang, triều phục hôm qua vào cung vẫn còn chưa thay.
Một bóng người từ từ đến gần, quỳ xuống cạnh hắn: “Công tử.”
“Ta từng nói rất nhiều lần rồi, đừng gọi ta là Công tử.”
“Vâng…” Hai tay hắn dâng lên một phong thư.
Công Tây Ngô nhận lấy mở ra xem. Thư này viết cho Nguỵ Vô Kỵ, Hoàn Trạch phát hiện trong viện của hắn có người nước Tần, trên bàn có trúc giản của Tần, người được thông tri trước tiên thế nhưng lại là Nguỵ Vô Kỵ, xem ra hai người họ thân thiết còn hơn tưởng tượng của hắn, tống gã này về Nguỵ quốc quả nhiên không sai.
Nàng quả thật càng lúc càng nhạy bén.
Công Tây Ngô khẽ mỉm cười, ánh mắt chợt quét tới câu cuối cùng, xin Nguỵ Vô Kỵ nhất định phải hồi âm chứng minh đã nhận được thư thì không khỏi nhíu mày.
“Ngươi mau về đi, sau này tạm thời tốt nhất đừng tới nữa, ta hoài nghi Hoàn Trạch đã sinh nghi rồi.”
“Không đâu, nàng ấy đã bắt Bùi Uyên rồi.”
“Ồ? Nho sinh kia sao?”
“Vâng.”
“Vậy xem ra nàng vẫn cần được mài giũa.” Công Tây Ngô hình như có chút tiếc nuối, thở dài một tiếng, bỏ thư vào rồi đưa lại cho hắn, “Mang về đi, thần không biết quỷ không hay đặt về cạnh nho sinh đó, tránh đừng để bị phát hiện.”
“Vâng.”