"Nương nương..."
"Đau... a a a...."
Ôn Phi túm chặt lấy tay A Cẩn, A Lăng chạy đi chạy lại lấy nước. Bà đỡ lúc này dồn hết mọi nỗ lực.
Lam Phan...
"Bệ hạ, quá nguy hiểm!"
"Giữ chặt lấy!"
Khương Phong túm lấy ngọn cây cheo leo trên đỉnh núi. Ai mà biết cái cây Đơn Xà này lại quái gở như vậy chứ. Mọc giữa cành của cây khác.
"Bệ hạ.."
Tìm khắp cả núi mà có đúng một cây, Khương Phong sợ sẽ không còn cơ hội nào để cứu Ôn Phi liền đánh liều.
"A!"
Đúng như dự đoán. Độc của nó đã ngấm vào người y, đau thật!
Từng tấc thịt như bị thiêu tụi, bên trong lục phủ ngũ tạng sắp tan chảy. Ngoài da thịt lạnh toát, Khương Phong nắm chặt lấy cánh tay chạm vào Đơn Xà, tức tốc đem người đi về.
"Oe... oe oe oe..."
"Nương nương sinh rồi!"
A Lăng mừng rỡ cẩn thận bọc đứa bé lại, đưa đến gần Ôn Phi. Bà đỡ ngã khuỵ xuống, sống sót qua một kiếp nạn. A Cẩn sợ quá không biết ngất từ lúc nào.
"Con của ta."
Từ khi biết mình mang thai, Ôn Phi liền dùng thuốc tránh cho độc của Cửu Xà dính tới đứa bé này. Khi đó nàng cứ nghĩ, dù gì Hoa ca ca không còn, nàng chết rồi cũng không sao. Nhưng giờ Ôn Phi thấy điều mình làm rất đúng đắn, có thể bảo vệ được con của chúng ta. Hoa ca ca...
Một ngày sau...
Trên người Ôn Phi xuất hiện những đốm đen rất ghê người, nổi mẩn hết lên tay, mặt, cổ.
"Nương nương..."
A Cẩn cố gắng dùng thuốc bôi thế nào cũng không hết.
"Không sao đâu."
Khương Phong vừa trở về đã vội vã đến cung Ôn Phi. Biết nàng đã sinh trong lòng liền bất an. Hi vọng y không đến quá muộn.
"Người cố lên đi mà..."
A Cẩn khóc lóc ôm lấy Ôn Phi. Hoàng thượng sắp về rồi, chỉ cần nàng cố lên chút nữa thôi.
"Phi Phi..."
Khương Phong vội cầm dao cứa tay mình, máu đỏ tí tách chảy xuống. Y liền đưa gần đến miệng Ôn Phi. Đơn Xà chẳng phải thần kì lắm cơ mà, tại sao nàng vẫn yếu như vậy.
"Không kịp nữa rồi."
Nghe được câu nói này, Khương Phong như sét đánh ngang tai. Y đờ người ra, nhìn người con gái mình yêu từ từ nhắm mắt trước mắt mình.
Khoảnh khắc này như bị đóng băng lại. A Cẩn nấc nghẹn lên. Còn Khương Phong, y không biết phải đối mặt với nó như thế nào... Phi Phi... Phi Phi của ta.
Đôi tay rơm rớm máu bất giác vuốt ve khuôn mặt dù có bao nhiêu đốm đen ghê bẩn vẫn không che được vẻ đẹp của nó.
"H...hoàng thượng..."
A Cẩn nhìn lên. Khương Phong lúc này như một người khác vậy, đôi mắt y đục ngầu, môi mấp máy cái tên Phi Phi.
"Oe oe oe..."